Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 13: Lần đầu vào cục cảnh sát ( 1 )

Ăn xong Bảo Anh cùng Tiểu Long Nữ ngồi tại phòng khách nói chuyện, Hạ Thiên thì dọn dẹp trong bếp xong cũng về phòng của mình.

- Chị Long Nữ! chị quen anh Hạ Thiên như thế nào ạ.

Bảo Anh nắm cánh tay Tiểu Long Nữ nói.

- Chị và anh ấy lúc quen nhau từ lúc nhỏ, hai người thường chơi với nhau.

Tiểu Long Nữ nói.

- A.. Chị và anh Hạ Thiên là thanh mai trúc mã.

Bảo Anh kinh ngạc thốt lên.

" Có thể coi là như vậy ". Tiểu Long Nữ nói như vậy cũng chỉ đúng một phần, nàng biết thế giới này còn có những điều mà con người còn chưa được biết đến, có những chuyện cũng không nên nói ra.

- Vậy chị kể một chút chuyện lúc nhỏ của anh Hạ Thiên đi.

Bảo Anh con mắt đầy hứng thú.

" Được ". Tiểu Long Nữ nói một chút chuyện rồi lấy lý do mình phải sang nước ngoài cùng gia đình để cô nàng Bảo Anh không tò mò nữa. Hai người một lớn một nhỏ đều nói chuyện rất vui vẻ, đều không còn nhắc đến chuyện của Hạ Thiên, Tiểu Long Nữ nói phải đi học nên đã rời khỏi.

Còn cô nhóc Bảo Anh thì ngồi xem tivi, cô nhóc này lại không có xem những thể loại dành cho thiếu nhi mà lại xem những thể loại như hành động hay ngôn tình. Hạ Thiên ở trong phòng ngồi thẫn thờ suy tư đến cuộc sống hiện tại cảm thấy thật sự nhàm chán, nếu như có thể đến dị giới hay xuyên không... Nghĩ đến đây Hạ Thiên giống như nhận ra điều gì đó." Phục Hi, trên đời này thật sự tồn tại dị giới hay tu chân giới phải không?."

" Phải." Hệ thống giọng vô cảm vang lên trong đầu Hạ Thiên.

" Vậy phải làm cách nào để đến được dị giới." Hạ Thiên vui sướng hỏi hệ thống, tu chân giới thì có thể hiểu được, vì bản thân cũng chính là một tu chân giả, còn về dị giới thì lại chưa từng được biết đến, vui mừng còn chưa hết thì lại bị dội một gáo nước lạnh.

" Muốn đến dị giới thì không có khả năng.

" Đệt " Hạ Thiên méo mó không nói lên lời giống như ăn phải trái mướp đắng vậy, vẫn ôm hi vọng nói tiếp:" Chẳng phải nói dị giới có tồn tại hay sao, nếu tồn tại thì sẽ có điểm đến phải không".

" Phải, chỉ cần tìm được cánh cổng của thời không di chuyển qua các vị điện vũ trụ xuyên đến dị giới ". Giọng của hệ thống trả lời.

Biết được vẫn còn cơ hội." Làm cách nào để tìm được cánh cổng của thời không.

" Không biết."

Hạ Thiên cảm thấy giọng nói của Phục Hi có chút tức giận, định hỏi thêm nhưng lại thôi. " Phục Hi, mở thông thiên các, cho ta xem pháp khí thích hợp." Ngoài các đan dược phụ trợ ra thì cũng nên tìm cho bản thân vũ khí với pháp bảo phòng ngự.

" Vô song chiến thần giáp: bán tiên khí, pháp khí phòng ngự, một ngàn tỷ điểm danh vọng.

" Ngừng!" Nghe đến con số thôi cũng khiến cho Hạ Thiên có chút đau đầu, đây mới chỉ là kiện bán tiên khí mà cái giá như vậy, không biết nếu là kiện chuẩn tiên khí thì sẽ thế nào nữa. Suy nghĩ một hồi liền nhận ra một thứ." Đổi Vĩnh Thiên Trạc."

" Đinh! chúc mừng chủ kí đổi lấy Vĩnh Thiên Trạc: Hoàng phẩm cao giai, pháp khí phòng ngự,công kích, năm tỷ điểm danh vọng. Chỉ cần chủ nhân của Vĩnh Thiên Trạc gặp nguy hiểm sẽ phát động phòng ngự và công kích, tiêu hao một tỷ điểm danh vọng.

Một chiếc vòng tay màu pha lê hiện trước mặt, nhìn có vẻ đơn giản dễ vỡ, nhưng muốn hủy một món pháp khí hoàng phẩm cao giai thì ít ra cũng phải một món thiên phẩm thuộc công kích mới có thể làm được." Hoàng phẩm cao giai, không tệ ". Hạ Thiên cầm Vĩnh Thiên Trạc trên tay rời khỏi phòng.

Ra phòng khách, nhìn cô nàng vẫn đang chăm chú xem tivi, Hạ Thiên ngồi xuống ghế nói:" Tiểu công chúa ngồi một mình không thấy buồn sao?

" Không buồn, không buồn, em đang chờ anh Hạ Thiên đưa đi ăn kem hồ tây. Bảo Anh ngữ khí rất bình thản nói.

" Được!" Nghe cô nàng nói vậy, Hạ Thiên vui vẻ lấy ra một hộp quà nhỏ xinh xắn từ nhẫn chữ vật:" Đây là món quà đầu tiên anh tặng em." Hạ Thiên làm bộ giống như lấy từ túi áo ra đưa cho Bảo Anh.

Bảo Anh nhận lấy hộp quà, mở ra:" Thật đẹp ". Nhìn chiếc Vĩnh thiên trạc Bảo Anh rất vui vẻ hôn lên má Hạ Thiên rồi đeo chiếc vòng lên tay, ngắm nhìn một lúc rồi lại nhìn Hạ Thiên đang ngẩn người giống như mất hồn vậy." Cảm ơn anh Hạ Thiên, em rất thích ". Nói xong Bảo Anh liền đi thay bộ quần áo khác.( còn Hạ Thiên vẫn đang trong tình trạng ngáo cần -_- )

Bao Anh mặc một chiếc đầm màu hồng phấn, tóc buộc hai bím nhìn rất đáng yêu. Hai người bước vào thang máy tới tầng hầm." Anh Hạ Thiên! nhìn kìa thật đẹp ". Bảo Anh kéo tay Hạ Thiên chỉ vào hai chiếc xe ngay gần chỗ bọn họ, một chiếc Audi A6, chiếc còn lại là chiếc Ducati 996 phiên bản 2001 cả hai chiếc đều màu đen.

Hạ Thiên nhìn ra được trong mắt cô nàng rất muốn được ngồi lên hai chiếc này." có muốn ngồi chiếc Audi A6 kia không?

" Có thể ạ " Bảo Anh nhìn lên, khuôn mặt đầy chờ mong.

Hạ Thiên không nói lời nào mà mở cửa xe, nhìn cô nàng còn thẫn thờ." Không muốn lên xe sao?"

" Chiếc xe này cũng là của anh Hạ Thiên sao?" Bảo Anh chỉ tay vào chiếc Ducati 996 phiên bản 2001.

Hạ Thiên không có trả lời mà chỉ gật đầu xác nhận chiếc ducati 996 đó cũng là của mình. Hai người ngồi lên xe Hạ thiên cài dây an toàn cho Bảo Anh sau đó khởi động chiếc Audi rời khỏi khu độ thị. Trung tâm Hà Nội vào những năm này tuy thời trang còn chưa có thịnh hành nhiều về các cửa hàng cho lắm, dù sao những nơi như vậy đều chỉ có những nhà giàu thường đến, Hạ Thiên gửi xe xong đưa Bảo Anh đến khu mua sắm tìm thêm vài bộ đồ cho cô nàng.

" Chúng ta vào đây đi." Hạ Thiên dẫn Bảo Anh tiến vào một shop thời trang Ngân Mộng, hắn cảm thấy cái tên này rất có ý tứ. Trong cửa hàng có vài nữ nhân viên xinh đẹp, thấy khách tới, trong có có một người mỉm cười tới bắt chuyện.

" Hai vị cần gì không? chúng tôi vừa gia mắt mẫu quần áo mới đang được ưa thích nhất, nam nữ đều có "

" Có thể mang ra cho tôi xem một chút không?" Hạ Thiên lại thấy hứng thú với mẫu mới này, nghe nhân viên nữ nói thì mẫu này chỉ mới được đưa ra gần đây.

" Xin mời! lối này." Nữ nhân viên mỉm cười đưa tay chào.

Hạ Thiên dẫn Bảo Anh theo sau nữ nhân viên.

" Quý khách, đây là mẫu quần áo mới, tôi thấy quý khách nếu mặc bộ này sẽ rất thích hợp, đặc biệt là với phái nữ." Nữ phục vụ viên chỉ vào bộ quần áo màu xanh dương đang trưng bày.

" Để thử xem." Hạ Thiên nhận bộ đồ vào phòng thử.

chưa kịp đến tay thì lại có người đã dành lấy bộ đồ, lời nói rất hùng hổ:" Tôi lấy bộ này, bao tiền."

Hạ Thiên nhìn người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trên người đều dùng đồ hiệu, nhưng lời nói thì có chút phách lối.

" Người anh em.."

" Ai anh em với mày, đừng có thấy sang bắt quang làm họ."

Hạ Thiên chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, nhìn người thanh niên trước mặt này phách lối như vậy cũng không nhịn được." Bốp..." Người thanh niên còn chưa hiểu chuyện gì thì trời đất quay cuồng ngã xuống đất, trên mặt vẫn còn xin rõ năm ngón tay.

" Mụ nội mày, tao không cần biết mày là ai, nhưng có những thứ không phải mày muốn là được." Hạ Thiên cầm lại bộ đồ nói.

" Mày đánh tao, cha tao là tổng thanh tra thành phố Hà nội, mày chờ đó ngồi tù đi." Người thiếu niên bưng một bên má chỉ tay nói.

" Bốp... Hôm nay lão tử đang vui không muốn sát sinh, nếu mày còn không biết điều thì lão tử cho mày bò ra khỏi đây chứ không đơn giản như thế đâu, cút.."

Người thanh niên sợ hãi bò dậy chạy ra khỏi cửa hàng.

" Tôi lấy bộ này, làm phiền gói lại giúp tôi." Hạ Thiên quay sang bên nữ nhân viên nói.

Cô nàng nhân viên còn đang thất thần thì bừng tỉnh nói:" Xin hỏi..quý khách dùng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ." Đây cũng là lần đâu tiên cô nàng chứng kiến chuyện như vậy, nói chuyện có hơi ấp úng.

" Quẹt thẻ đi." Hạ Thiên móc chiếc thẻ atm đưa cho nữ nhân viên.

" Mời quý khách đi lối này." Nữ nhân viên đưa tay mời.

Đến quầy thu ngân, nữ nhân viên quẹt thẻ xong liền gói bộ đồ lại đưa cho Hạ Thiên nói:" Cảm ơn quý khách đã ủng hộ."

Nhận bộ đồ hài người chuẩn bị rời đi thì có hai người mặc đồng phục công an bước vào nói:" Là ai báo công an ở đây có ẩu đả."

Người mở lời là một cán bộ trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên thẻ của người này ghi tên: Hoàng Mạnh Tuấn mã hiệu 546-216.

" Là tôi." Người lên tiếng không ai khác chính là tên thanh niên vừa bị Hạ Thiên tặng hai cái tát trên mặt, đến bây giờ còn đang sưng lên.

Nghe được giọng nói một trong hai người công an kia dường như nhận biết người này liền nói:" Là ai đã đánh cậu."

" Là hắn, chính hắn đã đánh tôi, hơn nữa trong cửa hàng còn có camera hai người có thể xem qua." Người thanh niên chỉ tay vào Hạ Thiên giọng nói đầy thù hận.

" Được, Tuấn cậu đi kiểm tra camera ở đây đi." Nguyễn Thế Hiệp nói với người đồng trí bên cạnh.

" Không cần! là tôi đánh hắn." Hạ Thiên nói, lại nhìn về phía nữ nhân viên nói:" Phiền cô gọi vào số này nói là Hạ Thiên tôi..." Chưa nói xong thì một hình dáng từ ngoài bước vào uyển chuyển vào trong cửa hàng.

" Ngân Hương! nhờ cô chăm sóc em gái tôi chút." Hạ Thiên nắm tay Bảo Anh đến chỗ cô nàng nói.

Ngân Hương còn chưa hiểu chuyện gì thì Hạ Thiên đã đi theo hai người công an rời khỏi cửa hàng Ngân Mộng.