Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 14: Lần đầu vào cục cảnh sát ( 2 )

Hương đứng sững người, nàng còn chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì tên lưu manh kia đã bị dẫn đi, tên chết tiệt đó lại thừa cơ hôn má nàng. Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chạm vào tay nàng liền bừng tỉnh, nhìn xuống cánh tay nhỏ nhắn đang nắm tay mình." Em gái! hắn sẽ không có chuyện gì đâu." Hương xoa đầu bé gái ôn nhu nói, nàng nhớ lại lời mà tên lưu manh vừa nói với mình.

" Chị ơi! anh Hạ Thiên sẽ không sao ạ?" Bảo Anh vẫn còn lo lắng hỏi.

" Có ai biết chuyện gì vừa sảy ra hay không?" Hương nhìn mấy nhân viên hỏi.

" Giám đốc, mọi chuyện là như vậy..." Nữ nhân viên tường thuật lại sự việc không sót một chi tiết nào, mà nữ nhân viên này cũng là người đã giới thiệu mẫu mới cho Hạ Thiên.

Hương nghe nhân viên nói lại đã hiểu nguyên nhân, nàng chỉ không hiểu tên lưu manh chết tiệt lại mua đồ mà chính bản thân hắn là người đã đưa mẫu thiết kế cho nàng, nhưng bây giờ đối tượng nàng muốn hỏi bây giờ còn đang chưa biết hối cải trong phòng thẩm vấn.

" Tên "

" Hạ Thiên, là Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong thiên hạ đệ nhất."

" Tuổi "

" 13 nhát "

" Bang!!"

" Đề nghị cậu trả lời cho nghiêm túc, nếu không có thể xét vào tội chống đối người thi hành công vụ." Hoàng Mạnh Tuấn đập tập tài liệu xuống bàn tức giận nói.

" Ấy đừng, chống đối người thi hành công vụ, cái tội danh này tôi gánh không nổi đâu." Hạ Thiên nói với giọng sợ sệt, lời nói thì như vậy nhưng hành động lại ngược lại.

" Tôi nhắc lại, năm nay bao nhiêu tuổi."

" 18 nhát, à em mười 18 tuổi." Nhìn thấy người này có xu hướng muốn bùng phát nên Hạ Thiên liền nói tiếp.

" Hừ.. Quê quán ở đâu." Hoàng Mạnh Tuấn tuy muốn giáo huấn tên này một chận nhưng hành động và lời nói của người này không có chút nào giống những người cùng tuổi nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

" Đi khắp thiên hạ, bốn biển là nhà." Hạ Thiên ngả người tựa vào ghế nói.

" Tốt, nếu cậu đã không thành thật khai báo vậy chúng tôi có quyền giam giữ hai mươi bốn tiếng đồng hồ." Hoàng Mạnh Tuấn cầm theo tập hồ sơ rời khỏi phòng thẩm vấn, liền có người từ bên ngoài vào đưa Hạ Thiên đến phòng tạm giam.

" Đồng trí Hoàng Mạnh Tuấn phải không? tôi hi vọng quyết định này của đồng chí sẽ đúng." Đi ra khỏi cửa Hạ Thiên giống như có thiện ý nhắc nhở.

" Tốt, để hắn cho tôi, cậu đi làm việc đi." Hoàng Mạnh Tuấn nói với cấp dưới liền dẫn Hạ Thiên đến phòng giam.

Nói là phòng tạm giam nhưng Hoang Mạnh Tuấn lại đưa Hạ Thiên đến phòng giam lỏng, chỗ này chuyên dành cho những tên đầu trộm đuôi cướp, không thì cũng là những tên buôn chất kích thích. Tháo còng tay xong liền đẩy Hạ Thiên vào trong nói:" Hi vọng mày qua được đêm nay." Đóng cửa phòng giam lại Hoàng Mạnh Tuấn liền rời đi, Hạ Thiên lắc đầu cười khổ, chỉ sợ mười mấy tên này còn chưa đủ để hắn làm ấm người.

" Ê nhóc! qua đây." Một tên xăm kín người ngồi trên giường, một chân hắn cũng đặt ở trên giường.

Hạ Thiên quay người lại ánh mắt sắc bén nhìn tên vừa nói chuyện:" Mày gọi tao."

Tên xăm hình kín người nhìn thấy ánh mắt đó cũng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng bản tính của một tên du côn hắn liền bình tĩnh lại, ở đây hắn có hơn mười người, không lẽ lại sợ một tên nhìn như không có một chút uy hiếp nào với hắn hay sao." Nhóc con, không cho mày nếm chút đau khổ thì mày lại cho rằng tao không làm được gì." Tên xăm hình liền nhìn về hai tên gần đó ra hiệu cho hai người lên dạy bảo Hạ Thiên một chút.

" Chỉ dựa vào hai thằng phế vật này." Hạ Thiên chỉ vào hai tên đứng dậy nói, hắn nhếch miệng cười nói:" Chi bằng chúng mày cùng lên một lượt đi." Hạ Thiên vặn vặn tay đều liếc tất cả những tên có mặt trong căn phòng.

" Tốt, có khí phách, nhưng cái khí phách đó của mày lại không phải ở chỗ này, lên." Tên xăm hình kín người đứng dậy nói, những tên khác đều không có đứng lên mà chỉ cười giống như nghe được chuyện buồn cười nhất từ chước đến này mà bọn chúng được nghe.

Hai tên kìa đều lao vào Hạ Thiên, hai tên này trên cánh tay đều có hình xăm, một tên để trần xăm đầu sói trước ngực, hai tên đều lao vào rất nhanh giống như hai con hổ đói nhìn thấy con mồi vậy.

" Bịch...Bịch.." hai tiếng va chạm vang lên trong căn phòng, cả hai tên đều bắn lại về phía sau đập vào tường bất tỉnh nhân sự. Nhìn thấy điều này cả phòng đều im lặng không một tiếng động, phải biết hai tên này đều to gấp đôi Hạ Thiên, vậy mà cả đám người đều không hiểu chuyện gì say ra chỉ nghe được hai tiếng va chạm thì hai tên kia đã bất tỉnh, thậm chí người thiếu niên kia vẫn đứng yên một chỗ cũng không thấy làm ra động tác gi.

Nhận ra được sự khác biệt này, tất cả đều không có dám làm ra hành động gì, thậm chí thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ giống như hai tên kia không hiểu chuyện gì đã lằm bất tỉnh.

...

...

...

Mà lúc này bên ngoài cục công an thành phố Hà Nội, một tiểu đội quân nhân trên tay được trang bị vũ trang đang bao vây cả cục công an, trong có có một trung niên mặc quân phục trên vai là quân hàm thiếu tướng đang đứng ngay trước cửa cục công an. Nếu Hạ Thiên có ở đây chắc chắn nhận ra vị thiếu tướng này chính là Trần Vinh.

Mà bên trong sở cảnh sát đều hoang mang không biết sảy ra chuyện gì mà có quân đội đang bao vây nơi này, Hoàng Mạnh Tuấn lúc nhìn thấy cảnh này liền nhấc máy gọi điện thoại thông báo cho tổng thanh tra thành kiêm phó bí thư đảng ủy cảnh sát trung ương.

Sau khi thông báo về tình hình song, chưa đến hai mươi phút sau một chiếc xe mang biển số cấp thành phố tiến vào bên trong, Nguyễn Đình Chung nhận được thông báo của thủ hạ liền cấp tốc thật nhanh đến cục công an thành phố xem tình hình, nhìn thế trận ngoài kia ông biết chuyện này không có đơn giản như vậy. Bước vào trong cục cảnh sát, Nguyễn Đình Chung nhận ra người quen lên bước lên chào hỏi.

" Thì ra là Trần Vinh Thiếu tướng, không biết xảy ra chuyện gì mà khiến Trần Vinh ông lại phải bày ra thế trận như vậy."

Trần Vinh cũng nhận ra người quen nên cũng vui vẻ đáp lại:" Thì ra là phó bí thư Nguyễn Đình Chung, đã lâu không gặp, tôi nhận lệnh cấp trên đến đây cứu người."

Nguyễn Đình Chung nghe có chút mơ hồ, thân phận thủ trưởng của Trần Vinh là ai, chỉ cần nói một câu cho dù là trực tiếp tha người còn được chứ đừng nói là cứu người, nhưng ông cũng rất cẩn thận hỏi:" Trần Vinh! tôi với ông cũng là bạn lâu lăm, đừng nói tư lệnh muốn cứu người, cho dù muốn tôi trực tiếp thả người còn được, nhưng không biết là vị nào lại có thể làm kinh động đến tư lệnh lão nhân gia ngài."

" Tôi cũng chỉ nghe thủ trưởng nói là người của ông bắt một vị Đại tá của Kim Long vệ." Trần vinh nói, cố ý nhắn mạnh Kim Long vệ.

Nguyễn Đình Chung nghe ba từ Kim Long Vệ mà có chút mồ hôi bắt đầu chảy, hơn nữa người này quân hàm còn là một đại tá:" Việc này xem ra là có chút hiểm lầm, để tôi đi hỏi người của mình." Nguyễn Đình Chung nói xong liền tiến vào một căn phòng gần đó, lúc chuẩn bị bước vào thì Trần Vinh nói một câu khiến cho ông cảm thấy ngoài dự tính.

" Vị Đại Tá này còn rất trẻ."