Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 20: Người quen (1)

Truyền thừa kĩ năng?

Hạ Thiên chợt nhớ đến hệ thống có nhắc đến thứ này, có chút chờ mong vào công năng mới của hệ thống.

"Cái gọi là kỹ năng, nhưng thật ra là đối công pháp, thuật pháp, thần thông khái quát, chủ ký sinh có thể ngẫu nhiên rút ra kỹ năng truyền thừa của thượng cổ, thần thoại, trong phạm vi vô hạn, nếu có thể rút trúng, liền trực tiếp thể hồ quán đính vào trong đầu chủ ký sinh, chủ ký sinh chỉ cần thêm chút tu Luyện liền có thể tự nhiên phát huy ra." Hệ thống kiên nhẫn giải thích.

Quả nhiên là vậy.

" Tất nhiên nếu chủ ký sinh rút được kỹ năng cường đại, nhưng tu vi của chủ ký sinh lại quá thấp có thể lĩnh ngỗ được hay không còn phải xem tư chất của chủ ký sinh."

Hạ Thiên trong lòng dâng lên một cỗ chờ mong, hiển nhiên những thứ này không thể cưỡng cầu là được,còn phải nhìn nhân phẩm và tư chất có đủ hay không.

" Bắt đầu rút truyền thừa kỹ năng đi.

" Đinh! Bắt đầu ngẫu nhiên rút kỹ năng truyền thừa." giọng của hệ thống vang lên.

" Đinh! Chúc mừng chủ ký sinh rút được võ kĩ: đại từ đại bi thiên diệp chưởng.

Đại từ đại bi thiên diệp chưởng nghe quen quen.

" Đại từ đại bi thiên diệp chưởng võ kĩ được nâng cấp từ bộ võ kĩ phật như lai chưởng." Hệ thống một lần nữa kiên nhẫn giải thích.

" Bà mẹ nó.. Võ kĩ của phật môn cũng có thể nâng cấp, cái này đúng là mới nghe lần đầu a." Hạ Thiên không nhịn được văng tục một câu, từ trong đầu dần dần hiện lên những hình ảnh bộ võ kĩ đại từ đại bi thiên diệp chưởng, Hạ Thiên không một chút nào do dự liền tiến vào trạng thái minh tưởng.

Trần Lệ vẫn luôn quan sát Hạ Thiên qua gương chiếu hậu, từ lúc xe chạy nàng vẫn một mực chú ý đến nhất cử nhất động của hắn. Nhưng nàng cũng chỉ có thất vọng vì Hạ Thiên từ lúc ngồi lên xe vẫn một mực không có mở mắt, nàng cũng không dám làm phiền vì thân phận của người này.

Cứ như vậy, một người thì luôn quan sát, còn một người thì vẫn luôn định thần. Thời gian cứ như vậy trôi đi một giờ đồng hồ, Hạ Thiên lúc này đã lĩnh ngỗ được tầng thứ nhất của đại từ đại bi thiên diệp chưởng. Hạ Thiên mở mắt, học được tầng thứ nhất đại từ đại bi thiên diệp chưởng mới biết được bộ võ kĩ này được chia làm bảy tầng, mỗi một tầng chường pháp đều không có thay đổi, chỉ có uy lực của chưởng pháp sẽ tăng lên rất nhiều, nếu là luyện đến đại thành không biết một chưởng sẽ có sức mạnh thế nào.

- Mỹ nữ! sắp đến nơi chưa.

Hạ Thiên nhìn Trần Lệ nói.

- Thủ Trưởng! chúng ta đến rồi.

Trần Lệ vẫn luôn quan sát Hạ Thiên cho đến bây giờ vẫn không có nhìn ra được chút gì từ người này.

Nghe được lời này Hạ Thiên liền quan sát xung quanh, nơi này có phần quen thuộc với trí nhớ của hắn, con đường đất này làm hắn nhớ đến một chuyện lúc nhỏ, nói là đường đất nhưng thực tế nó lại là đường sân bay cũ từ thời chiến tranh. Là con đường duy nhất tiến vào trung đoàn 692( sư đoàn 301" Bộ Binh") bộ tư lệnh thủ dô Hà Nội.

Tiến sâu vào trong đến mức xung quanh cũng không nhìn thấy một chiến sĩ nào, năm phút sau chiếc xe dừng trước một chiếc cổng, nói chính xác thì nhìn nó giống như cửa xuống đường hầm. Nhìn cánh cửa mở ra, bên trong có ba chiếc xe quân đội, Hạ Thiên cũng có chút kì quái, nếu chỉ là muốn xuống xe thì cũng không cần thiết phải đến đây, hơn nữa hắn đã kiểm tra xung quanh hầu như đều không có một người nào.

Trần Lên lái xe vào một chỗ trống liền mở cửa bước xuống, Hạ Thiên cũng không hỏi nhiều liền bước theo sau cô nàng đến một góc tường. Chỉ thầy trên tường tách ra hai bên để lộ bên trong một chiếc thang máy, bên trong đủ rộng để nhét hai mươi người, Hạ Thiên cả kinh một hồi liền bình tĩnh lại, cho dù chuyện trên đời này có khó tin đến đâu thì hắn cũng cảm thấy rất bình thường.

Hai người tiến vào trong, Trần Lệ ấn vài nút trên bảng điều khiển, thang máy liền chậm rãi chuyển động đi xuống.

Được khoảng 5-6 tầng rốt cục đã ngừng lại.

Trần lệ bấm vài nút trên bảng điều khiển, cửa thang máy liền mở ra.

- Mời thủ trưởng!

Trần Lệ làm động tác mời.

- Dẫn đường đi.

Hạ Thiên không khách khí nói liền đi theo Trần Lệ.

Ngoài thang máy vậy mà lại rộng chỉ có bằng cái phòng trọ dành cho sinh viên, ngoại trừ mấy cái cánh cửa ra thì xung quanh đều không có bóng người nào. Ở nơi sâu dưới lòng đất 20 mét mà bốn phía bao bọc bởi kim loại, hiển nhiên không gian không chỉ có thế này.

Đi đến cánh cửa kim loại, Trần Lệ bấm một nút phía bên trái cánh của liền ' két' một tiếng liền mở ra.

Đi vào bên trong Hạ Thiên mới thấy mấy bục máy tính đập vào mắt, màn hình là những kí hiệu mà Hạ Thiên cung xem không hiểu, nhưng rất nhiều nhà khoa học mặc áo trắng nghiên cứu, có vài người thì đang cầm tư liệu trên tay rồi nhìn thay đổi trên màn hình thầm thì với nhau.

Hai người tiên đến một cánh cửa nhỏ, Trần Lệ liền gõ nhẹ.

Bên trong truyền ra âm thanh trầm uy nghiêm: " Mời vào "

Hạ Thiên nghe được âm thanh này thì có chút quái lạ, không phải Trần Vinh gọi hắn đến đây hay sao? bây giờ liền biến thành một người khác.

- Báo cáo thủ trưởng, nhiệm vụ đã hoàn thành, xin chỉ thị!

Trần Lệ đẩy cửa bước vào đối mặt với người trung niên mái tóc đã có chút màu bạc đang xem tư liệu trên bàn làm việc đầy vẻ kính trọng với nghi thức quân đội.

- Vất vả rồi tiểu Lệ. Người trung niên cười hiền hòa với cô nàng, lại nhìn sang Hạ Thiên." Đây nhất định là Hạ Thiên rồi, tôi chờ cậu lâu lắm rồi, lần này mới được gặp mặt ".

- Cha người cũng ở đây. Hạ Thiên định mở lời thì cô nàng lại cướp lời của hắn, mà Hạ Thiên nghe cô nàng gọi một tiếng cha nhìn người trung niên mà cô nàng gọi một tiếng cha kia, không nghĩ tới không ai khác chính là Trần Vinh thiếu tướng.

- Không biết ngài là?

Hạ Thiên nhìn cô nàng một lượt rồi lại nhìn sang Trần Vinh, cuối cùng cũng lắc đầu liền chào một chút.

- À quên không giới thiệu, ta là Phương Chung Bình, là người mà cậu đã tặng cho những văn kiện kia.

Phương Chung Bình cười hiền hòa nói. Chợt nhật ra lời nói của mình liền nói:" Không đúng, phải nói là cậu cống hiến cho quốc gia."

- Chào ngài Phương thượng tướng, thật ra những thứ đó vẫn chưa là gì, sau này còn những thứ tốt hơn.

Hạ Thiên không có nói khoác, bản thân đã có hỏi qua hệ thống về những thứ này.

- Khà khà, ngồi xuống đi.

Phương Chung Bình cũng không để ý mà thậm chí còn có chút hứng thú.

Hạ Thiên liền không khách khí mà ngồi xuống một chiếc ghế.

- Nói thật những thứ kia để các nước khác biết được rất có thể sẽ gây ra chiến tranh.

Phương Chung Bình cũng biết những thứ vũ khí mà Hạ Thiên đã gửi đến kia, cho dù đất nước siêu vũ khí như nga cũng chưa chắc đã có những thứ này.

- Ta hiểu ý của ngài, không biết thượng tướng muốn gặp tôi không phải chỉ để nói những chuyện này phải không?

Hạ Thiên cũng không muốn khoe khoang nữa, liền hỏi trực tiếp vào vẫn đề.

- Cũng không có gì, ta chỉ muốn gặp cậu mà thôi, đúng rồi nghe nói cậu đến đây làm huấn luyện viên cho Long vệ phải không?

Phương Chung Bình chỉ cười khổ một cái, lúc trước đúng là muốn hỏi một chút nhưng nghe thủ trưởng ra chỉ thị không nên hỏi bất cứ điều gì về người này.

- Đúng vậy, nhưng tôi cũng chưa biết nên huấn luyện họ thế nào.

Nhắc đến chuyện này Hạ Thiên đúng là có chút đau đầu, lẽ ra không nên nhận lời với Trần Vinh nhanh như vậy.

- A.. cậu ấy sẽ là huấn luyện viên sao?

Trần Lệ nghe cuộc nói chuyện của hai người mà kinh ngạc nhìn Hạ Thiên.

- Không lẽ cô cũng là người trong Long vệ sao?

Thấy cô nàng này như vậy Hạ Thiên liền nhìn sang nói.

- Không phải, tôi là người của đội Chu Tước vệ.

Trần Lên lắc đầu nói.

- Không biết thực lực của Chu tước vệ của các cô thế nào.

Hạ Thiên có chút hiếu kì hỏi, hắn cảm thấy khí tức trên người cô nàng này có chút quen thuộc, nhưng lại không mạnh cho lắm.

- Trong bốn đội này thì Chu Tước vệ là mạnh nhất, còn chưa nói đến thực lực của Lan.

Người nói chuyện là Trần Vinh.

- Lan, người này là đội trưởng của họ sao?

- Không phải, cô ấy là huấn luyện viên của Chu Tước vệ, thực lực rất mạnh.

Trần Vinh liền giải thích.

Oh... Trực giác mách bảo Hạ Thiên rất có thể là người đó.