Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 28: Tiểu Bạch Miêu

Ân? Ta..ta đây vừa rồi.

Ở thời điểm Trần Uyển thả lỏng, âm thanh già nua vang lên, liền nhìn lão nhân có chút loạng choạng ngồi dậy.

" Gia gia! Người tỉnh?"

" Lão thủ trưởng!"

Trần Uyển cùng nam tử nhìn đến lão nhân tỉnh lại, kinh ngạc thốt lên.

" Ta đây là..." Lão nhân nghe hai người kêu to, rốt cuộc đứng lên, chắp tay hướng thiếu niên liền phải khom mình hành lễ.

Hạ Thiên thấy vậy liền chạy nhanh đỡ lấy lão nhân cười nói:" Lão nhân gia đừng làm vậy, sẽ khiến tiểu tử ta tổn thọ. Ta gọi Hạ Thiên, ngài cứ trực tiếp kêu ta tiểu Thiên liền được rồi ".

Lão nhân liền phải cự tuyệt, bất quá nhìn Hạ Thiên ánh mắt, liền nở nụ cười hiền hòa nói:" Kia ta liền kêu ngài Hạ tiên sinh đi! Hạ tiên sinh, đa tạ ngài vừa rồi ra tay cứu giúp, bằng không ta cái mạng già này xem như xong rồi. Năm đó cho dù khiêng thương đỉnh pháo cũng chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại thân thể đều không xong ".

Nói, lão nhân lộ rõ ánh mắt hiển nhiên không cam lòng tuổi già, nhưng lại không thể không thuận theo thời gian biến hóa.

Nhìn lão nhân như vậy, Hạ Thiên suy nghĩ nói:" Lão gia tử, thân thể chỉ là do một ít tiểu thương để lại mà thôi, hảo dưỡng thân thể liền sống mười năm hai mươi năm không thành vấn đề.

" Nga? Hạ tiên sinh vừa rồi ngày cứu ta không lẽ đã nhìn ra ta ám thương, ngài có thể trị hảo ". Lão nhân lập tức tò mò hỏi.

Hạ Thiên gật đầu mỉm cười nói:" Lão gia tử nếu là tin tưởng, ta nhìn ra ngài chỗ thương hẳn là có ba chục năm đi ".

Nghe Hạ Thiên nói, lão nhân thở dài nói:" Tiên sinh nói không sai, năm nó bị thương tuy đã kịp thời xử lý như là vẫn để lại một ít triệu chứng ".

" Lão nhân gia ngài có giấy bút sao?" Hạ Thiên nhìn lão nhân nói.

" Có!" Lão nhân gật đầu trả lời, nhìn về phía nam tử hô:" Tiểu Lục! cấp giấy bút cho Hạ tiên sinh ".

Nam tử được kêu Tiểu Lục, nghe lão thủ trưởng gọi, liền từ trong túi móc ra một cuốn sổ tay cùng bút đưa cho Hạ Thiên.

Hạ Thiên tiếp lấy đồ vật liền mở ra viết lên trong đó một ít dược liệu liền đưa cho lão nhân nói:" Lão nhân gia ngài chiếu theo những dược liệu trong đó thu thập đủ ta liên giúp ngày hảo trị thân thể.

Lão nhân tiếp lấy, trên khuôn mặt hiện rõ vui mừng nói:" Hạ tiên sinh, ta sẽ thu thập dược liệu sớm nhất có thể, chỉ là đến lúc đó ta lại không biết tìm ngài ở đâu ".

Hạ Thiên lúc này gãi đầu nói:" Lão nhân gia! Ngượng ngùng ta là vừa mới đến Hoa Hạ, còn chưa tìm chỗ ở. Đúng rồi ta là đang dự tính đi tìm đại học Bắc Hải ".

" Ngươi là sinh viên đại học Bắc Hải?".

Trần Uyển nhìn Hạ Thiên kinh ngạc hỏi.

" Hạ tiên sinh không phải người Bắc Hải?". Lão nhân mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi. Nghe Hạ Thiên nói hẳn không phải người ở đây.

" Thực ra ta cũng không phải người Hoa..."

Nghe Hạ Thiên nói không phải người Hoa, năm người đều nhìn Hạ Thiên đầy nghi hoặc. Một người nói tiếng trung chính tông, lại nói bản thân không phải người Hoa Hạ chắc chắn sẽ không ai tin.

Ở năm người nghi hoặc Hạ Thiên cười xua tay nói:" Tuy ta nói tiếng Trung lưu loát nhưng không có nghĩa bản thân sẽ là người Hoa ". Hạ Thiên vốn định nói bản thân thành thạo hết các ngoại ngữ nhưng nói ra như vậy chỉ sợ bọn họ cũng không tin.

Hạ Thiên nói không sai, nói được chuẩn tiếng Trung, không có nghĩa họ nhất định là người Hoa Hạ:" Không biết tiền bối đến từ nước nào?". Lão nhân tò mò hỏi.

" Lão nhân gia yên tâm, ta với Hoa Hạ đều có nguồn gốc trung ". Hạ Thiên lắc đầu nói, hiển nhiên ý nói không muốn nhắc đến bản thân hắn xuất thân từ đâu.

Lão nhân nghe ra ý tứ liền không hỏi thêm, nhìn về cháu gái mình liếc mắt sau đó nhìn Hạ Thiên nói :" Tiền bối! Để ta đứa cháu gái dẫn ngài đi, hơn nữa Tiểu Uyển cũng là sinh viên đại học Bắc Hải, như thế nào?"

" Vậy làm phiền lão nhân gia ngài rồi!" Hạ Thiên ôm quyền khách khí nói.

" Không phiền! Không phiền!" Lão nhân xua tay nói:" Vậy ta cũng không làm phiền tiên sinh nữa, đợi thu thập xong dược liệu ta sẽ kêu người thông chi tiên sinh một tiếng."

Hạ Thiên gật đầu không nói gì, nhìn lão nhân rời công viên không thấy bóng dáng. Không biết từ lúc nào một đầu nhỏ bạch miêu chạy đến chân Hạ Thiên liền một cái nhảy lên vai hắn nằm xuống ngủ rất ngon lành.

" Hảo dễ thương tiểu bạch miêu." Trần Uyển nhìn đến đầu tiểu bạch miêu nằm trên vai Hạ Thiên không kìm được bật thốt lên, nàng nhìn Hạ Thiên nói:" Ta có thể ôm tiểu bạch miêu này sao?"

" Nếu ngươi chạm được vào nó." Hạ Thiên nhàn nhạt trả lời.

Trần Uyển nghe vậy liền chu cái miệng nhỏ lên có chút bất mãn lời Hạ Thiên nói, nàng cũng không tin chỉ một đầu tiểu bạch miêu nàng cũng không chạm vào được. Chỉ là nghĩ nghĩ ở thời điểm tay nàng chỉ cách tiểu bạch miêu chừng 5cm, chỉ thấy ở tiểu bạch miêu mở mắt thời điểm nàng liền thu tay lại, toàn thân đều cảm thấy một trận rùng mình sợ hãi.

Thấy vậy một màn Hạ Thiên chỉ lắc đầu, Tiểu Bạch cũng không phải con tiểu miêu. Nó chính là Tiểu Bạch ( Bạch Hổ ) nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã bị Tiểu Bạch cấp xé làm hai.

" Chúng ta đi thôi." Hạ Thiên vỗ vai cô nàng bước đi.

Ở Hạ Thiên vỗ nàng bờ vai thời điểm, lúc này Trần Uyển mới tỉnh lại lẩm bẩm:" Thật đáng sợ!" Liền chạy theo Hạ Thiên cấp làm người dẫn đường.