Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 29: Tiểu Bại Hoại

Hai người sánh vai rời đi công viên lúc sau, Trần Uyển ngó Hạ Thiên hỏi:" Ngươi năm nay bao lớn? Thoạt nhìn mới mười mười bảy mười tám cái thiên đi."

" Cũng không sai biệt lắm."

Hạ Thiên nói.

" Tiểu nha đầu ngươi mới bao nhiêu đâu? So cái thiên, lão tử ít nhất đại hơn ngươi mười mấy cái thiên đi." Hạ Thiên trong lòng cười khổ, nói ra lời này chỉ sợ cô nàng này xem hắn giống như bệnh thần kinh.

" Không sai biệt lắm? Vậy chính xác đâu?" Trần Uyển trên mặt hiện rõ một dấu chấm hỏi nhìn Hạ Thiên.

" Mười ba!"

Hạ Thiên nhìn cô nàng nói.

" Phốc!" Trần Uyển ôm bụng cười nói:" Không nghĩ ngươi vậy mà cũng biết nói chuyện cười đâu."

" Ngươi cười rất đẹp." Hạ Thiên cũng không giải thích cho Trần Uyển, dù sao đích xác hắn hiện tại mười ba tuổi không sai, nếu tính cả hai tuổi đời lại hẳn là hơn cô nàng hai mươi cái thiên không sai biệt lắm.

Trần Uyển lúc này khuôn mặt có chút hồng, không biết vì cái gì nghe Hạ Thiên nói khiến cho trái tim nàng có chút đập nhanh." Ngươi không phải ở muốn theo đuổi ta đi." Trần Uyển lúc này khuôn mặt đã nóng bừng, trái tim càng là đập loạn. Lúc này nàng có chút hối hận khi nói vậy.

Hạ Thiên nhìn cô nàng nói:" Đúng thì thế nào? Khương công câu cá, ngươi muốn cắn câu sao?" Hạ Thiên khuôn mặt lúc này chỉ cách cô nàng vài xăng-ti. Nếu lúc này hắn liếc mắt xuống chính là sẽ thấy cảnh khiến người ta phun máu mũi.

" Ta....Ta!" Trần Uyển khuôn mặt ửng đỏ, luống cuống không nói lên lời. Trong sự luống cuống đó nàng nhìn ra được Hạ Thiên đôi mắt rất trong sáng, không mang tạp niệm. Trần Uyển lúc này mới bình tĩnh lại nhìn Hạ Thiên nói:" Có...Có thể cho ta một chút thời gian sao? Ta còn chưa chuẩn bị."

" Có thể."

Hạ Thiên ở suy tư nhìn cô nàng đăm chiêu nói:" Trước đó ta nên đóng con dấu đi."

" Ân..." Trần Uyển còn chưa hiểu lời Hạ Thiên nói, liền ở hắn bàn tay nâng cằm nàng thời điểm hôn lên đôi môi nàng.

Trần Uyển có chút dãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của hắn. Nàng trong lòng tuy không có cự tuyệt Hạ Thiên, nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy một trận ủy khuất, Không biết vì cái gì nàng hai giọt trâu từ đôi mắt rớt xuống.

Thấy vậy một màn, Hạ Thiên sửng sốt buông ra Trần Uyển nói:" Đừng..Đừng khóc! Ta..." Hạ Thiên cũng là luống cuống, không biết từ lúc nào trên tay hắn xuất hiện chiếc khăn tay giúp cô nàng lau đi nước mắt. Hạ Thiên trong đầu lúc này cũng là một trận loạn.

Nhìn Hạ Thiên vẫn là biết quan tâm đến mình, Trần Uyền cũng đã ngừng khóc, chỉ là trong lòng nàng vẫn còn ủy khuất nhìn Hạ Thiên nói:" Ngươi! Khinh bạc ta."

" Ta..Ta! Chỉ là muốn cùng ngươi xác nhận quan hệ mà thôi." Hạ Thiên không dám đối mặt cô nàng nói.

" Ta cũng nói muốn một chút thời gian, vậy mà ngươi lại..." Trần Uyển nói đến đây, khuôn mặt ủy khuất sắp muốn khóc. Nàng hơn hai mươi năm nụ hôn đầu vậy mà lại bị Hạ Thiên cấp không còn.

" Ta chỉ là muốn ở chúng là về sau cấp một chút tình cảm mà thôi không phải sao?" Hạ Thiên nhìn cô nàng suy nghĩ gì đó liền nói:" Tiểu Uyển! Dù sao sớm hay muộn ta cũng phải bắt được nàng, chi bằng chúng ta ở phía trước xác nhận quan hệ, tình cảm là có thể từ từ bồi dưỡng, không phải sao?"

Nghe Hạ Thiên lời nói, Trần Uyển bình tĩnh suy tư một chút. Ở hắn hôn thời điểm, trong lòng nàng một trận ủy khuất, nhưng cũng không có bài xích hắn.

Nàng ở Trần gia, chính là rất nhiều công tử ca, thậm chí ở trường học đều rất nhiều người theo đuổi. Nhưng bản thân nhìn thấy những người đó đều là cảm thấy chán ghét hoặc là cảm giác muốn bài xích bọn họ.

Ngược lại chính là ở trước mặt người thiếu niên này lại khiến nàng đều không có bài xích hắn, thậm chí còn muốn thân cận với hắn." Chẳng lẽ ta ở thích hắn." Trần Uyển xuất hiện này ý nghĩ trong đầu.

Trần Uyển khuôn mặt có chút hồng, rất nhanh liền bình tĩnh lại nhìn Hạ Thiên làm một cái gật đầu giống như ở chấp nhận hắn.

Hạ Thiên thấy cô nàng ở chấm nhận thời điểm chính là đại lão cảm thấy nhẹ nhõm không ít, chỉ là ở kế tiếp một màn lại khiến hắn ngây người.

Cô nàng này ở chấp nhận thời điểm chính là bàn tay nhỏ sờ quá bờ môi lẩm bẩm:" Thì ra hôn là như vậy cảm giác." Nói xong đồng thời cô nàng ở liếm qua bờ môi, khuôn mặt giống như ở thưởng thức hương vị.

" Nữ nhân đúng là loài động vật khó hiểu!" Hạ Thiên thầm than." Mà thôi kệ nó đi, đi bước nào tính bước đó." Ở giây kế Hạ Thiên khuôn mặt vô sỉ nghĩ.

Trần Uyển nhìn Hạ Thiên biểu cảm khó hiểu nghĩ, nàng nhìn hắn nói:" Hạ Thiên! Ngươi thật sự biết y thuật sao?"

" Chỉ cần có thể cứu ta sẽ cố hết sức." Hạ thiên bừng tỉnh trả lời, tuy không biết cô nàng ở hỏi hắn điều này làm gì.

" Hảo! Vậy chờ ngươi chữa bệnh cho Gia Gia rồi nói tiếp." Trần Uyển nói, liền bước đi một đoạn quay đầu lại nhìn Hạ Thiên nói tiếp:" Đến trường thôi."

Nếu cô nàng không muốn nói, Hạ Thiên cũng không muốn hỏi tiếp liền bước theo Trần Uyển rời đi công viên. Ở hai người bước ra thời điểm, một chiếc Audi A6 đã đứng ở đó sẵn, một trung niên nam tử hướng hai người cúi chào liền mở cửa xe làm thủ thế mời.

Hạ Thiên tuy biết cô nàng này cùng lão nhân thân phận không tầm thường, nhưng nhìn đến biển số A00001 Hạ Thiên cũng cảm thấy nhức cả trứng. Loại biển này ít nhất cũng là cấp thị trưởng mới có được loại biển này, cho dù nhà giàu bọn họ cũng chỉ chọn biển đẹp hoặc các loại xe sang trọng.

Không sai biệt lắm nửa cái giờ sau, chiếc Audi A6 cũng dừng lại. Hai người mở cửa xe bước xuống, lúc này hẳn là đã vào giờ học, nhìn sân trường đều không thấy vài người. Hai người sánh vai bước đến, hướng phòng giám hiệu tiến đến.

" Hạ Thiên! Ta ở năm 3 - ban 12 - khoa kinh tế, hết tiết thứ nhất ngươi phải tới tìm ta nha." Trần Uyển cấp Hạ Thiên nói xong không chờ hắn có nhận lời hay không liền hướng lớp học mình đi tới.

Hạ Thiên vuốt cái mũi liền trực tiếp mở cửa phòng giám hiệu bước vào, trực tiếp nói ra tên mình, việc nhập học đã có người sắp xếp cho hắn xong, bây giờ hắn chỉ cần đến nhận ban liền xong.

Hiệu Trưởng thấy Hạ Thiên lúc đầu tự tiện xông vào phòng hiệu trưởng liền không có hắn cho phép, bất mãn định phát hỏa liền nghe Hạ Thiên báo ra tên tuổi liền tức khắc khuôn mặt xoay chuyển 360 độ mỉm cười hướng Hạ Thiên chào hỏi.

Hiểu Trưởng liền mời Hạ Thiên ngồi xuống nhưng lại bị Hạ Thiên cự tuyệt, hắn cũng không miễn cưỡng liền cầm theo giấy tờ, cấp dẫn Hạ Thiên đi lầu ba liền đưa giấy tờ cho hắn sau đó liền lấy cớ có việc rồi rời đi.

Nhìn lão Hiệu Trưởng rời đi, Hạ Thiên liền gõ cửa, một thanh âm nhu mị từ trong văn phòng truyền đến:" Mời vào." Hạ Thiên liền đẩy cửa bước vào, thấy giáo viên đang ở cúi đầu làm gì đó, tóc xõa trước mặt không thấy rõ bộ dánh, tuy mặc đồng phục công sở, nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng người yểu điệu có thể nói là cân xứng, tuổi hẳn chưa đến ba mươi.

Diệp Như Ý ngẩng đầu lên nói:" Em ngồi đi..A...Là Anh." Bỗng nhiên giật mình đứng lên.

Hạ Thiên lúc này cũng là giật mình nhìn Diệp Như Ý, cô nàng này hẳn là người đầu tiên khi hắn đến Hoa Hạ nữ nhân trên giường đi. Buổi tối hôm đó khi hắn đến quán bar, không ít nữ nhân nhìn đến hắn đều muốn ăn" Đồng tử kê", xấu đẹp gì cũng đem hắn thành mục tiêu.

Tối hôm đó Diệp Như Ý cũng không ngoại lệ, chủ động tiếp cận hắn, Hạ Thiên liếc mắt nhìn cùng nàng ta đến một góc trong quán bar mà trò chuyện. Sau khi chuyện trò vài câu, Hạ Thiên biết cô nàng tới cùng hắn nói chuyện phiến. Không giống như những cô nàng khác nhìn đến hắn đều là khiêu khích câu dẫn, hơn nữa trước khi Hạ Thiên tới, cô nàng cũng là uống không ít rượu, chỉ là tìm người tố khổ, cũng không phải loại người phóng đãng.

Hạ Thiên cùng trò chuyện một hồi, biết được cô nàng được gả đến Bắc Hải, đã ly hôn được hai năm, còn độc thân một mình. Diệp Như Ý ở Bắc Hải cũng là không có bạn bè, nàng đến quán bar chỉ để tìm người nói chuyện phiến, nhìn tới Hạ Thiên còn nhỏ tuổi, không giống như những người xấu trong xã hội.

Hạ Thiên biết cô nàng đã chịu tổn thương trong tình cảm, cũng ở một hồi xoa dịu cô nàng trong tình cảm. Diệp Như Ý cũng từ từ có hảo cảm đối với Hạ Thiên, hơn nữa do tác dụng của rượu đã chủ động dẫn Hạ Thiên về nhà.

Có lẽ do nàng đã nhịn rất lâu, buổi tối hôm đó không hề giữ lại mà phóng thích ra, khiến cho Hạ Thiên đều không có một chút nào nghỉ ngơi. Dưới sự mạnh mẽ của Hạ Thiên về phương diện này cũng khiến cho nàng giật mình không nhỏ, cơ hồ nàng không còn xem Hạ Thiên giống như một đứa nhỏ mới mười tám mười chín tuổi hô lên.

" Tiểu bại hoại".