Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 8: Tiểu Long Nữ Tới

- Chàng trai trẻ, cậu đúng là một nhân tài đó, tôi mời cậu đến chính là muốn cậu gia nhập quân đội phục vụ cho đất nước cậu thấy thế nào.

Đào Chính Quốc nói với giọng đầy ôn hòa.

" Tôi đồng ý! Vì đất nước mà cống hiến hết mình ". Đây là việc mà bản thân đã mong muốn từ lâu a, làm sao có thể từ chối cho được.

Nghe được người thiếu niên này lại đồng ý nhanh như vậy lại làm ra động tác chuẩn quân nhân thật khiến cho Đào Chính Quốc ông có chút nằm ngoài dự tính.

" Tốt! Tốt! Đây là giấy chứng nhận thân phận của cậu, còn quân trang khi nào cậu vào quân khu thì nên mặc là tốt.

" Thủ.." Tôi định nói câu thủ trưởng thì bị ngăn lại.

" Không cần phải gọi ta Thủ Trưởng, gọi một tiếng Ông là được rồi ". Nói đến đây Đào Chính Quốc ánh mắt ám muội nhìn tôi.

Nhìn thấy ánh mắt này thật giống như tâm tư của tôi bị nhìn thấu vậy. Mở giấy chứng nhận ra nhìn khiến tôi có chút khiếp sợ, thân phận thiếu ta a." Ông à cái này có phải hơi quá rồi không ".

" Hơi quá sao? Ta nghĩ còn hơi thấp rồi đó, cậu nghĩ với cống hiến đó của cậu nếu là người trong quân đội thì có lên làm đại tá thậm chí là thiếu tướng cũng có thể.

Hai người chúng tôi ngồi nói chuyện được một lúc rồi cùng rời khỏi thư phòng, lúc này một người trung niên mặc quân phục trên vai là một bông lúa và một sao vàng, hiển nhiên là một thiếu tướng a.

" Báo cáo thủ trưởng, phía bên kia có một ít tin tức. Vị thiếu tướng này không nói nữa hiển nhiên là điều cơ mật không thể cho người ngoài biết.

Biết được điểm này tôi cũng định rời đi thì Đào Chính Quốc đưa tay ngăn lại mà nói.

" Không sao cả, để ta giới thiệu một chút, vị này là thiếu tướng Trần Vinh. Còn vị trẻ tuổi này chính là thiếu ta mới nhận chức Trần Dũng, cũng là người đã cống hiến hai phần tư liệu kia cho quốc gia.

Nghe được thủ trưởng nói như vậy Trần Vinh đôi mắt liền giãn ra liền hài hòa chào theo lễ nghi quân đội " Chào đồng chí Trần Dũng".

Biết được điểm này cho nên tôi cũng không ngoại lệ " Chào thủ trưởng".

Biết được thân phận của tôi nên Trần Vinh cũng không còn lo lắng nữa mà bắt đầu nói:" Tư lệnh phía bên kia chuyền đạt lại trong khoảng thời gian năm ngày nữa sẽ có một đội vẫn chuyển đầu đạn hạt nhân đi qua vùng biên giới thành phố S, những người này có khoảng hơn hai mươi người nhưng đều được huấn luyện rất tốt lại được trang bị vũ khí hạng nặng... Phía bên kia yêu cầu chúng ta cử người tới hỗ trợ.

Nghe xong những lời thiếu tướng vừa nói tôi cũng cảm thấy khiếp sợ, đầu đạn hạt nhân là gì mịa nó chứ chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có thể khiến cho một thành phố bị chôn vùi.

" Đinh! phát động nhiệm vụ chính tuyến ngăn chặn đầu đạn hạt nhân. Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng hai mươi ngàn điểm kinh nghiệm, một trăm triệu điểm danh vong, một lần rút thưởng. Nhiệm vụ thất bại hệ thống sẽ tự trừng phạt chủ kí. Thời hạn mười ngày.

Giọng của Phục Hi vang lên trong đầu tôi, lúc này tôi cũng đành phải tham gia vào vụ này, nếu không đúng là xui xẻo." Mẹ nó ".

" Ông! Cháu muốn tham gia vào chuyện này.

Trần Vinh nghe được tôi muốn tham gia vào chuyện này nhưng lại thấy ánh mắt của tôi rất kiên định lại không nói nữa.

Ngược lại Đào Chính Quốc nghe tôi nói vậy lại nở nụ cười nói:" Tiểu Dũng cháu có nắm chắc có thể hoàn thành hay không.

Tôi mỉm cười nói đầy tự tin:" Tuy cháu không dám chắc mười phần nhưng cháu dám khẳng định bảy tám phần.

" Được vậy cứ quyết định vậy đi, Trần Vinh cậu đi sắp xếp một chút cho tiểu Dũng.

Suy nghĩ một chút tôi nói:" Ông! Cháu có một ý kiến.

- Nói đi.

Tôi bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình, lúc đầu hai người vẫn chưa hiểu ý tôi nói nên sau khi nghe tôi nói xong cũng đã hiểu ra mà dơ ngón cái lên khen.

- Vậy chuyện này cứ theo như lời tiểu Dũng nói đi.

- Rõ!

Sau khi Trần Vinh rời đi, tôi cũng lấy lí do mình còn có việc nên cũng rời đi chợt nhận ra một việc nên nói:" Ông! Tiểu nha đầu Hương đã rời đi rồi sao?.

Nghe được có người nói cháu mình là tiểu nha đầu, Đào Chính Quốc giống như nghe được chuyện cười vậy niền cười rất sảng khoái giống như lần đầu tiên ông nghe được chuyện buồn cười nhất vậy.

Tôi còn đang hoài nghi không biết mình nói sai ở điểm nào sao từ trong nhà đã vọng ra một giọng nói đầy tức giận:" Trần Dũng!... Anh gọi ai là tiểu nha đầu hả.

" Ạch ". Nhìn cô nàng từ trong nhà vọt ra trên tay còn cầm theo chiếc muôi hùng hùng hổ hổ chỉ vào tôi nói:" Anh có gan nói lại một lần nữa xem.

" A...Tôi nói nhầm rồi ". Tôi vỗ đầu mình rồi đảo mắt một lượt rồi gắn ra từng chữ nói:" Phải nói là Đại..Nha..Đầu mới đúng ".

" Anh...Hừ ".

Nhìn thấy cô nàng này giậm chân rồi quay vào trong liền không còn hứng thú nữa." Tức giận cũng đáng yêu đó chứ ".

Đào Chính Quốc cũng hơi ngạc nhiên thấy đứa cháu gái này không giống như bình thường, từ nhỏ nếu có ai khi dễ nó đều là đến cáo trạng với ông, lần nào cũng khiến cho ông phải đau đầu, dĩ nhiên sau này không còn ai dám trêu chọc hay khi dễ nó nữa. Vậy mà lần này đứa cháu gái lại không cáo trạng với ông liền quay đi không nói một lời nào, phải biết rằng đứa nhỏ này chưa từng ăn thiệt thòi của ai mà không hoàn trả." Thú vị..Thú vị ".

- Tiểu Dũng à! Nếu không có chuyện gì gấp chí bằng ở lại ăn bữa cơm đi.

- Dạ vâng, dù sao bữa sáng của cháu đều bị đại nha đầu kia ăn hết rồi, đến bây giờ vẫn còn đói.

Dù sao chuyện này tôi cũng không gấp.

Hai người chúng tôi đi tới bàn ăn, nhìn thức ăn trên bàn cũng đã khiến cho cơn đói của tôi trỗi dậy rồi. Nhưng khi nhìn lại tình cảnh trên bàn ăn lại khiến tôi thấy có gì đó không đúng cho lắm, đại nha đầu này lại ngồi ngay cạnh tôi.

Nếu đại nha đầu này không có ý kiến thì việc gì tôi phải có ý kiến cơ chứ, bắt đầu gắp thức ăn trên bàn đều rất ngon, hiển nhiên đều không phải cô nàng này làm ra. Nhìn thức ăn trên bàn đều vơi đi mà trong khi đó món thịt kho tàu lại chưa có ai động đến, tôi bèn thử một miếng thịt xem mùi vị thế nào. Không ngờ tới đó lại là một sai lầm của tôi, không phải Đào Chính Quốc không ăn mà vốn đã biết món thịt kho tàu này của ai làm rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt của đại nha đầu này tôi cũng không muốn làm cô nàng thất vọng đành phải cố nuốt lấy miếng thịt kho tàu vào bụng, xem ra cô nàng này hẳn là lần đầu nấu ăn đi.

- Mùi vị thế nào?

Thấy tôi đã ăn miếng thịt kho tàu cô nàng này liền hỏi.

- Cũng tạm được.

Miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại đang kêu khổ a.

- Vậy anh ăn nhiều thêm một chút, đây là lần thứ hai tôi vào bếp đó.

Nghe tôi nói vậy Hương liền giống như chút được gánh nặng, liền gấp thêm mấy miếng thịt nữa vào bát tôi.

Lúc này tôi thật giống như ăn phải trái mướp đắng, thà đắc tội nam nhân chứ đừng nên đắc tội với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp. Đào Chính Quốc giống như biết được tâm tư của tôi nhưng cũng không nói lời nào, hiển nhiên chính là sợ đứa cháu gái bảo bối này.

Thời gian nặng lẽ trôi cuối cùng tôi cũng được giải thoát, nếu là người bình thường hiển nhiên không vào viện thì cũng đau đi nhà cầu a." Thật đáng sợ ".

" Đinh! Tiểu Long Nữ đang trên đường tới.

" Tới rồi, rốt cuộc cũng những ước mơ kia đều có thể thành sự thật rồi a.