Trong Nhà Vệ Sinh, Không Có Giấy

Chương 3

……….

Cô ngồi ở trước bàn, xuất thần mà nhìn cốc giữ nhiệt trong tay.

Tại sao thầy giáo vẫn chưa trở về nhỉ?

Dường như đột nhiên, ý thức thoát ra khỏi vũng lầy, cô bỗng chốc trở nên tỉnh táo.

…… Hỏng, vừa rồi lại đi vào cõi thần tiên.

Cô xơ xác ngồi một lúc, cầm chiếc cốc giữ nhiệt trong tay lên lại gần miệng uống một ngụm rồi đặt xuống, như có chút đăm chiêu mà liếm vết máu còn sót lại ở khóe miệng. Một lúc sau cầm lấy bút, tinh tế viết “Cung Lẫm” lên trên nhãn dán trống ở tay, sau đó dán nhãn vào cốc cô đang uống.

Dán xong, cô không nhịn được mà phì cười, ánh mắt đảo qua dãy cốc giữ nhiệt trên bàn có dãn nhãn tên những người khác nhau. Cô tiện tay cầm một cái cốc rỗng lên nhìn, nhãn dán trên đó viết “Tín Ngô”.

Thầy giáo tất nhiên sẽ không trở về rồi, bởi vì cho tới tận bây giờ, hắn chưa bao giờ ở đây …

Vừa rồi uống quá mê mẩn, lúc tỉnh táo lại suýt chút nữa phản ứng được… Việc này cũng không còn cách nào khác, ai bảo hương vị của thầy Cung Lẫm lại ngon đến như vậy chứ.

Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm…

Cô chống cằm, nhìn đồng hồ, tiếp tục yên lặng cười, nhớ lại cảnh tượng ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm đó.

— Cũng vào lúc này, ba ngày trước, cô đứng ở trong cửa hàng tiện lợi, nhìn theo bóng dáng đang rời đi của Cung Lẫm và Hương Xuyên.

Cô suy xét một lúc liền đi theo, cùng Cung Lẫm và Hương Xuyên đi một đoạn đường. Hai người đều không nhận ra sự tồn tại của cô, ở cột đèn giao thông tiếp theo, Hương Xuyên tự nhiên nắm lấy tay Cung Lẫm.

[Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm, Cung Lẫm…]

A, nghĩ ra rồi.

Cô giáo Hương Xuyên sống cách nhà cô một dãy nhà. Trước đây đến trường, khi đi ngang qua khu phố đó, đều nhìn thấy dì hàng xóm tươi cười cùng cô Hương Xuyên nói chuyện, chúc mừng chuyện cô ấy đính hôn với “Thầy giáo Cung Lẫm”.

Chẳng trách luôn cảm thấy cái tên Cung Lẫm có chút quen.

Sau đó chuyện gì xảy ra?

Đến cột đèn giao thông thứ ba, cô Hương Xuyên và người đàn ông tên Cung Lẫm tách nhau…. Cô liền tiếp tục đi theo người đàn ông kia, cho đến khi hắn đến cửa nhà, nhìn thấy hắn không hề phòng bị mà cúi đầu mở cửa…. Sau đó cô lặng lẽ đi đến phía sau hắn, giơ dao nhỏ đâm xuống…

Cho nên, cuối cùng, hắn không có quay trở về ngôi nhà của mình, mà đi theo cô về nhà của cô, trở thành đồ vật của cô…

…. Ngay tại nơi này.

Lâm Cầm cụp mắt, nhìn chất lỏng đỏ tươi trong cốc giữ nhiệt.

Cô giơ cốc lên, không nhanh không chậm uống một ngụm. Cũng giống như mọi lần, khi dòng máu nóng của con mồi chảy trong khoang miệng, mùi tanh ngọt xộc vào mũi, sự tỉnh táo ban đầu của cô cũng dần trở nên mờ mịt. Suy nghĩ không thể khống chế mà bay bổng, và những ký ức thực sự trong tâm trí cô bị phân mảnh theo từng cảnh, rồi ghép lại với nhau thành một thế giới ảo, thế giới chỉ thuộc về cô, và ngay cả cảnh tượng cô nhìn thấy trong mắt cũng được sắp xếp lại—

Mới vừa rồi vẫn còn thấy ánh trăng yên lặng chiếu đến, nhưng không biết tự khi nào, từng chút, từng chút, bị ánh mặt trời lan ra, nuốt lấy từng chút một. Chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn không còn nữa, thay vào đó là một cuốn sách đang mở và một người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện với cô.

Anh ta yên lặng ngồi đó, chống cằm nhìn lên cuốn sách được trải ra bên cạnh khuỷu tay. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngước mắt lên nhìn về phía cô, đôi mắt như nai tơ của anh lấp lánh ánh vàng nhẹ trong ánh đèn nền.

“Vừa rồi em hỏi anh cái gì?” Anh mở miệng hỏi.

Cô chớp mắt, vừa lặp lại lần nữa.

“Thầy giáo, thầy sẽ luôn ở đây cùng em sao?”

~ Kết thúc ~

————

Tác giả có điều muốn nói:

————

Emm. Kết thúc rồi. Cuộc sống luôn đầy rẫy những khả năng. Thật ngọt ngào … (← 3 ←)

Viết một chút lời cuối sách.

Bối cảnh của bài viết này hình như lấy bối cảnh là khu 11, nhưng không phải tác giả muốn giả bộ cao thâm, mà là vì cảm hứng đang xem “Cuộc sống thường ngày của nam sinh cấp 3” khi một cậu bé thấy rằng không có giấy, anh ta phải xé nó ra, tôi nghĩ đến khi tôi bỏ một trang trong sách bài tập của tôi và lau mông của tôi. Bởi vì nhà vệ sinh trong cửa hàng tiện lợi ở Trung Quốc rất hiếm, nó đã trở thành như bây giờ, cũng không có đề cập đến nguyên nhân đặc biệt gì.