Trong Nhà Vệ Sinh, Không Có Giấy

Chương 2

……………….

Hai giờ trước.

[1 tin nhắn mới từ Cung Lâm]

Lâm Cầm ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình máy tính đang nhấp nháy, dùng khuỷu tay chạm vào bản điều khiển, tin nhắn lập tức hiện lên. 

[Vì sao ban ngày tiểu Lâm Cầm không chịu ra ngoài vậy~ Quá nhàm chán ~!]

Cô thổi móng tay, đặt bấm móng tay xuống, bắt đầu ở trên bàn phím lướt chữ.

[Đó là bởi vì ban đêm tôi thành sát nhân đi săn, ban ngày cần phải nghỉ ngơi.]

Bên kia nhanh chóng nhắn lại.

[Ha, tiểu Lâm Cầm, cậu không phải vẫn là học sinh trung học năm hai sao?]

Cô một bên nhìn màn hình máy tính một bên tiếp tục cắt móng tay. Sau khi đọc hết được câu trả lời của bên kia, cô lộ ra nét mặt mất kiên nhẫn, tắt máy tính. Ngay lúc cầm chiếc cốc từ trên mặt bàn sắp đưa lên môi, liền phát hiện trong cốc có chứa huyết tương màu đỏ tươi nổi lên một mẩu móng tay nhỏ, chắc là vừa nãy không chú ý để rơi vào. 

……Quá bẩn!

Lâm Cầm vẻ mặt đau khổ lè lưỡi, đặt cái cốc xuống. Suy nghĩ một chút, vuốt bụng đi đến bên cạnh tủ lạnh, tìm nửa ngày lấy ra được một cái cốc giữ nhiệt, trực tiếp từ miệng cốc nhấm nháp một ngụm. 

Trong cốc giữ nhiệt cũng không còn bao nhiêu, cô đã uống hết trong chốc lát. Cô ngồi trở lại ghế sô pha với vẻ mặt điềm tĩnh, nhìn móng tay đang nổi trên mặt cốc thủy tinh, một lúc sau thì cầm cốc lên, đổ huyết tương vào trong cốc giữ nhiệt rỗng.

Chỉ có thể xử lý thôi. Nhưng mà không thể sử dụng nhà vệ sinh ở nhà, nó quá dơ …. Tùy tiện tìm một nhà vệ sinh trong cửa hàng tiện lợi là được rồi.

* Khả năng ăn uống đặc biệt (thượng).

Cung Lẫm, một nam giáo viên trẻ mới được nhận vào làm việc tại trường trung học Tuyết Cốc. 

——Đây là lần thứ ba cô tình cờ gặp được người đàn ông này.

Mỗi lần lại là một địa điểm khác nhau. Lần đầu tiên là ba ngày trước, khi cô ấy đang đổ máu trong toilet của cửa hàng tiện lợi; lần thứ hai là ở trong nhà vệ sinh của trung tâm mua sắm, khi ấy cô vẫn đang đổ máu, và lần thứ ba ——

Ngay bây giờ — khi cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh công cộng trong công viên, đã đụng phải anh. 

Khi hai người chạm mặt nhau, cô đang để chiếc cốc giữ nhiệt rỗng vào túi.

Hai lần gặp đầu tiên thì còn có thể là tình cờ, nhưng sang đến tận lần thứ ba, thì đây chắc chắn không phải là trùng hợp nữa. Lâm Cầm dừng lại, định nói gì đó,

Cung Lẫm đã nói nhỏ trước.

“Lâm Cầm, hôm nay tôi lại ngửi thấy mùi máu trên người em.”

Cô sửng sốt, “Hả? Cái gì?”

Chưa kịp dứt lời, cô đã bất ngờ rút con dao trên tay ra, nhanh chóng đâm thẳng xuống cổ anh.

Cung Lẫm chưa kịp né tránh, mũi dao đã cắm thẳng vào cổ anh.

Lâm Cầm chưa kịp tăng thêm lực thì tay trái của anh đã nắm lấy cổ tay cô! Cô vừa định giãy giụa nhưng lại khựng lại vì cảnh tượng quỷ dị trước mặt.

Tuy rằng mũi dao đâm vào da thịt, cô cũng xác định chính xác vị trí của huyết mạch chính, nhưng —

— Không có một giọt máu nào chảy ra từ cổ Cung Lâm.

Lợi dụng lúc cô do dự, một bên Cung Lâm kéo tay cô và con dao nhỏ ra, một bên cười khổ:”Đừng nóng vội như vậy… Ít ra thì phải nghe tôi nói chuyện đã.” 

Lâm Cầm vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn anh, cũng không còn tấn công nữa.

“Đau…” Cung Lâm hít một hơi thật sâu, cắn răng chạm vào vết thương trên cổ — Vùng da bị đâm thủng đang lành lại với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, kỳ lạ đến mức khiến da đầu tê dại. Nhưng giọng điệu của anh thoải mái giống như đang nói chuyện ở nhà, “Cô bé, tính tình đừng hấp tấp như vậy… Rõ ràng lúc mới gặp lần đầu còn vô cùng đáng yêu mà…. Tôi ấy à, chỉ là muốn thương lượng một chút mà thôi.”

Miệng vết thương hoàn toàn khép lại.

Ánh sáng nhạt của buổi chiều rơi trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.

Anh nghiêng đầu, tóc mái quét qua con mắt, ánh lên màu vàng nhạt kỳ lạ. 

“Cô cung cấp cho tôi một số phần ‘thức ăn’, phần công việc cực khổ còn lại tôi làm giúp cô, thế nào?” Anh cười rộ lên, “Không hiểu sao? Rõ ràng lúc trước nghe cô Hương Xuyên nói, Lâm Cầm rất thích mấy chuyện này này, những chuyện kì quái về sinh vật…” Ánh mắt anh như có như không liếc nhìn về phía chiếc cốc giữ nhiệt lộ ra trong góc túi mà cô chưa kịp đóng lại, “Lần đầu tiên gặp nhau cũng không phải tình cờ. Là bởi vì tôi ngửi thấy được mùi thơm nồng của ‘thức ăn’, mới cố ý đi tới cửa hàng tiện lợi để xem…”

Khả năng ăn uống đặc biệt (hạ)

Sau khi cẩn thận khử trùng và rửa sạch chiếc cốc chứa đầy huyết tương, Cung Lẫm lau tay, bước về phía lối vào đang phát ra âm thanh. 

— Lâm Cầm đang mặc chiếc áo mưa ướt đẫm người tiến vào, kéo theo một túi rác màu đen được bọc nhiều lớp. 

” Hoan nghênh trở về….” Cung Lâm cười khổ, “Chật vật như này sao? Không làm ở nhà được à?” 

“Bẩn.” Lâm Cầm lộ ra vẻ ghét bỏ, buông tay “Tôi đi tắm một lát, việc ở đây nhờ anh”. 

Tuy cũng có chút đáng yêu, nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại tùy hứng như vậy… Cung Lẫm một bên nghĩ, một bên điềm nhiên đáp lại, nhìn về phía vết máu nhàn nhạt do túi rác để lại khi bị kéo. 

Một giờ sau, Lâm Cầm cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà tắm, Cung Lẫm đang cầm một quyển sách ngồi trước bàn xem, nghe được tiếng vang liền ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.” 

Cô từ chối cho ý kiến, gật đầu, dạo một vòng quanh lối vào, quay lại phòng khách, mở cửa tầng dưới tủ lạnh, lấy từ bên trong ra một bàn tay được cắt rời ngay ngắn, hào hứng đùa nghịch. 

Cô cầm bàn tay trắng nõn đã bị đông lạnh, nhìn anh:”Rốt cuộc thì anh đã làm như thế nào vậy? Thật không thể tin được!” 

“Lần sau tôi có thể cho cô xem.” 

“Không cần, xem bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không rõ, động tác quá nhanh.”,cô nhăn mày,”Lần nào cũng vậy, khi vừa định thần lại, tất cả đều đã được cắt rời, hoàn toàn không thể thấy rõ quá trình… thủ đoạn ma quỷ gì thế này?” Cô lầu bầu một tiếng, xem bàn tay như bảo bối mà để lại vào tủ lạnh, sau đó lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt ở tầng trên “Anh không ăn sao?”

Cung Lẫm lắc đầu: “Tôi no rồi.”

“Ồ, vậy phần còn lại là của tôi. ” Cô đã uống đến khóe miệng đỏ tươi. 

Anh đặt quyển sách xuống, “Chờ một chút, lạnh quá, uống sẽ tiêu chảy.” 

“Tôi quen rồi.”

Cung Lâm sững người một chút, sau đó nở nụ cười: “Thật sự là kỳ quái.” 

“Có gì mà kỳ quái chứ?”

“Có những người như tôi, từ khi sinh ra đã là ‘quái vật’, nhưng cũng có những đứa trẻ như cô, rõ ràng là người thường, lớn lên lại trở thành người có thói quen ăn uống kỳ lạ.” 

“Đó là lời phàn nàn à? Nếu không phải bởi vì có người như tôi, một con quái vật như anh sẽ không thể sống.” Lâm Cầm liếm máu ở khóe miệng, “Anh mới kỳ lạ đấy. Ngay cả giết thực vật còn không tự làm được, nhưng lại muốn tự động thủ đi giết người. Thời điểm xử lý thi thể cũng không thấy anh gặp nhiều khó khăn nhỉ? Ngược lại còn vô cùng thoải mái.” 

Cung Lâm thở dài, có chút bối rối mà trầm mặt: “Loài người mỗi ngày đều nấu các món thịt. Thịt gà, thịt bò, thịt lợn,… tất nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu gì khi xử lý trong lúc nấu ăn. Đó là bởi vì khi chết, nó bị phân giải thành thức ăn, mà không phải là thực phẩm sống. Nhưng nếu cô phải đối mặt với những con gà, bò và lợn thì không thể nào mà xuống tay được. Nguyên nhân chính là vì nó còn sống, còn ấm áp, có thể đọc được những cảm xúc trong ánh mắt chúng, sẽ không tránh được sinh ra sự đồng cảm… giết và ăn khác nhau. Tôi cần ăn no, nhưng không nghĩ sẽ đi làm tổn thương bất kì sinh mệnh nào.”

Với giọng điệu không nhanh, không chậm, khiến người khác vô cùng thoải mái, anh đứng lên, đi đến quầy để nước bên cạnh, rót nước ấm vào một bát thủy tinh, cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt lạnh trong tay cô và cho vào bát để nước ấm. Hơi nghiêng đầu, khuôn mặt ôn nhu dưới ánh đèn lộ ra vẻ phức tạp, vẻ mặt thậm chí có chút giống như tủi thân, “Tôi không nghĩ rằng khi tôi sinh ra, nhiệm vụ mà tạo hóa giao cho tôi lại là đao phủ… Chỉ là trùng hợp, đồ ăn của tôi cũng chỉ có thể là máu người.”

Lâm Cầm nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, sau đó mới dùng ngữ điệu “anh quá yếu” nói: Thầy, thầy là người lớn thật à?

“Hiện tại vẫn còn là nữ sinh cấp ba…” Anh lộ ra biểu cảm cười như không cười, đưa tay lên dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đè đỉnh đầu cô, xoa đi xoa lại như vuốt ve, “vậy mà bắt nạt người trưởng thành thuận tay như vậy sao?”

Lồng ngực hơi căng thẳng theo động tác của anh mà dần buông lỏng, trở nên mềm mại, loại cảm giác vi diệu này khiến cho Lâm Cầm mê mang một lát. 

Cho tới nay, bọn họ luôn lấy tư thái “người bình thường” để sống. Đi học bình thường, nói chuyện với mọi người bình thường, lộ ra những phiền não và niềm vui bình thường… 

Nhưng cô không hiểu.

Khi nào nên khóc, khi nào nên cười, loại quy tắc này chỉ cần học thuộc là tốt rồi, đây rõ ràng là chuyện cỏn con.

Phải tuân thủ quy tắc, sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện ra bí mật của cô —- cô chỉ không rõ vì sao ở thời điểm này lại khóc, vì sao lại cười. Vì sao ở công viên người mẹ nhìn đến đứa con của mình lại cười? Tại sao cô gái bên cạnh bị đối tượng thầm mến từ chối lại khóc? Vì sao sau khi Tín Ngô lớp bên cạnh mất tích, chị của hắn “tức giận” chạy vào phòng hiệu trưởng như vậy? Vì sao hét chói tai, vì sao lại rơi lệ?

Không rõ. 

Nhưng mà khi cô mở tủ lạnh ra, nhìn đến cái đầu vặn vẹo của Tín Ngô, cô dường như hiểu được điều gì đó.

Cô giống như bẩm sinh đã bị liệt hoàn toàn cảm xúc, chỉ mỗi khi nhìn thấy một người sắp chết, hoặc biểu cảm sợ hãi, hoặc mỗi khi nghe được bọn họ cầu xin cùng thống khổ của họ, mới có thể khiến cô cảm giác được một ít sự rung động xa lạ. 

Hiện tại lại có chút hơi khác. 

Kể từ khi Cung Lẫm chuyển đến căn hộ của cô, vào những thời điểm nhất định, chẳng hạn như bây giờ —

Cô thực sự cảm thấy một mảnh không khí trầm lặng trong lồng ngực – loại cảm giác mà trong quá khứ, cô chỉ có thể cảm nhận khi giết người. 

Lúc này, Cung Lâm đã ngồi lại bàn và tiếp tục đọc sách.

Lâm Cầm đi theo anh ngồi vào phía đối diện, hơi hơi nhíu mày như đang tự hỏi cái gì.

Rốt cuộc cũng bị thúc đẩy bởi cơn đau nhói này, cô mở miệng hỏi:”Thưa thầy, thầy sẽ luôn ở đây với em chứ?”