Trọng Sinh Thành Bà Cốt

Chương 6

Vương Kiến Thiết vẫn luôn ở bên ngoài nghe động tĩnh vội vàng mở cửa ra, nhìn thấy vợ mình đang nằm dưới đất, anh ta sốt ruột đỡ cô ta dậy, lo lắng nhìn Trương Manh và người đàn ông đẹp trai hỏi: “Vợ của tôi bị sao vậy? Cô ấy không sao chứ?”

Trương Manh không biết nên trả lời người ta như thế nào, dù sao cũng không phải cô làm cho vợ người ta ra nông nỗi này, chỉ đành nhìn bóng người cao lớn ở trước mặt.

May mắn thay, người đàn ông quay lưng về phía cô lúc này lại nói: “Không cần phải lo, vợ của anh không sao cả, thứ trên người cô ấy đã đi rồi. Lát nữa anh lấy một ít lá bưởi đun chút nước cho cô ấy tắm là được.”

“Được.” Vương Kiến Thiết lập tức cúi đầu xuống nhìn người vợ mà mình đang ôm lấy, lúc này mới phát hiện hình như sắc mặt của cô ta quả thực tốt hơn những ngày trước rất nhiều.

“Cảm ơn hai người, thật sự cảm ơn.” Anh ta ôm lấy người vợ trong tay, cúi người nhiều lần với Trương Manh và người đàn ông.

Để cảm ơn sự giúp đỡ của Trương Manh và người đàn ông thình lình xuất hiện, Vương Kiến Thiết đã cho họ mỗi người một giỏ trứng gà mang về.

Trương Manh vui vẻ xách giỏ trứng gà này, giờ thì ổn rồi, con gà mái lười biếng ở nhà cuối cùng cũng có trứng gà để ấp.

Vào lúc cô đang suy nghĩ sắp tới sẽ có một đàn gà lớn đi trong sân nhà mình thì đột nhiên thấy mũi đau nhức, khi cô định thần lại thì mới phát hiện mình đã vô tình va vào lưng của người đàn ông đẹp trai đang đi ở trước mặt cô, không biết đã đột ngột dừng lại từ lúc nào.

“Úi, sao anh đang đi lại đột nhiên dừng lại vậy, ôi, cái mũi của tôi.”

Người đàn ông chậm rãi quay người lại, mỉm cười nhìn cô đang xoa mũi, giọng nói trong trẻo như dòng nước chảy: “Thật xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Trương Manh lắc đầu, hơi chìm đắm trong giọng nói êm tai như vậy.

Người đàn ông này đẹp trai đã đành, mà đến giọng nói cũng dễ nghe như vậy, cũng không biết anh là người của thôn nào.

Thấy đối phương cứ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của mình, Cố Minh Đài khẽ ho một tiếng rồi mím môi nói: “Đồng chí này, tôi biết trên người em có năng lực đặc biệt, nhưng em không có nền móng, tôi khuyên em vẫn nên ít gây chuyện với những thứ đó sẽ tốt hơn. Nếu em thực sự có lý do nhất định phải gây chuyện với bọn chúng thì tôi sẽ làm người tốt đến cùng, tặng em một món đồ, xem như là món quà cho duyên gặp mặt của chúng ta ngày hôm nay.”

Anh vừa dứt lời, Trương Manh chợt phát hiện có một món đồ đang bay về phía mặt mình, khiến cô sợ hãi, lấy hai tay che mặt lại, tay trái của cô vừa khéo tóm được món đồ này.

Trương Manh cúi đầu xuống và thấy đó là một cuốn sách, một cuốn sách viết về Đại pháp bắt ma của nhà họ Cố.

“Đại pháp bắt ma.” Trương Manh không nhịn được đọc bốn từ này ra.

“Ừm, hy vọng nó sẽ có ích cho em, được rồi, tôi phải đi trước đây, có duyên gặp lại.” Người đàn ông phóng khoáng quay người đi.

Nghĩ đến sau này có thể sẽ không gặp lại một người điển trai như vậy, Trương Manh vô thức mở miệng hét vào bóng lưng của anh: “Này, anh vẫn chưa nói cho em biết anh tên là gì?”

“Không cần phải nói, chúng ta còn có thể gặp lại nhau.” Tiếng trả lời êm tai của người đàn ông vang lên ở cách đó không xa.

Trương Manh ngơ ngác nhìn chăm chăm vào bóng lưng của anh, tư thế đi đứng đó giống như một người lính vậy.

“Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rất xa rồi.” Trương Vũ vút một tiếng bay ra khỏi chiếc ô.

“Ma quỷ các cô cũng có thể ra ngoài gặp người giữa ban ngày sao?”

Chẳng phải trong TV ở kiếp trước thường xuyên nói ma quỷ sẽ không thể xuất hiện vào ban ngày sao?

Trương Vũ bĩu môi: “Đó là loại ma quỷ bình thường, còn tôi không phải là một con ma tầm thường, ban ngày đối với tôi mà nói chả là gì cả.”

“Người đàn ông vừa rồi, nếu tôi ngửi không lầm thì anh ấy hẳn là một người lính. Nhưng tôi rất tò mò, một người làm lính tại sao lại biết công việc bắt ma này nhỉ?”

Trương Manh đang chăm chú nghe cô ta phân tích lập tức ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Trương Vũ, con ma nữ không biết mình đã gặp phải nguy hiểm: “Trương Vũ, hình như chúng ta vẫn còn một chuyện chưa giải quyết xong.”

“Chúng ta có chuyện phải giải quyết sao?” Trương Vũ chớp mắt.

Trương Manh tức giận hừ mạnh một tiếng: “Đương nhiên là có rồi, vừa nãy đang bắt con ma nam đó, tại sao cô không ra cứu tôi? Nếu không phải là người đàn ông đẹp trai đó đột nhiên xông ra thì bây giờ tôi đã không thể quay về mà chết thẳng cẳng rồi cô biết không hả?”

Trương Vũ chột dạ cười hề hề: “Tôi đây không phải là đánh giá cao cô sao? Tôi nào biết được cô có sức mạnh lớn như thế lại là người có tiếng nhưng không có miếng chứ.”

Cô ta càng nói càng nhỏ.

Nhưng tiếc thay, Trương Manh là ai chứ, từ nhỏ thì tai của cô đã nhạy vô cùng: “Cô nói cái gì, cô đang mắng tôi có tiếng nhưng không có miếng à?”

Trương Vũ thầm nói một tiếng chết tiệt, cô ta đã nói nhỏ tiếng như vậy rồi mà cô gái nhỏ này vẫn có thể nghe thấy, thế là dối lòng giải thích: “Không có, không có, tôi không có mắng cô. Ối chà, thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Không phải cô chỉ xin phép trưởng thôn của các cô cho nghỉ nửa ngày thôi sao? Nếu cô còn không quay về thì cô lại phải xin nghỉ thêm nửa ngày rồi.”

Trương Manh ngẩng đầu lên mới phát hiện hình như đã trôi qua rất lâu, cô xách giỏ trứng tiếp tục đi về phía thôn Trương Gia.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia của ngọn núi cách thôn Trương Gia có một đơn vị giải phóng quân đang đóng quân.

Nếu lúc này Trương Manh ở đây thì cô chắc chắn sẽ phát hiện người đàn ông mà cô luôn muốn biết tên lại bước vào trong đơn vị đang đóng quân ở đây.

“Minh Đài, cháu lại đi giúp ai vậy?” Một người đàn ông trung niên mặc bộ trang phục quân giải phóng trong trại hỏi khi nhìn thấy Cố Minh Đài đang xách một giỏ trứng gà.

“Cháu đi giúp một đồng chí nữ.” Cố Minh Đài đặt cái giỏ xuống đất, sau đó cởi bộ quần áo vải bố ra và thay trang phục quân giải phóng đang treo trong trại.

“Minh Đài, cháu không thể dùng cái kia của cháu đi giúp người ta bắt thứ đó nữa, bây giờ xung quanh đang nghiêm khắc chống lại loại chuyện này. Cháu hiện là một chiến sĩ quân giải phóng, đừng để cho người khác tóm được điểm yếu. Nếu cháu bị người ta bắt được thì cháu bảo chú sau này làm sao có mặt mũi gặp thầy của cháu chứ.”

Cố Minh Đài nghe xong thì hé môi mỉm cười, đợi đối phương nói xong thì anh mới nói: “Chú Lục, chú đừng lo, cháu tự biết phải làm sao mà.”

“Hừ, thằng nhóc này, lần nào cũng lấy câu này ra để qua loa với chú.” Lục Bình tức giận hừ mạnh một tiếng, nhưng ánh mắt của ông ấy khi nhìn Cố Minh Đài lại tràn đầy tình yêu thương của một người lớn dành cho người trẻ.

“Chú Lục, khi cháu không ở đây thì trong trại không có xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không, mọi thứ đều rất tốt, nhưng vừa nãy bên phía tây có truyền đến một tin, hình như đã đào được một lối đi, đoán rằng trong đó thực sự có một ngôi mộ cổ.”

“Ồ, nhanh như vậy à, chúng ta đến xem nào.” Cố Minh Đài mỉm cười, tóm lấy chiếc mũ ở bên tay trái rồi đi ra ngoài.

Buổi tối, Trương Manh lấy cuốn Đại pháp bắt ma mà Cố Minh Đài tặng cho ra xem một lượt.

Liệu không biết có phải là bản thân cô đa nghi hay vốn dĩ là thật, cô phát hiện kể từ khi học được nội dung của cuốn sách này thì trên người cô luôn có một dòng khí nóng chuyển động trong kỳ kinh bát mạch.