Dịch giả: archnguyen1984Bạch Dịch nói ra ba điểm sơ hở, phu thê Mã gia nghe thấy thì trợn mắt líu lưỡi. Những tan tu như bọn họ bình thường lịch duyệt cao hơn đệ tử trong tông môn nhiều lắm, nhưng Tuệ Không có nhiều sơ hở như vậy mà vợ chồng họ một điểm cũng không nhìn ra được.
Thủ đoạn của Tuệ Không đã vỡ lở hết, thần sắc có chút uể oải, giờ nghe Bạch Dịch nói xong thì chậm rãi cúi đầu như buông xuôi tất cả. Lúc cực thịnh hắn còn không phải là đối thủ của Bạch Dịch, lúc này đã trọng thương, nửa phần thắng hắn cũng không chiếm được.
“Kiến thức của ngươi thật khiến người ta bội phục…”
Tuệ Không cúi đầu, cất trọng trầm thấp. “Có thể nhìn ra được những sơ hở này của ta đều là những cường giả tu vi cao thâm. Ngươi nhìn chưa được bao nhiêu tuổi, hay ngươi cũng giống ta, cũng là một quái nhân cốt cách khác thường?”
Chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt Tuệ Không ánh lên một tia bi ai, hắn trầm giọng nói tiếp. “Từ nhỏ ta đã có cốt cách khác thường, hơn mười tuổi lại nhìn như trẻ sơ sinh mới hai, ba tuổi. Quan hơn năm mươi năm trưởng thành mới có bộ dạng hài đồng như thế này. Khi còn bé, bởi vì căn bệnh quái lạ này nên suốt ngày ta bị người ta cười nhạo, tính tình cũng ngày một quái gở, càng ngày càng cố chấp. Giấc mộng lúc ấy của ta là giết hết những người cười nhạo ta đi. Sau cùng ta cũng đã làm được. Cả thôn trang đã trở thành tử địa. Cái gì là tu Tiên? Cái gì là lễ Phật? Hết thảy đều vô giá trị, đều là âm mưu mà thôi. Nếu trên đời này thật sự có Tiên, Phật thì vì sao vẫn còn tồn tại phần lớn những người khổ cực, vì sao bức bách ta trở thành một tà tu ăn thịt người?”
Tuệ Không gào thét, tiếng thét mang theo đau khổ vô tận khiến hai vợ chồng Mã gia dâng lên cảm xúc không đành lòng. Nhưng Bạch Dịch vẫn giữ bộ dạng thờ ơ, nhìn Tuệ Không bằng ánh mắt lạnh nhạt, khóe miệng hắn vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo, phi kiếm vẫn lơ lửng bay trước người.
Thấy đối phương không hề cử động, Tuệ Không cmả thấy bối rối, hắn đột nhiên hét lớn. “Bởi vì người phân ra sang hèn cao thấp, nếu như ta sinh ra trong một gia đình giàu có, tiền bạc vô số thì dù ta có bệnh lạ cũng không có ai dám cười nhạo ta, nào có ai còn dám khi nhục ta? Tất cả đều là do nhân tâm quấy phá. Là người thì đều có tư tâm. Ngã Phật từ bi, các ngươi… đều đáng chết!”
Lúc trước, nghe những lời Tuệ Không nói ra, hai vợ chồng Mã gia cảm thấy áy náy không ít. Tuy rằng bọn họ chưa từng cười nhạo Tuệ Không nhưng có thể tưởng tượng được những khổ cực mà hắn phải trải qua từ nhỏ, giống như nhi tử bọn họ phải nằm trên giường bệnh từ nhỏ. Tâm thần hai người xao động, độ cảnh giác cũng giảm xuống khá nhiều.
Lúc Tuệ Khổn phát ra tiếng gào thét cuối cùng, trong một cánh tay còn nguyên của hắn bỗng xuất hiện một hạt châu cổ quái.
Hạt châu này sáng lóng lánh, cũng không phải là Phật châu thông thường mà nhìn giống như một hạt ngọc trong suốt rất đẹp. Ở bên trên hạt ngọc mở hồ có sương mù bao phủ nhẹ, từ nó còn tản ra một cỗ khí tức trầm trọng dày đặc.
Những chuyện cũ nói ra vốn chỉ để làm mất cảnh giác của kẻ địch mà thôi. Mục đích chính là Tuệ Không là để lấy ra bảo bối này.
Lúc hắn xuất ra hạt châu xong, liền cười lớn đứng dậy. “Ha ha ha…, Một đám tu sĩ vô tri, vừa rồi các ngươi đã có cơ hội giết ta nhưng bây giờ ta sẽ cho các ngươi nếm thử uy lực của Xá Lợi Phật môn!”
“Xá Lợi Tử!”
Phu thế Mã gia kinh hô, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.
Loại Xá Lợi Tử này có rất ít người được thấy. Truyền thuyết kể rằng chỉ có những cao tăng công đức viên mãn khi tọa hóa mới có thể hình thành nên Xá Lợi. Một khi phá toái, dù là uy lực thấp nhất cũng tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan kỳ.
Tay bấm Xá Lợi, Tuệ Không cảm thấy đã nắm chắc chiến thắng trong tay, hắn nhìn Bạch Dịch chằm chằm, liều lĩnh nói. “Ta không phải không thừa nhận lịch duyệt và tâm trí của ngươi đều hơn ta. Chỉ tiếc mạng người ngắn chẳng tày gang. Ta tuy không biết Đại Bi Tự thành lập đã bao nhiêu năm nhưng lại biết rõ Xá Lợi này là di vật của Phương trượng đời thứ nhất Đại Bi Tự. Ta lẩn vào trong Đại Bi Tự chính là để đạt được bảo vật này.”
Đã có Xá Lợi tương đương với một kích của cường giả Kim Đan, Tuệ Không dựa vào đó mà quát lên. “Bạch Dịch, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể một mình rời đi. Chỉ cần ngươi không có ở đây nhúng tay vào chuyện của ta, từ nay về sau ta cũng sẽ không tìm ngươi gây chuyện. Còn hai người bọn họ…”
Tuệ Không hướng mắt nhìn phu thê Mã gia lạnh lùng nói. “Hai người bọn chúng trở thành thuốc bổ tốt nhất. Hút hết khí huyết của bọn chúng thì thương thế của ta cũng có thể khôi phục rồi.”
Phu thê Mã gia nghe xong thì sắc mặt đại biến, mang ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Bạch Dịch. Linh khí trong người bọn họ đã hao hết sạch, nếu Bạch Dịch rời đi, hai người bọn họ phải chết không thể nghi ngờ.
Ô..ô..ô..ng!
Bạch Dịch không đáp lời. Phi kiếm trước người hắn bay lên nhằm thẳng Tuệ Không phóng tới, không hề có nửa ý định rời đi.
“Ngươi đã muốn chết thì cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.” Tuệ Không cắn răng quát lạnh. “Xá Lợi này có uy lực mà cường giả Kim Đan sơ kỳ cũng không dám đỡ trực tiếp, dùng trên người của ngươi thì thật là lãng phí.”
Tuệ Không là một tà tu, hắn tuyệt đối sẽ không do dự. Nhìn Bạch Dịch tràn đầy sát ý, cương quyết thúc giục phi kiếm muốn làm nổ Xá Lợi.
Xá Lợi phát ra sương mù nhàn nhạt bị Linh khí của Tuệ Không bức áp trở về bên trong. Một cố khí tức cuồng bạo xuất hiện giống như cuồng phong khiến người ta rung động. Nó chưa phát nổ đã làm xuất hiện một khí tức kinh khủng. Một khi hạt Xá Lợi này phát nổ, ngọn núi hay thung lũng này chắc chắn sẽ bị san thành bình địa.
Sắc mặt phu thê Mã gia đã không còn một chút huyết sắc nào. Lúc trước bọn hắn quyết định săn bắt Yêu thú, lại bị Tuệ Không bày kế tính toán hãm hại. Lúc Bạch Dịch ra tay đánh trọng thương Tuệ Không bọn họ đã tưởng lần nguy hiểm này qua rồi. Hiện giờ thấy Tuệ Không xuất ra Xá Lợi, hai người lại cảm thấy mình vừa lâm vào tuyệt cảnh một lần nữa.
Nguy hiểm cứ đến rồi được hóa giải, hai người thất vọng rồi lại hy vọng khiến tinh thần hai người vô cùng mệt mỏi. Bạch Dịch là người manh tới cho bọn họ một tia hy vọng giờ cũng đã tan thành hư vô.
Cho dù Bạch Dịch có mạnh mẽ trở lại thì cũng không vượt quá tu vi Luyện Khí hậu kỳ, căn bản không thể ngăn trở Xá Lợi của Tuệ Không có uy lực sánh ngang với một kích toàn lực của cường giả Kim Đan kỳ. Uy lực của nó đã vượt quá hai cảnh giới so với tu vi hiện có của Bạch Dịch rồi.
Trong nháy mắt Tuệ Không sắp làm nổ Xá Lợi, phi kiếm của Bạch Dịch cũng gào thét xông ra, đồng thời Bạch Dịch làm ra một hành động cổ quái. Chỉ thấy hắn chắp tay trước ngực, hai mắt hơi khép lại, biểu lộ ngưng trọng, trong miệng khẽ ngâm Phật ngữ.
“Nam mô, hát la đát na, si la dạ da, nam mô, a bát da, bà lô yết đế, thước bát la da…”
Phốc!
Thanh âm phi kiếm chém vào thân thể vừa lúc thanh âm Phật ngữ trang nghiêm truyền đến, lộ ra biến hóa kỳ lạ. Xá Lợi trong tay Tuệ Không sắp bạo liệt trong lúc Phật ngữ vang lên chợt im lặng, mây mù sắp bạo khởi khôi phục trở lại yên lặng như lúc đầu, dần dần tản ra tứ phía. Tại thời khắc Phật ngữ vang lên, cả tòa núi và thung lũng trở lại bình hòa, yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tuệ Không không dám tin nhìn vào Xá Lợi trong tay mình, lại cúi đầu nhìn lỗ máu hiện ra trên ngực, miệng há lớn, ho ra một ngụm máu tưới. Hắn kinh hoàng, thốt ra ba chữ không cam lòng. “Đại…Bi…Chú!”
Bịch!
Thân thể hấp hối của Tuệ Không ngã xuống một bên, ánh mắt xám trắng vẫn còn hiện lên một tia không cam lòng như vừa thấy được thứ gì đó bất khả tư nghị.
Hắn không thể nào tưởng tượng được, Đại Bi Chú vốn chỉ có những lão tăng khổ tu nhiều năm mới có thể tinh thông lại được một tu chân giả mươi chừng mười sáu, mười bảy tuổi đọc lên thuần thục như thế. Thời điểm Bi chú vang lên, nhất định Xá Lợi sẽ mất đi uy lực, không thể phát nổ được.
Xá Lợi Phật môn không thể làm bị thương người đang vịnh Phật!
“Ngươi hẳn phải rất ngạc nhiên vì sao ta lại biết Đại Bi Chú nhỉ?” Bạch Dịch thôi tụng kinh, nhìn Tuệ Không đang hấp hối cười cười bảo. “Ta còn biết Vãng Sinh Chú nữa, nhưng sao có thể siêu độ cho loại tu chân giả bại hoại như ngươi được.”
“Ngươi đã nhập vào tà đạo, tất gây họa một phương. Ngươi đã ăn thịt những hòa thượng ở Đại Bi Tự kia, hôm nay ta cũng khiến ngươi thưởng thức tư vị bị ăn thịt nó như thế nào…”. Vừa cười, Bạch Dịch vừa bước lui lại, lãnh ý trong mắt ngày một đậm. Hắn lạnh giọng nói. “Chúc Hỏa, nuốt hắn.”