Dịch giả: archnguyen1984Có tiếng Long ngâm rất nhỏ vang lên từ bên trong loa xác bên hông Bạch Dịch, tiếng ngâm vô cùng vui vẻ đồng thời còn mang theo một cỗ hung khí tới từ thuở Hồng hoang.
Một bóng trắng từ trong loa xác bò ra, đánh thẳng tới Tuệ Không. Lúc phu thê Mã gia nhìn lại theo hướng bóng trắng thì mới kinh ngạc phát hiện ra, trên cái đầu trọc của Tuệ Không đã xuất hiện một con bạch trùng cực lớn cỡ con tằm đã được nuôi ngoài ba năm.
Thấy bạch trùng, phu thê Mã gia có chút tò mò. Tu sĩ nuôi Linh thú cũng không phải chuyện gì bất thường nhưng nuôi côn trùng thì lại rất hiếm gặp.
Sự hiếu kỳ vừa mới hình thành đã nhanh chóng chuyển thành sợ hãi, bởi vì con bạch trùng kia nhếch môi, dùng sức khẽ hút. Cái đầu Tuệ Không rõ ràng bị kéo dài ra, dần dần hòa tan hóa thành một đám huyết nhục, sau đó bị bạch trùng này dễ dàng hút vào trong bụng.
Cảnh tượng nuốt người này khiến phu thê Mã gia sợ tới mức hồn bay phách lạc. Con bạch trùng mới nhìn mập mạp kia biểu hiện lại chẳng khác gì hung thú.
“Bạch Dịch, ngươi cho Linh thú ăn ta thì có khác gì ta ăn thịt những hòa thượng kia không?” Trước khi chết, Tuệ Không còn tức giận mắng. “Tiểu nhân hèn hạ, lòng dạ rắn rết. Chờ ta vào Luân Hồi trở lại sẽ nhớ rõ kiếp này bị người hãm hại. Kiếp sau ta nhất định sẽ hút khô huyết nhục của ngươi! A!”
Rú lên thảm thiết, cả người Tuệ Không đã biến thành một khối huyết nhục sau đó bị bạch trùng thôn phệ hết, rơi trở lại chỉ còn hạt Xá Lợi kia.
Vẫy tay gọi bạch trùng trở lại, Bạch Dịch nhẹ giọng thầm thì. “Ngươi bị Chúc Long nuốt mất sinh linh, thần hồn mãi mãi rơi vào Tu La luyện ngục rồi, ngươi làm gì còn tư cách để bước vào Luân Hồi nữa!”
Cuối cùng khe núi cũng trở lại yên tĩnh, ánh mặt trời mọc lên từ phía chân trời. Một sinh khí ấm áp, đầy sinh cơ lại hiển hiện ở mảnh đất không người này.
Bạch Dịch cúi người nhặt viên Xá Lợi lên, hàng lông mày cau lại, lẩm bẩm. “Tham ngộ Phật pháp trăm năm, chịu khổ hạnh cả đời mới tạo thành cốt uẩn Xá Lợi, vị phương trượng đời thứ nhất Đại Bi Tự vì muốn phát huy Phật hiệu, cảm hóa chúng sanh nên sau khi chết mới để lại dị bảo, cũng bởi vậy mà đưa đại họa. Đã có thể chịu khổ hạnh cả đời sao còn không nhìn thấu nhân quả đời sau chứ…".
Lắc đầu xong, Bạch Dịch thu Xá Lợi vào trong túi trữ vật, quay đầu nhìn hai vợ chồng mã gia.
“Chúng ta bị lòng tham dẫn dụ mới gặp phải đại nạn, nếu Bạch huynh đệ không ra tay sợ rằng vợ chồng chúng ta đã dắt tay nhau gia nhập Hoàng tuyền rồi.” Mã Thiết cay đắng nói.
“Bạch huynh đệ, từ giờ ngươi chính là ân nhân của vợ chồng chúng ta. Ân công ở trên, xin nhận của Tam Nương một cúi đầu.” Đổ Tam Nương từ cửa tử sống lại, lúc này tràn đầy cảm kích cúi đầu thi lễ, Mã Thiết cũng vội vàng cúi xuống.
Bạch Dịch cứ đứng yên lặng như vậy nhìn hai vợ chồng họ hành đại lễ với mình, thản nhiên thụ hưởng.
Lúc gặp ba người ở phường thị, Bạch Dịch đã nhìn ra điểm cổ quái từ tên tiểu hòa thượng kia. Nếu Đỗ Tam Nương không mời hắn cùng đi tới chỗ này săn Ngân Tình Hồ thì chưa chắc Bạch Dịch đã đi theo. Tại tu chân giới, việc giết người đoạt bảo vẫn thường diễn ra, căn bản không có gì bất thường.
Tuy nhìn ra tên tiểu hòa thượng có dị ý nhưng Bạch Dịch không đoán ra đối phương lại là tà tu. Nếu sớm biết thân phận tà tu của Tuệ Không, ngay lần gặp đầu Bạch Dịch đã ra tay rồi.
Công pháp tà tu tu luyện đều pháp môn tà ác, không có chỗ nào không phải là những hung đồ giết người không ghê tay. Hơn nữa tốc độ tu luyện của bọn chúng cực nhanh. Chỉ cần có đầy đủ huyết nhục chi lực, bọn hắn thậm chí không cần Linh thạch vẫn có thể tu luyện rất nhanh.
Tu chân giả tranh giành thiên tài địa bảo, tài nguyên tu chân cũng là một loại tôi luyện nghịch thiên, không phân đúng sai, cũng không nói tới chính tà, chỉ có người thắng mới có thể sinh tồn.
Nhưng tà tu thì khác, bọn chúng chính là một loại lực lượng tà ác, rất ít khi xuất hiện nhưng đã xuất hiện là gây ra kiếp nạn cho tu chân giới. Nếu là tà tu đã có thành tựu thì chẳng khác nào một đàn châu chấu có thể phá hoại bừa bãi cánh đồng tu chân giả chỉ trong chốc lát.
“Hai vị không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Bạch Dịch nhàn nhạt nói, hướng Ngân Tình Hồ đi tới.
Phu thê Mã gia dắt díu nhau đứng dậy, thấy Bạch Dịch đi tới chỗ Yêu thú thì Mã Thiết vội nói. “Ân công, tà tu Tuệ Không đã bị người diệt trừ, đầu Ngân Tình Hồ này tất cả đều thuộc về người.”
Thấy Bạch Dịch muốn đi thu hồi Ngân Tình Hồ, Đỗ Tam Nương cũng có chút do dự trong lòng nhưng rốt cuộc không biết nói gì. Mất đi đầu Ngân Tình Hồ này, con của nàng không biết còn có thể sống được bao lâu nữa.
Đá đá vào cái đầu của Ngân Tình Hồ, xác nhận con Hồ yêu này đã chết đến không thể chết hơn được nữa, Bạch Dịch cười nhạt một tiếng nói. “Ta mà lấy con yêu thú này, mạng sống của con các ngươi e rằng cũng không duy trì được bao lâu nữa. Nhìn hai ngươi vì một phàm nhân mà bôn ba nhiều năm nay, Ngân Tình Hồ này ta cho các ngươi.”
“Thật vậy sao? Con ta được cứu rồi!”
Đỗ Tam Nương vui mừng đến phát khóc, quỳ xuống đánh bịch một tiếng, luôn miệng nói tạ ơn. Mã Thiết kinh ngạc hồi lâu, không thể tin đối phương lại đem Ngân Tình Hồ giá trị mấy ngàn Linh thạch đưa cho hai vợ chồng mình.
“Tạ ơn ân công!” Mã Thiết đường đường là một nam nhân hai mắt cũng đỏ lên, quỳ xuống bên cạnh thê tử mà bái tạ.
Gật đầu nhẹ, Bạch Dịch nở nụ cười yếu ớt, quay người rời đi. Chỉ là một con Yêu thú cấp hai thôi, giá trị mấy nghìn đê giai Linh thạch hắn còn chưa để trong mắt. Tấm lòng của hai vợ chồng Mã gia Bạch Dịch lại rất vừa lòng.
Có rất ít tu chân giả như bọn họ, đa phần đều là những tiên gia lạnh lùng sắt đá mà thôi.
“Ân công, xin đợi một chút.”
Chợt nhớ tới điều gì đó, Đỗ Tam Nương tháo một khối ngọc bội trên cổ xuống, đuổi theo nói. “Ân công, khối ngọc này năm đó vợ chồng ta đạt được từ trong một sơn động, chúng ta xem qua thấy nó cũng không phải thứ gì đáng giá, đành đeo trên người làm bùa hộ mệnh. Ân công có đại ân với vợ chồng ta, chúng ta không biết lấy gì để báo đáp. Khối ngọc bội này coi như là một phần tâm ý mong ân công hãy nhận lấy. Ngày sau nếu có điều gì phân phó, vợ chồng ta dẫu muôn lần chết cũng không chối từ.”
“Đúng, ân công xin hãy nhận lấy, coi như là lời tạ ơn chân thành của vợ chồng ta.”
Mã Thiết ngưng trọng nói. “Ân công chẳng những đã cứu phu thế chúng ta, còn cứu cả con của chúng ta. Ba tính mạng nhà chúng ta đều là do ân công ban cho. Ta cùng với Tam Nương không có gì khác, chỉ có các hiểm địa là đã từng đi qua không ít, sau này nếu ân công muốn thăm dò hiểm địa nào, Mã Thiết ta nhất định dốc hết sức tượng trợ, cho dù phải chết trong hiểm địa cũng sẽ liều mình để báo đáp.”
Thịnh tình của hai vợ chồng Mã gia Bạch Dịch không thể chối từ, hắn đành nhận lấy tấm ngọc bội, cười nói. “Mã huynh nói quá lời rồi, trừ bỏ tà tu là bổn phận của tu sĩ trong thiên hạ, gặp phải thì nên giết đi. Ta và người đều là người ở Thanh Châu, có sẽ sau này còn cần tới hai vị.”
Cùng đối phương khách khí một phen, Bạch Dịch cáo từ, ngự kiếm bay đi về hướng phường thị.
Trên phi kiếm, Bạch Dịch ngắm nghía tấm ngọc bội mà phu thê Mã gia tặng, phát hiện ra nó hết sức bình thường, khi cầm vào trong tay thì cảm giác mát rượi, ngoài ra không còn tác dụng gì khác.
Hắn vận chuyển Linh khí vào tay, dùng sức bóp mạnh một cái, ý muốn bóp nát khối ngọc bình thường này.
Nó dù sao cũng chỉ là một món lễ vật mà thôi. Nếu không phải tài liệu luyện khí, Bạch Dịch cũng lười cất vào trong túi trữ vật. Khối ngọc là tâm ý của vợ chồng Mã gia, hắn đã trực tiếp nhận rồi cũng coi như là đã nhận lấy tình cảm của đối phương, còn việc có giữ lại ngọc bội hay không lại không có nhiều ý nghĩa.
Hự!
Năm đầu ngón tay của Bạch Dịch bóp mạnh nhưng tấm ngọc bội vẫn không bị vỡ, xương ngón tay hắn lại vang lên những tiếng rộp rộp giòn tan. Đừng nói tới chuyện bóp nát, dù chỉ một góc thôi hắn cũng không thể thương tổn nó được.
Cảm thấy kinh ngạc, Bạch Dịch nghi hoặc tự hỏi không biết vì sao khối ngọc bội lại cứng rắn như thế.
Ngọc thường khá giòn, dù là ngọc khí tốt nhất cũng dễ dàng bị chùy sắt đập vỡ. Hắn dùng tu vi Luyện Khí hậu kỳ rót Linh khí vào tay bóp mạnh, ít nhất cũng phát ra được lực đạo mấy chục cân thế mà không bóp vỡ được khói ngọc này.
Gác lại nghi hoặc trong lòng, Bạch Dịch vận chuyển Đảo Thiên Công, lực đạo tay của hắn đã mạnh hơn gấp bội, phải đạt tới cả trăm cân. Lực đạo này loại vật liệu cứng rắn như sừng trâu hắn còn bẻ gãy được, huống chi là một khối ngọc bình thường. Nhưng lần thứ hai bóp mạnh, khối ngọc trong tay vẫn bóng loáng mượt mà như cũ, không có chút dấu hiệu bị phá hủy nào.