Trúc Mộc Lang Mã

Chương 48: Gà trống thanh niên

Phó Ngôn ngơ ngác, bút chọc một cái lên mặt cô gái tai thỏ, bỏ thêm một nốt ruồi lên mép người ta.

“Trọ ở trường?” Cậu nhìn Phó Nhất Kiệt, không hiểu thằng nhóc này tự dưng nói ra một câu như thế là có ý gì.

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt dùng răng cắn bút, lắc một cái, “Học kỳ này hầu như cả lớp em đều trọ ở trường cả, tự học buổi tối có thầy cô lên lớp, ôn tập cũng dễ hơn.”

“À…” Hai mắt Phó Khôn theo dõi bút nó, im lặng rất lâu rồi mới hỏi một câu, “Em nói với bố mẹ chưa?”

“Vẫn chưa, để mai nói đi,” Phó Nhất Kiệt cúi đầu tiếp tục làm bài, “Còn một năm cuối nữa thôi, em muốn cố hết sức.”

“Em cũng cố gắng lắm rồi mà,” Phó Khôn nhìn cằm nó, qua một kỳ nghỉ hè, Phó Nhất Kiệt gầy đi không ít, trước đây vào hè nó cũng sẽ gầy, nhưng không rõ ràng đến vậy, liếc mắt một cái là nhìn ra được.

“Lớp em có mấy đứa chưa tới hai giờ đêm là chưa đi ngủ,” Phó Nhất Kiệt cười, “Lại nói em đã nói…”

Câu này, nó không nói hết, thu lại nụ cười rồi tiếp tục viết sàn sạt trên bài tập.

Những câu nó từng nói, Phó Khôn hẳn vẫn nhớ, nhưng nó không chắc Phó Khôn còn có thể cười xòa trả lời, “anh nhớ mà”, như trước đây hay không, cũng không chắc Phó Khôn còn cần cam kết có thể coi là hơi ấu trĩ trong mắt anh như vậy nữa không.

“Thức ăn ở trường có được không? Giờ mẹ ngày nào cũng thay đổi món bồi bổ cho em, em còn gầy thành như vậy.” Phó Khôn ngẫm lại nói một câu.

“Người khác được thì em được, không sao.”

Phó Nhất Kiệt nhắc với bố mẹ chuyện trọ ở trường, mẹ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm giáo viện chủ nhiệm cũng rất ủng hộ, bạn học có thành tích tốt trong lớp hầu như đều trọ ở trường, thuận tiện ôn tập.

Bố mẹ cũng không phản đối, chỉ là giống Phó Khôn, lo lắng Phó Nhất Kiệt ăn không ngon.

“Thế thì cuối tuần con nhất định phải về nhà,” Mẹ tính toán, “Thứ sáu về, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con ăn hai ngày, chủ nhật mang thêm một ít về trường, được không? Cũng đừng có tiết kiệm tiền, muốn ăn gì thì mua.”

“Vâng.” Phó Nhất Kiệt gật đầu, len lén nhìn qua Phó Khôn, Phó Khôn thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, điều này khiến nó ít nhiều vẫn hơi thất vọng.

Nó không hi vọng Phó Khôn có thể lưu luyến không rời như nó, nhưng trạng thái đàng hoàng trịnh trọng ủng hộ nó đi trọ ở trường của Phó Khôn bây giờ, rồi nghĩ tới tâm trạng mình năm đó lúc Phó Khôn không tim không phổi nói muốn đi trọ ở trường, vẫn khiến nó hơi phiền muộn trong lòng.

“Khôn Tử.” Mẹ quay đầu sang nhìn Phó Khôn.

“Ài, biết rồi.” Phó Khôn lập tức rút ví, lấy hết mấy tờ tiền to bên trong ra đưa cho Phó Nhất Kiệt, “Em dùng tạm đi, không đủ thì gọi cho anh…”

“Điên à thằng này!” Mẹ quát một tiếng, “Ai bảo con cho em nhiều thế, bị người ta trộm mất thì làm sao! Cho mấy trăm là được rồi, một tuần về nhà một lần cơ mà.”

Phó Khôn hơi do dự, rồi vẫn bỏ tiền vào tay Phó Nhất Kiệt: “Ít thì con không yên tâm..  Trộm thì trộm, cướp thì chắc chẳng đến mức, Một Khúc cũng đâu phải luyện taekwondo để đó, đấm cho con một cái con còn đau mất nửa ngày đây.”

“Ai…” Mẹ cũng không nói thêm gì nữa, “Cục cưng nhỏ của mẹ, cất tiền cho cẩn thận, đừng để người ta nhìn thấy.”

“Vâng.” Phó Nhất Kiệt bỏ tiền vào cặp, theo thói quen từ lâu, nhét vào ngăn dưới cùng, nó giấu tiền vẫn luôn rất nghiêm túc.

Tiền Phó Khôn đưa cho nó, đừng nói là một tuần, hai tháng có khi còn dùng chẳng hết, nhưng nó không từ chối, chỉ bởi vì câu “Con không yên tâm” của Phó Khôn, khiến nó cảm thấy chỗ tiền này không chỉ là tiền.

Dù vẫn có nghi ngờ rằng mình chỉ tưởng bở.

Điều kiện ký túc xá của Nhất Trung cũng không tệ lắm, phòng bốn người, căn Phó Nhất Kiệt ở là căn trong cùng tầng bốn, thêm vào nó là tổng cộng ba người, đều là bạn học có quan hệ khá được trong lớp.

Phó Nhất Kiệt ba buổi tối đều mất ngủ, lần đầu tiên nó ngủ chung một giường với người khác, cho dù hai bạn học này đều ngủ rất yên tĩnh, có người ngủ rồi, mọi người đều rất nhẹ tay, nhưng Phó Nhất Kiệt lại mất nguyên một tuần để làm quen.

Có điều, thói quen trước kia thì vẫn không đổi, mỗi sáng sớm nó đều sẽ dậy chạy bộ, chạy vòng quanh sân luyện của trường, chỗ khác duy nhất là không mang Đâu Đâu theo.

Nhiệm vụ sáng sớm đưa Đâu Đâu đi chạy bộ rơi lên người Phó Khôn.

Phó Khôn không có thói quen dậy sớm, nên bây giờ thời gian mỗi ngày đưa Đâu Đâu ra ngoài muộn hơn trước kia đến một tiếng, Đâu Đâu cũng coi như biết hợp tác, không ghét bỏ gì cậu.

So sánh với chạy bộ cùng Phó Nhất Kiệt, Đâu Đâu có lẽ càng thích đi bộ cùng Phó Khôn vẫn đang ngái ngủ sống dở chết dở hơn.

Phó Khôn chỉ dẫn Đâu Đâu đi theo con đường Phó Nhất Kiệt chạy bộ, đi nhanh hơn bình thường một chút thôi.

Sau khi tiến hành hoạt động dậy muộn bước nhanh được một tháng, tâm trạng căng thẳng chỉ cảm thấy Đâu Đâu mà nhìn cậu không vừa mắt là sẽ tự dưng tớp cho một phát lúc ban đầu mới dần dần được hóa giải.

“Đâu Đâu,” Phó Khôn vẫn luôn duy trì khoảng cách hai mét với Đâu Đâu, Đâu Đâu cũng không phản ứng lại cậu, vừa đi vừa hít tới hít lui ven đường, “Đâu Đâu.”

Kêu mấy tiếng, Đâu Đâu mới ngẩng đầu lên liếc cậu được một lần, cậu nói tiếp: “Mày có muốn chạy thêm một lúc không, mày phải chạy một lúc rồi mới đi ị nhỉ?”

Đâu Đâu cúi đầu tiếp tục ngửi.

“Anh hai mày cho mày đi ị thế nào? Mày ngày nào cũng đi ị à, hôm nay đã nửa tiếng rồi vẫn chưa…”

Đâu Đâu quay đầu chui vào bụi cỏ bên cạnh, chỉ còn thấy mỗi cái đuôi, bất động một lúc rồi chui ra.

“Nghe… lời thật,” Phó Khôn lấy tờ báo ra, lao lực ngồi xổm lết qua, gói cức của Đâu Đâu lại, ném vào thùng rác cạnh đó, “Về đi?”

Đâu Đâu ngẩng đầu lên, chạy chậm về nhà đằng trước như dẫn đường.

Từ sau khi Phó Nhất Kiệt trọ ở trường, Phó Khôn từ mỗi ngày đều gặp nó trở thành mỗi tuần, vừa mới đầu cậu còn thấy không quen, nhất là những lúc nhìn Đâu Đâu, cậu sẽ nhớ tới hình ảnh Phó Nhất Kiệt đứng dưới tầng vứt cục đá bắt Đâu Đâu chạy bộ, buổi tối đi ngủ còn tạm, dù sao thì giờ Phó Nhất Kiệt cũng không còn xoa quần cậu nữa.

Cảm giác thi thoảng sẽ nhớ tới Phó Nhất Kiệt, đã vậy còn lập tức cảm thấy trong lòng không yên, khiến cậu thấy sợ.

Cậu không biết phải làm thế nào, chỉ có thể cố sức làm mình bận rộn, mục tiêu tích góp tiền cho Phó Nhất Kiệt vào đại học đã hoàn thành, giờ có thể bắt đầu suy tính chuyện thuê cửa hàng.

Cậu đã bàn bạc với Trình Thanh Thanh, hai người đều cảm thấy chuyện thuê cửa hàng mặt tiền phải cùng nhau làm, lấy tài chính một người ra làm thì hơi vất vả, nếu như hai người làm ăn với nhau, sẽ thả lỏng hơn không ít, trong quán một nửa bán đồ nam một nửa bán đồ nữ, cũng được.

Có điều, nói thì nói như vậy, nhưng nếu muốn tìm được một cửa hàng mặt tiền thích hợp, cũng chẳng dễ.

Trong đầu Phó Khôn ngoài chuyện này, mỗi ngày cũng chẳng có chuyện gì khác, thi thoảng nhớ tới Phó Nhất Kiệt, cậu sẽ có kích động muốn tới trường tìm nó, hỏi xem nó sống thế nào, nhưng rất nhanh đã bị cậu cố đè xuống.

Trước đây, cậu không thích tán gẫu cùng chủ quầy bên cạnh lắm, nội dung mấy anh trai bà chị này tán gẫu rất tẻ nhạt, nhưng giờ cậu sẽ lấy một cái ghế ngồi bên cạnh nghe cùng, cũng coi như phân tán lực chú ý.

Khổng Tuệ vẫn cứ có thời gian rảnh là chạy tới quầy hàng cậu, người hơi thân thiết xung quanh đều có thể nhìn ra tâm tư của cô nàng, không có chuyện gì còn trêu trêu gán ghép cậu với Khổng Tuệ.

Phó Khôn vẫn không hề bày tỏ gì, Khổng Tuệ rất xinh xắn, tính cách cũng ổn, vừa nhiệt tình lại chịu khó, chỉ trong mỗi Đại Thông thôi cũng đã có rất nhiều người thích, Phó Khôn lại vẫn chẳng hề có bất cứ ý gì với cô nàng.

Thật ra nếu nói là có ý, Phó Khôn cảm thấy mình chẳng có ý gì đặc biệt với bất kỳ ai, xem phim chỉ vì biết rõ phải giải quyết vấn đề sinh lý, còn tùy tiện tìm trong đầu ra một cô gái để tưởng tượng thì càng không có.

Nghĩ tới những điều này, cậu lại không yên lòng, chỉ có thể tự an ủi mình, dù sao thì kể cả có không lấy cô gái nào ra tưởng tượng đi nữa, cậu cũng sẽ không lấy con trai ra để tưởng tượng, đặc biệt là Phó Nhất Kiệt…

“Phó Khôn, ngây người gì thế?” Giọng Khổng Tuệ vang lên ngay bên tai cậu.

Phó Khôn không biết cô nàng ngồi xuống bên cạnh từ lúc nào, lúc lấy lại tinh thần thì sợ hết hồn: “Sao em lại…”

“Lại tới nữa?” Khổng Tuệ nở nụ cười, hơi ngượng ngùng, “Làm phiền anh à?”

“Không,” Phó Khôn nhanh chóng nói, “Thuận miệng nói một câu vậy thôi.”

“Em tìm anh có việc,” Khổng Tuệ nói, nói xong câu này, mặt cô nàng đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu hơn nửa ngày mới nói ra một câu, “Tối mai anh rảnh không?”

“Có, sao thế?” Phó Khôn nói, giờ hơn tám giờ cậu dã dọn quầy về nhà, cũng không có việc gì khác.

“Em có người bạn cho em vài tấm phiếu ưu đãi,” Khổng Tuệ lấy từ trong túi ra vài tấm coupon, “Là một nhà hàng đồ Tây mới mở, ưu đãi phần ăn hai người… Anh có thời gian không?”

“Ăn đồ Tây à?” Phó Khôn ngơ ngác.

“Ừ,” Khổng Tuệ cười gật đầu, “Em chưa ăn bao giờ cả, muốn đi trải nghiệm thôi, đi cùng không? Không thì em gọi một phần hai người cũng ăn không hết.”

Cái cớ Khổng Tuệ mượn quá tùy ý, Phó Khôn có ngu cũng nghe ra được cô nàng có ý gì, cậu do dự một lúc, đổi giọng nói không biết ngày mai có việc gì không, Khổng Tuệ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói chiều nay sẽ lại tìm cậu lần nữa hỏi lại xem có thời gian không cho chắc.

Đã nói tới mức này rồi, Phó Khôn cũng ngại nói thêm nữa.

Buổi tối về nhà, mẹ đang gọi điện thoại, Phó Khôn nghe vài câu, là gọi cho giáo viên chủ nhiệm của Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt hai tuần liền không về nhà, mẹ chắc là muốn biết tình hình nó thế nào.

“Kể là em trai con giỏi lắm, thành tích thi cuối kỳ lại dẫn đầu,” Mẹ để điện thoại xuống cười, rất nhanh đã lại mặt rầu ngồi xổm xuống bên cạnh Đâu Đâu xoa đầu nó, “Ài, nói thế nào thì mẹ cũng nhớ em trai con lắm, lâu lắm rồi mà vẫn chưa quen được, con nói xem nếu sau này nó vào đại học ở nơi khác, phải làm sao đây?”

“Mẹ này là lòng dạ gà mái già.” Phó Khôn nói, cầm cốc nước lên uống một hớp.

“Mày mới gà mái già! Mẹ làm sao mà già!” Mẹ nhìn cậu chằm chằm rồi nói.

“Cái bà này…” Bố ngồi bên cạnh thở dài, “Thế mẹ nó là gà mái con? Hay là gà mái thanh niên?”

“Ông mới là gà mái già.”

“Đúng đó, trọng điểm là ở đây.”

“Trọng điểm là tôi không già.”

Phó Khôn cười đi vào phòng, đóng cửa lại, đổ người ra sàn tatami.

Cậu nói mẹ là lòng dạ gà mái già, thật ra, bản thân có lẽ cũng gần vậy?

Mẹ không nhắc tới thì không sao, mà nhắc tới Phó Nhất Kiệt một cái, cậu lại thấy phiền lòng, cậu không biết Phó Nhất Kiệt đã làm quen được với cuộc sống như vậy chưa, còn cậu muốn bắt mình tin rằng mình đã rất quen, thế nhưng lúc mẹ nhắc tới Phó Nhất Kiệt, cậu sẽ đột nhiên mong có thằng nhóc này ở bên cạnh, mình có thể duỗi tay ra vò tóc nó, có thể búng trán nó một cái…

Lòng dạ gà trống già? Gà trống con? Gà trống thanh niên?

Phó Khôn bị mấy suy nghĩ lung tung của mình chọc cho cười, cười một mình với trần nhà nửa ngày.

Nở nụ cười một lúc xong, cậu lại không cười nổi nữa, Phó Khôn, mày không bình thường thật rồi.

Tôn Vĩ tuy suốt ngày cãi nhau với Tôn Tiêu, nhưng cậu biết Tôn Vĩ cũng rất thương em gái nó, có điều Tôn Tiêu lên cấp ba là trọ ở trường cả ba năm, Tôn Vĩ xưa nay chưa hề cào tâm nạo phổi như cậu.

Còn có ai lại đối với em trai mình như cậu!

Phó Khôn hơi rầu, bò dậy ngồi vào trước bàn, cầm tờ giấy ra định vẽ tranh, đối với cậu, vẽ tranh là cách duy nhất có thể khiến cậu yên lòng lại.

Không hiểu tại sao, lúc cậu ngồi xuống, lại không ngồi ở trên cái ghế bình thường mình hay ngồi, mà ngồi trên ghế của Phó Nhất Kiệt.

Lúc nhận ra, cậu cũng hơi lười di chuyển, cầm bút vạch tùy ý vài đường trên giấy.

Vô ý thức vạch cả buổi, cậu mới nhận ra mình đang vẽ Phó Nhất Kiệt.

“Đệt!” Phó Khôn bực dọc vò giấy thành một cục, ném vào thùng giấy bên cạnh.

Sững sờ trừng bàn học trống trơn chẳng biết bao lâu, cậu đứng dậy, đi tới giá sách cạnh đó, nhìn lên.

Mấy cuốn sách kia của Phó Nhất Kiệt, đều đặt ở tầng trên cùng, từ sau lần bị cậu phát hiện ra, Phó Nhất Kiệt hình như đã không còn động vào mấy cuốn sách này nữa.

Phó Khôn nhìn chằm chằm vào sách, cảm giác mắt mình sáng như đuốc, như tia laser quả thực xuyên thấu được bìa sách.

Có điều nhìn chăm chú một lúc, cậu vừa không thể như ngọn đuốc nhìn xuyên thấu được, cũng không thể như ngọn đuốc mà bắt sách bay ra được, cho nên cậu đưa tay ra cầm bừa một quyển xuống.

Lâu lắm rồi Phó Khôn không đọc sách nhiều chữ như vậy, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu đã chẳng còn chạm vào những thứ nhiều chữ như vậy nữa.

Nhìn vài dòng lời tựa, cậu đã hơi không chịu nổi, mí mắt bắt đầu choảng nhau.

Cậu không thể làm gì khác hơn là lật lại mục lục, bắt đầu đọc luôn vào mấy câu chuyện cụ thể được ghi chép trong sách.

Đợi tới lúc cậu khép sách lại, đồng hồ nhỏ trên bàn hiển thị thời gian là một rưỡi đêm.

Phó Khôn đọc sách rất chậm. mà từng câu chuyện đơn giản khiến cậu rung động mạnh lại càng khiến cậu đọc chậm hơn.

Cậu nhìn chằm chằm lên kim đồng hồ, lòng đang cuồn cuộn không ngừng, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hò hét hỗn loạn trong đầu mình.

Cậu không thể không nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Lúc phát hiện ra mấy cuốn sách này, cậu cũng không đọc, chỉ lật mấy trang, nhìn qua tiêu đề.

Nhưng hôm nay, sau khi cậu xem hết tất cả câu chuyện trong quyển sách này, tư vị trong lòng quả thực không thể nào hình dung được, ngoài khiếp sợ, càng nhiều hơn là sợ sệt và bất an.

Cậu không thể nào tưởng tượng được, Phó Nhất Kiệt vào mấy năm trước, cầm những quyển sách này bắt đầu đọc sẽ có cảm giác gì, trong nháy mắt khép sách lại, đau lòng, mê man, sợ hãi, đều khiến tay cậu run lẩy bẩy.

Cậu gần như đã không cần suy đoán gì nữa, không cần đẩy tới chặn lui đánh thái cực như Phó Nhất Kiệt nữa, Phó Nhất Kiệt là thế nào, cậu gần như đã không cần nghi ngờ gì nữa.

Đây cũng không phải chỉ một câu “tò mò” là giải thích được, Phó Nhất Kiệt không có hứng thú với con gái.

Phó Khôn đứng dậy, rón rén đi tắm rửa sạch sẽ, trở về phòng cất sách đi, đổ người ra sàn tatami, mỏi mệt nhắm hai mắt lại.

Cậu vốn nghĩ rằng mình không thể nào ngủ nổi, sẽ mất ngủ cả đêm, cậu thậm chí còn đặt hai viên thuốc an thần lúc mẹ thi thoảng mất ngủ sẽ uống bên gối, chuẩn bị nếu không ngủ được thì sẽ uống.

Nhưng cậu nằm xuống chưa được mấy phút thì đã ngủ.

Chỉ là, sáng sớm tỉnh dậy, cậu cảm giác ngủ cũng không ngon.

Mơ cả một đêm.

Tất cả đều là Phó Nhất Kiệt.

Lúc cậu đi ngủ vẫn hay mơ, xem như là công nhân mơ lành nghề, mà đêm đó cho dù cậu có ngắt giấc mơ ép mình mơ sang một câu chuyện khác lại từ đầu đi nữa, nhân vật chính vẫn cứ luôn là Phó Nhất Kiệt.

Cậu đứng trước gương nhìn vào mình, nhận ra mình rõ ràng ngủ một đêm, mà vành mắt lại thâm xì.

Dẫn Đâu Đâu ra ngoài đi bộ rồi về nhà, cậu mở hộp sâm lấy một miếng ra ngậm, cậu cảm thấy rất mệt, sợ mình cứ như thế này thì hôm nay sẽ không chịu nổi.

Hôm nay buôn bán vẫn gọi là được, trên quầy lúc nào cũng có khách, đi qua đi lại, nhìn, hỏi, trả giá, Phó Khôn ứng phó rất khổ cực, mấy lần suýt nữa muốn sửng cồ với người ta.

Buổi chiều, Khổng Tuệ lại tới, Phó Khôn rất muốn hỏi cô nàng, cứ không có việc gì suốt ngày vứt chuyện buôn bán của mình không làm là có muốn kiếm tiền nữa không, nhưng cậu không mở miệng ra, chỉ ngồi bên cạnh nhìn Khổng Tuệ giúp cậu chào hỏi khách.

“Này,” Khổng Tuệ đưa tiền thu được cho cậu, “Hôm nay mặt mũi anh chẳng ra sao nhỉ?”

“Ngủ không ngon.” Phó Khôn dùng giọng buồn bực trả lời.

“Không bị cảm đấy chứ? Hôm nay trời hơi lạnh.”

“Không sao, làm sao dễ cảm thế được.” Phó Khôn cười.

“Vậy… tối nay có đi ăn phần ăn kia được không?” Khổng Tuệ hỏi cậu.

Phó Khôn im lặng một chốc, rồi phất tay: “Đi đi.”

“Hay quá!” Khổng Tuệ vui vẻ nhảy lên, “Thế buổi tối dọn sạp xong em tới tìm anh.”

“Ừm.”

Phó Khôn đoán mẹ đã tan ca sáng về tới nhà rồi, nên gọi điện về nhà, nói với mẹ rằng tối về hơi muộn, ăn cơm với người ta.

Mẹ nói với theo, hỏi là ăn với ai, Phó Khôn hơi ngập ngừng, rồi nói với mẹ là Khổng Tuệ.

Lúc mẹ lại nói với theo hỏi cô gái này thế nào, Phó Khôn đã ngắt điện thoại.

Cả buổi chiều, Phó Khôn hầu như đều đang ngây người.

Lúc Khổng Tuệ dọn quầy rồi tới tìm cậu, cậu vẫn đang ngơ ngẩn nhìn điện thoại di động.

Cậu đứng dậy, dời cái giá đặt bên ngoài quầy hàng vào trong, thu dọn xong đồ đạc của mình, rồi cùng Khổng Tuệ đi ra khỏi Đại Thông.

Tâm trạng của Khổng Tuệ không tệ, lúc ăn vẫn cười không ngừng, nói cũng nhiều.

Bầu không khí trước mắt rất ổn, khách trong nhà hàng không đông, ánh sáng mờ ảo phối hợp vừa khéo với âm nhạc du dương lúc ẩn lúc hiện.

Có điều, so với Khổng Tuệ, tâm trạng của Phó Khôn lại bình thường, cũng không muốn ăn gì, nhìn một tảng thịt lớn để trước mặt, không hiểu sao cậu lại nghĩ, nếu Phó Nhất Kiệt ở đây, ba đĩa cũng chẳng đủ miệng nó.

“Anh ăn ít thế,” Khổng Tuệ nói, “Còn không ăn nhiều bằng em.”

Phó Khôn giờ mới lấy lại tinh thần, cắt miếng thịt bò bỏ vào miệng: “Em đang lớn mà.”

“Này, anh đang cười em chưa dậy thì xong đúng không?” Khổng Tuệ nở nụ cười.

Phó Khôn liếc mắt nhìn cô nàng, dáng Khổng Tuệ rất chuẩn, có lồi có lõm, là dáng người cậu vẫn thích, cậu định nói rằng thật ra dậy thì tốt lắm… mà không nói ra, sợ Khổng Tuệ lại hiểu nhầm gì đó.

Khổng Tuệ kể cho cậu mấy chuyện lúc mới mở quầy, vừa nói vừa tự cười không ngừng.

Phó Khôn vốn không muốn cười, nhìn bộ dạng cô nàng cười khúc khích liên tục lại không nhịn được mà cười theo.

“Buồn cười lắm đúng không!” Khổng Tuệ hỏi cậu.

“Đúng, trước đây không phát hiện ra lúc em cười rộ lên lại buồn cười vậy đâu…” Phó Khôn nói.

“Phó Khôn!” Khổng Tuệ đỏ bừng mặt, chỉ vào cậu đang định nói gì đó, điện thoại di động của Phó Khôn lại đột nhiên reo.

“Anh nghe điện thoại, em cứ cười tiếp đi.” Phó Khôn cười, lấy điện thoại ra nhìn, là số nhà, cậu nghe, “Mẹ à?”

“Con còn bao lâu nữa mới về?” Mẹ ở đầu kia hỏi.

“Sắp rồi, sao thế?”

“Trời mưa, lạnh chết đi được con không thấy à?” Mẹ tặc lưỡi, “Con còn nhớ cuối tuần trước em cầm chăn mỏng hay chăn dày từ nhà đi không không?”

“Trời mưa à?” Hai người Phó Khôn ngồi ở chỗ phía trong nhà hàng, không nhìn được bên ngoài ra sao, trong nhà hàng có điều hòa, cậu cũng không thấy lạnh.

“Ừ! Trở trời, chết rét rồi!”

“Nó lấy chăn mỏng.” Phó Khôn nhìn giờ trên điện thoại, “Giờ con về.”

“Không thì mai con đưa cái chăn dày qua cho em? Giờ không kịp nữa cũng nên? Nó cũng không ngốc, mượn cái chăn của bạn học hoặc chen chúc nhau…”

“Kịp, con về ngay.” Phó Khôn cúp điện thoại.

“Sao thế? Ở nhà có việc gì à?” Khổng Tuệ hỏi.

“Em trai anh không mang chăn dày đến trường, anh đến trường bọn nó, em…” Phó Khôn đứng lên định đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay đầu về, chần chừ mấy giây, “Tự em về đi.”

Phó Nhất Kiệt mới vừa tan tự học buổi tối đã phải chống chọi với gió rét đột nhiên xuất hiện, vừa chạy vừa nhảy về ký túc xá, thời tiết nói thay đổi là thay đổi ngay được, chiều chẳng qua mới chỉ thấy hơi lạnh, tối đã lạnh thành như vậy.

Vừa vào tòa ký túc, ông trông cửa đã gọi nó lại: “Phó Nhất Kiệt, vừa khéo, mẹ cháu gọi điện này.”

“Cám ơn ông,” Phó Nhất Kiệt chạy tới nghe điện thoại, “Mẹ à?”

“Ôi cục cưng nhỏ con lạnh đông người rồi đúng không!” Mẹ nói to bên đầu kia.

“Không sao, không lạnh.” Phó Nhất Kiệt vừa nhảy lên vừa nói.

“Con chờ dưới tầng ký túc một lúc, anh đang đưa chăn qua cho con.”

“Giờ đã mấy giờ rồi còn bắt anh chạy ra ngoài?” Phó Nhất Kiệt nhìn ra ngoài, nhíu mày.

“Mẹ bảo là cứ để con hôm nay chen chúc với bạn học, anh con nằng nặc đòi đưa đến luôn, đang đi ăn dở bên ngoài lại bỏ chạy về lấy chăn…”

“Đi ăn?”

“Ừ, bảo là với bạn cũng ở Đại Thông, cái gì Tuệ ấy, không nhớ rõ là họ gì nữa, Lỗ hay là Mắt gì đấy, con biết là ai không?”

“Không biết.” Phó Nhất Kiệt trả lời.

Khổng Tuệ?