Trúc Mộc Lang Mã

Chương 49: Cho anh ăn!

Phó Khôn chạy xe máy của bố, mang cái chăn được mẹ bỏ vào trong túi nilon to tướng đựng tivi đến Nhất Trung.

Lúc ra ngoài, mẹ bảo cậu mặc áo mưa, cậu thấy mưa cũng không to, ngại phiền phức nên không mặc, kết quả là mới chạy xe được hai con đường, áo khoác trên người cậu đã ướt sũng, trông thê thảm vô cùng.

Dừng xe trong lều đỗ xe dưới tầng ký túc xá Nhất Trung xong, cậu vác cái chăn to tướng chạy vào ký túc.

Mới vừa chạy được hai bước, đã thấy Phó Nhất Kiệt chạy ra từ tầng một tòa ký túc.

Hai người đón được ánh mắt nhau rồi thì chạy về phía nhau, khiến Phó Khôn cảm thấy mình như thể người dân quê vác theo cái bọc to tướng cửu biệt trùng phùng với em trai trên thành phố, chỉ thiếu điều xông lên nắm lấy tay Phó Nhất Kiệt nói, “Em trai! Em vẫn khỏe chứ!” nữa thôi.

“Sao lại đội mưa đến đây?” Phó Nhất Kiệt hiển nhiên không có cảm giác này của cậu, cau mày đi tới ôm cái chăn cậu đang vác đi, “Trong nhà nhiều áo mưa đến mức mang ra ngoài bày sạp bán được mà anh cũng không biết đường lấy một bộ mặc à?”

“Mất công,” Phó Khôn cười, chạy theo sau Phó Nhất Kiệt vào tòa ký túc, “Lúc anh ra ngoài mưa nhìn vẫn chẳng to như trút nước gì.”

“Muốn bị cảm đấy à?” Phó Nhất Kiệt chạy tới cửa phòng bảo vệ ký túc, “Ông Tống, anh cháu đến, cháu dẫn anh vào phòng ký túc, chốc nữa đi.”

“Được được,” Ông Tống thò đầu ra nhìn Phó Khôn, “Thằng Phó Khôn này mấy năm không gặp trông khác thế nhỉ.”

Phó Khôn cười, ông cụ Tống trước đây vẫn luôn gác cổng Nhất Trung, không biết chuyển sang bên ký túc xá từ lúc nào, cậu tiến tới trước mặt ông Tống: “Ông đổi nghề rồi à? Mắt vẫn không tệ, còn nhìn ra được cháu càng ngày càng đẹp trai.”

“Thằng nhóc này,” Ông Tống nở nụ cười, phất tay một cái, “Nhanh lên đi, đầu ướt sũng rồi kìa.”

Phó Khôn lên tầng cùng Phó Nhất Kiệt, hai đứa đều không nói gì, cậu đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng, cứ muốn tìm chuyện gì đó để nói, mà cả buổi vẫn chẳng tìm ra nổi một chữ.

Lúc nhìn thấy Phó Nhất Kiệt mặc trên người mỗi cái áo mỏng, cậu cuối cùng cũng coi như tìm được một câu: “Sao lại mặc ít thế, không lạnh à?”

“Lạnh,” Phó Nhất Kiệt quẹo vào hành lang, vừa lấy chìa khóa ra vừa nói, “Nghĩ anh chẳng mấy chốc nữa là đến, nên em không lên mặc áo.”

“Em chờ lúc anh gần đến rồi thì anh gọi điện thoại cho em …” Phó Khôn nói được nửa mới nhớ ra Phó Nhất Kiệt không có điện thoại, điện thoại của ký túc xá bình thường không để gọi đi, mà chỉ để gửi lời, cậu hơi do dự, “Một Khúc, để anh mua cho em cái điện thoại đi?”

Phó Nhất Kiệt ngạc nhiên: “Để làm gì?”

“Tiện liên hệ chứ làm gì, ký túc xá cũng chỉ có mỗi cái điện thoại bàn kia, đã thế lúc nào cũng có người dùng, có chuyện gì cũng bất tiện.” Phó Khôn vò tóc.

“Cả trường cũng có ai dùng điện thoại đâu, em cũng không cần đâu.” Phó Nhất Kiệt đi vào phòng ký túc, lấy chăn ra bỏ lên giường, rồi cầm lấy khăn mặt của mình ném cho Phó Khôn, “Lau qua đi.”

Phó Khôn cầm khăn mặt lau qua loa trên đầu mình: “Ai bảo là không ai dùng, lúc anh học lớp mười em còn nhớ không, Hứa Giai Mỹ không phải mượn được cái điện thoại cục gạch đến trường à, còn đi vòng quanh sân luyện mấy vòng để khoe còn gì.”

“Em là Hứa Giai Mỹ à?” Phó Nhất Kiệt quay mặt qua nhìn cậu.

“Ơ, ý anh không phải thế,” Phó Khôn cầm khăn bông, giờ tự dưng nhắc Hứa Giai Mỹ làm gì, Phó Nhất Kiệt vẫn luôn không có ấn tượng tốt về con bé, mình lại còn ngứa người nhắc tới, “Ý của anh là…”

“Không cần mua, khi nào anh muốn đổi sang máy mới thì đưa cái cũ cho em là được.” Phó Nhất Kiệt ngồi xuống giường, cười.

“Ừ,” Phó Khôn gật đầu, nhìn một vòng phòng ký túc, giường Phó Nhất Kiệt là giường dưới sát cạnh cửa, dọn dẹp rất sạch, phía dựa vào tường xếp một chồng sách, cậu đi một vòng, thấy Phó Nhất Kiệt không nói gì nữa, nên tìm bừa một câu để hỏi: “Bạn trong phòng ký túc xá em đâu?”

“Vẫn đang ở trong lớp, trước lúc tắt đèn mới về.”

“À, vậy…” Phó Khôn lại đi một vòng, “Anh đi đây?”

“Đội mưa về?”

“Không sao, dù sao lúc tới cũng vậy mà.”

“Vậy thì anh đổi sang cái áo khoác khác đi,” Phó Nhất Kiệt đứng dậy mở tủ mình ra, “Anh đổi sang áo em… Ơ? Áo khoác em đâu?”

Phó Khôn ngơ ngác: “Áo khoác nào của em?”

“Cái áo đen anh mua cho em ấy…” Phó Nhất Kiệt mê man lục lọi tủ.

“Ở nhà mà, em mang đến trường lúc nào hả cục cưng.” Phó Khôn thấy hơi bất đắc dĩ.

“À.” Phó Nhất Kiệt đứng trước tủ không nhúc nhích, đầu đã gần như nhét vào tủ, câu bình tĩnh mà tùy ý Phó Khôn vừa nói ra khiến mũi nó đột nhiên cay xót.

Giọng điệu vừa bình thường mà lại tự nhiên thân mật giữa hai người họ trước đây, đã lâu lắm rồi nó chưa được nghe, Phó Khôn có lẽ sẽ không cảm nhận được, còn nó lại không chịu nổi.

“Em chưa mang áo khoác tới trường đúng không?” Phó Khôn hỏi.

“Ừ, hình như là chưa lấy.” Phó Nhất Kiệt vẫn nhét đầu vào tủ.

“Vậy mai em mặc cái gì? Lạnh chết em đi!” Phó Khôn cuống lên, “Lúc mẹ gọi điện sao em không bảo là chưa mang áo khoác?”

“Em có biết là chưa mang đâu, em vẫn nghĩ là mang cái áo khoác đen kia rồi mà.” Phó Nhất Kiệt gác cằm lên mép tủ.

“Đừng có ngửi nữa, có ngửi cũng chẳng ngửi ra được cái áo khoác.” Phó Khôn kéo tay nó lôi đầu nó từ trong tủ ra, “Em mặc áo của anh đi, phơi một đêm mai đảm bảo khô được, mai anh mang ít quần áo lại cho em.”

“Thế anh cứ mặc thế về à?” Phó Nhất Kiệt đứng mặt đối mặt với anh.

Khoảng cách rất gần, đã lâu lắm rồi nó không lại gần Phó Khôn như vậy, khoảng cách như vậy khiến nó có thể nghe thấy rõ ràng nhịp thở quen thuộc trên người Phó Khôn, nó kiềm chế kích động muốn đi tới ôm lấy Phó Khôn như trước đây.

“Không sao,” Phó Khôn cười, rồi nhìn nó chăm chú, sau đó cúi đầu nhìn xuống giày nó, “Này, sao anh lại có cảm giác… em cao bằng anh rồi?”

“Không biết, lâu rồi không đo, có khi cao hơn anh rồi cũng nên.” Phó Nhất Kiệt giờ mới nhận ra, lúc nó đứng mặt đối mặt với Phó Khôn, là nhìn ngang vào mắt anh, chắc là đã cao lên?

Không biết Phó Khôn có còn nhớ lời trước đây mình từng nói hay không, Phó Nhất Kiệt không có can đảm đi hỏi, vả lại giờ nó căn bản cũng không biết cần Phó Khôn đáp ứng nó điều gì.

Hai bạn học cùng phòng ký túc đã trở lại, sẽ tắt đèn ngay, Phó Khôn một mặt cảm thấy không muốn đi, một mặt lại thấy không biết còn gì để nói nữa.

Cậu cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với Phó Nhất Kiệt, nhưng Phó Nhất Kiệt hiện giờ trông có vẻ vẫn ổn định, những câu nói không có trật tự nhét trong lòng, những thứ ngổn ngang muốn hỏi, cậu thật sự không muốn nói ra trong lúc Phó Nhất Kiệt đang vùi đầu vào chuyện ôn thi đại học, giờ cậu không thể nói ra bất cứ thứ gì có thể ảnh hưởng tới chuyện Phó Nhất Kiệt thi đại học được.

“Anh đi đây.” Phó Khôn nói một câu, rồi cởi áo khoác trên người đặt xuống giường Phó Nhất Kiệt, quay đầu đi ra khỏi phòng ký túc.

Phó Nhất Kiệt định nói mình có thể mượn áo của bạn học, nhưng nghĩ lại xong vẫn không lên tiếng, cùng anh đi ra ngoài.

“Còn tiễn nữa? Về đi.” Phó Khôn quay đầu lại cười.

“Cũng chẳng tiễn xa, đưa anh đến lối cầu thang thôi,” Phó Nhất Kiệt cũng cười, không thể nào nhịn lại được câu nói vẫn luôn nhịn xuống, “Anh đang ăn cơm dở với người ta lại chạy tới đưa chăn cho em, thế nào cũng phải biểu hiện chứ.”

Phó Khôn ngây người, xoay người lại: “Mẹ nói với em à?”

“Là Khổng Tuệ à?” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“Ừ, vứt cô ấy ở nhà hàng đồ Tây một mình,” Phó Khôn thở dài, “Hôm sau mời lại một bữa coi như xin lỗi.”

Phó Nhất Kiệt trở về phòng chưa được bao lâu, ký túc đã tắt đèn, hai người bạn cùng phòng bật đèn tiết kiệm năng lượng lên, tiếp tục học.

Ngày thường, nó cũng sẽ đọc sách thêm một lúc rồi mới ngủ, nhưng hôm nay không có tâm trạng lắm, cứ thế chui thẳng vào chăn.

Nằm một lúc, nó ngồi dậy, lặng lẽ lấy áo khoác Phó Khôn để bên giường tới, nhét vào chăn ôm.

Trên áo nức mùi của Phó Khôn, nó chôn mặt vào áo, hít vào một hơi thật sâu, trong lòng yên tâm hơn không ít.

Ngày hôm sau, Phó Nhất Kiệt mặc áo khoác của Phó Khôn đi học, buổi trưa ăn cơm xong trở về ký túc, ông Tống gọi nó lại, đưa cho nó một cái túi to: “Anh cháu bảo đưa cái này cho cháu.”

“Anh cháu đến ạ?” Phó Nhất Kiệt quay đầu định đuổi ra ngoài.

“Đi rồi, đến lúc tiết bốn,” Ông cụ Tống gọi nó lại, “Chờ cháu một lúc, rồi bảo là không kịp nữa nên đi trước.”

“À.” Phó Nhất Kiệt ôm cái túi to, hơi mất mát đi lên tầng.

Phó Nhất Kiệt, mày khi không lại đi ăn cơm làm gì!

Về ký túc rồi mới ra ngoài đi ăn không được à! Chết đói được chắc!

Trong túi đựng vài cái áo khoác cùng với quần bò dày dặn, nó bỏ từng cái vào tủ.

Phía dưới túi còn có hai túi đựng thịt bò khô, là vị cay tê nó thích ăn nhất, bình thường không có việc gì nó vẫn có thể ngồi ôm một túi, chưa tới một tiếng đã ăn hết sạch.

Lấy thịt bò ra rồi, Phó Nhất Kiệt ngỡ ngàng phát hiện, phía dưới còn có một hộp điện thoại di động.

Nó mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là điện thoại di động cũ của Phó Khôn, bộ sạc các thứ đều đầy đủ, nó mở máy lên, phát hiện sim cũng đã được bỏ vào.

“Anh có ý gì thế?” Phó Nhất Kiệt bấm số Phó Khôn.

“Anh đổi máy,” Phó Khôn chắc là đang ăn cơm, nói không rõ lắm, “Không phải em bảo anh đổi máy thì em lấy cái cũ của anh à, cho em thôi, tiền điện thoại thì em không phải lo, hàng tháng anh nộp cùng nhau luôn.”

“Em là nói lúc anh muốn đổi…”

“Nên đổi lâu rồi, em cứ dùng tạm trước đi, lúc nào vào đại học anh đổi cho em máy mới,” Phó Khôn cười nói, “Ăn thịt bò khô chậm thôi, còn mấy hôm nữa mới về nhà.”

“Ừ.”

“Có chuyện gì thì gọi cho anh, mau mau ngủ một lúc đi, anh vẫn đang làm.”

“Cúp đây.” Phó Nhất Kiệt cúp điện thoại, cầm điện thoại sững sờ rất lâu, nhân lúc bạn học bên cạnh không để ý, nó nhanh chóng đưa điện thoại lên môi hôn một cái.

Cái điện thoại di động này, cầm đến tay được hai ngày, gần như không dùng tới, mỗi bạn học cùng phòng ký túc mượn gọi điện thoại về nhà một lần.

Mãi cho tới chiều thứ sáu lúc tan học, nó mới cầm điện thoại ra, buổi tối thầy giáo dạy toán sẽ giảng bài cho lớp tự học buổi tối, vốn là nó không định đi nghe, nhưng bạn học trong ký túc đều đi, nó định đi nghe một tiết rồi về.

Do dự nửa buổi xem nên gọi cho Phó Khôn hay gọi về cho mẹ, cuối cùng vẫn gọi vào số nhà.

Nói chuyện điện thoại với mẹ xong, nó nằm trên giường, lại hơi hối hận vì đã không gọi cho Phó Khôn, giờ chẳng tìm ra lí do gì để gọi.

Phó Nhất Kiệt đập mạnh tay lên ván giường, giờ rốt cuộc là thế nào? Tại sao chỉ gọi điện thoại cho Phó Khôn thôi mà còn cần phải nghĩ trước lí do?

Không có lí do thì không thể gọi được à?

Anh, em muốn ăn thịt bò khô.

Anh, em không có chuyện gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh một lúc.

Anh, anh đang làm gì thế?

Anh…

Đệt, chuyện đơn giản đến thế, rơi vào mình lại phải biến thành như vậy?

Nó trở mình, bạn giường trên đã đến nhà ăn lấy cơm, gọi nó đi cùng, nó uể oải bày tỏ không muốn đi ăn.

Người trong ký túc xá đi hết rồi, nó nhìn chằm chằm một mảng tường tróc sơn, tiếp tục buồn bực.

Đúng, đây vốn là một chuyện rất đơn giản, nếu như nó không có bao nhiêu ý nghĩ dư thừa với anh mình, việc này quả thực là đơn giản tới mức chẳng cần phải chạy qua não.

Nhưng cũng bởi vì nhiều thêm một tầng này, mọi chuyện đều đã thay đổi.

Hơn bảy giờ, tự học buổi tối mới bắt đầu, mẹ gọi điện tới hỏi nó đã ăn chưa, bảo nó đói thì ăn lót dạ trước, ở nhà làm thịt kho chờ nó về ăn.

“Con ăn no rồi vẫn ăn thêm được một bữa nữa,” Phó Nhất Kiệt vừa nghe thấy thịt kho là thòm thèm không chịu nổi, “Bảo anh con đi mua cho con chai đồ uống đi, con về muốn uống.”

“Bảo bố đi mua,” Mẹ cười nói, “Anh con chẳng biết bao giờ mới về đây.”

Phó Nhất Kiệt ngơ ngác: “Anh đi đâu thế?”

“Mời cái gì Tuệ kia đi ăn cơm, lần trước đang ăn dở thì vứt người ta ở nhà hàng rồi bỏ chạy, hôm nay người ta rảnh, mời con gái người ta ăn một bữa coi như đền chứ sao.”

Lúc Phó Nhất Kiệt cúp điện thoại, suýt nữa định ném điện thoại xuống đất.

Lần trước Phó Khôn nói muốn mời Khổng Tuệ ăn một bữa coi như xin lỗi, không phải chỉ là nói cho có vậy thôi à?

Em mời anh một bữa, anh mời em một bữa, em lại mời anh một bữa, anh lại một bữa.

Phó Nhất Kiệt đá cái ghế bên cạnh một cái, thế này bao giờ mới dứt!

Tuy nó cũng biết, Phó Khôn xử lý chuyện này theo tình huống bình thường không có gì sai, nhưng không hiểu sao vẫn muốn nổi giận.

Ăn đi!

Ăn đi!

Em cho anh ăn!

Phó Nhất Kiệt nghiến răng.

Nó uống một ngụm nước lạnh, ngậm ngậm trong miệng rồi nhổ ra, mở toang cửa sổ ký túc xá, gió rét bên ngoài tràn vào, nó há miệng, đầu tiên là ho khan một tràng về phía gió, cố sức ho tới mức không thở nổi, rồi bắt đầu quay mặt về phía gió hà hơi.

Lấy hơi, hà hơi, lấy hơi, hà hơi…

Vật lộn phải đến gần mười phút, nó cảm thấy cổ họng bắt đầu khô khốc lạnh lẽo, đầu lưỡi cũng dính vào miệng, mất đi linh hoạt, giờ mới cầm điện thoại lên, gọi vào số Phó Khôn.

Vừa tiếp tục lấy hơi hà hơi, vừa chờ điện thoại được nối.

“Một Khúc à?” Đầu kia vang lên giọng Phó Khôn, còn có cả tiếng nhạc xung quanh.

Phó Nhất Kiệt hít vào một hơi, ngập ngừng: “Anh, anh đang ở ngoài à?”

Giọng nói vượt ra ngoài dự tính của Phó Nhất Kiệt, bên trong tiếng khàn khàn còn không kìm được lạc giọng, âm cuối thậm chí còn mất, có một nửa bị lạc giọng lên, nghe vào đúng là thê thảm không tả được.

Chính Phó Nhất Kiệt còn thấy hơi ngượng ngùng.

“Em làm sao thế?” Phó Khôn lập tức nghe ra giọng nó có gì đó không ổn.

“Không…” Phó Nhất Kiệt cố nhẫn nhịn khao khát muốn hắng giọng, giờ mà hắng giọng một cái, giọng lập tức sẽ trở về trạng thái bình thường, “Anh ăn đi.”

Nói xong, chưa đợi Phó Khôn nói tiếp nó đã cúp điện thoại, hắng giọng một cái, thở ra một hơi thật dài, nằm xuống giường.

Chiêu này là nó học Tưởng Tùng hồi tiểu học, Tưởng Tùng mỗi lần không muốn đi học rồi giả ốm, đều sẽ lấy hơi hà hơi như vậy, làm cho cổ họng khàn đặc rồi nói với mẹ rằng con viêm họng.

Tưởng Tùng còn từng dạy nó kỹ xảo, sau khi miệng khô khốc rồi, còn phải phối hợp, thả lỏng dây thanh quản nhưng lại phải hơi lên giọng mới ra được hiệu quả này, có điều nó không muốn làm như thế lắm, bởi vì sau khi chuẩn bị xong, cổ họng sẽ đau thật…

Nó nằm xuống, còn chưa thông được họng, điện thoại di động đã lại reo, Phó Khôn gọi tới.

Phó Nhất Kiệt ngồi dậy, nắm cổ họng ho một tràng xuống đất rồi mới nghe.

“Em bị ốm à?” Phó Khôn vừa nghe đã hỏi.

“Không,” Cổ họng Phó Nhất Kiệt đã không còn bị mất giọng lạc giọng như trước nữa, nhưng vì ho nên vẫn hơi khàn.

“Cảm à?” Phó Khôn lại hỏi.

“Không.”

“Không cái đếch gì mà không vừa nãy em nói còn ra giọng thái giám rồi!” Phó Khôn quát, “Bị cảm đúng không? Có sốt không?”

“Ơ?” Phó Nhất Kiệt tiện tay đặt tay lên trán mình, “Chắc là…”

Anh mới thái giám!

“Em đang ở ký túc xá à?” Phó Khôn ngay sau đó lại hỏi.

“Ừm…”

“Anh qua đưa em đi bệnh viện.” Phó Khôn nói xong thì cúp diện thoại.

Phó Nhất Kiệt sững sờ, nhìn chằm chú điện thoại nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Nó chỉ muốn Phó Khôn ăn cơm không yên ổn thôi, không muốn anh tới đây.

Còn phát sốt nữa?

Đi bệnh viện?

Nó ngồi bật dậy khỏi giường, Phó Khôn sắp tới ký túc xá, mình đang khỏe mạnh hoạt bát thế này làm sao thoát nổi!

“Phó Nhất Kiệt mày gây ra chuyện rồi.” Nó nhảy xuống khỏi giường.

Trong ký túc xá có bốn túi nước ấm, nó cầm hết tới, chạy đến phòng để nước, đổ nước sôi vào rồi cầm trở về phòng, đắp cả hai cái chăn trên giường lên người mình, rồi nhét túi nước ấm vào trong chăn.

Tiếp đó, bắt đầu nhảy nhót tưng bừng rồi chạy qua chạy lại trong ký túc, nhảy ếch, đứng lên ngồi xuống, tập quân thế quyền, gần mười phút sau nó bắt đầu đổ mồ hôi.

Không ngừng cố gắng mà nhảy ếch thêm mấy lần nữa, nó nhảy lên giường, chui vào chăn, kề sát mấy túi nước ấm lên người mình, ôm chặt.

Còn có một túi bị nó để trên gối, dán qua dán lại trên mặt mình.

“Bỏng chết rồi.” Nó nhỏ giọng lầm bầm một câu, mồ hôi chảy đầy trán, sau lưng cũng ướt đầm đìa.

Nó tiếp tục duỗi chân duỗi tay bên trong chăn, cố làm cho mình đổ mồ hôi.

Mãi cho tới lúc nghe thấy ngoài hành lang vọng vào tiếng bước chân, nó mới nhanh chóng đá mấy cái túi chườm nóng xuống dưới chân, chôn mặt vào chăn, trùm kín giữ nhiệt độ.

Nó có thể nghe ra được tiếng bước chân của Phó Khôn, tiếng động này nó đã nghe mười năm rồi, quá quen thuộc.

“Một Khúc?” Phó Khôn đẩy cửa phòng ký túc ra, lao vào.

Phó Nhất Kiệt chậm rãi hé mặt mình ra từ trong chăn, thấy Phó Khôn mặt mày lo lắng.

“Đệt!” Phó Khôn thấy mặt nó đỏ bừng, sợ hết hồn, đưa tay ra sờ lên trán nó, “Dậy, anh đưa đi viện.”

“Không đi, không sao thật mà.” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói.

Phó Khôn mặc kệ nó, kéo nó từ trong chăn ra, cầm áo khoác choàng lên người nó, lúc sờ lên người nó nóng bỏng tay, Phó Khôn không nhịn được mà khom lưng ôm lấy nó, đau lòng không chịu nổi: “Làm sao lại thế này, em đã bao giờ ốm đâu, sao mà sốt thành được thế này?”

“Không biết.” Phó Nhất Kiệt vừa được anh ôm, lập tức quên luôn mình đang giả ốm, dựa vào vai Phó Khôn giả chết.

“Để anh cõng em xuống,” Phó Khôn kéo khóa áo khoác cho nó, “Chốc nữa gọi xe đến bệnh viện.”

Phó Nhất Kiệt nằm sấp lên lưng Phó Khôn, đột nhiên cảm thấy mũi hơi xót.

Đã bao lâu rồi? Cảm giác nằm nhoài trên lưng Phó Khôn, nó đã không nhớ rõ bao lâu không được cảm nhận rồi.

Phó Khôn cõng nó chạy xuống tầng, rồi chạy ra khỏi trường.

Lúc đứng ở ven đường chờ taxi, Phó Nhất Kiệt ghé vào tai anh, nói khẽ: “Anh, thả em xuống.”

“Cõng được em, em đừng có mà ngã.” Phó Khôn cõng nó không buông.

“Sốt thôi mà, cũng có phải bị đâm cho một dao đâu.” Phó Nhất Kiệt đẩy tay Phó Khôn, tụt xuống khỏi lưng anh.

“Khó chịu không?” Phó Khôn quay đầu lại hỏi nó.

“Không.” Phó Nhất Kiệt đứng sau lưng Phó Khôn, sợ Phó Khôn nhìn thấy mặt nó đã hoàn toàn khôi phục sắc mặt bình thường, nhanh chóng cúi đầu, dán mặt lên bả vai Phó Khôn.

“Aiii, em nói xem sao em lại bị sốt chứ?” Phó Khôn thở dài, “Có con xe là tốt rồi, không mất công chờ như vậy nữa.”

Phó Nhất Kiệt ôm lấy vai Phó Khôn, không nén được nước mắt đang dâng lên.