*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Thang Vu Tuệ tỉnh lại lần nữa, ngoài trời đã dần tối lại, hoàng hôn xám xịt, mơ hồ có thể nhìn thấy ngôi sao sáng điểm xuyết trên bầu trời.
Cơn đau đầu của cậu đã giảm đi nhiều, không biết do ngủ đủ hay là một viên Hồng cảnh thiên có tác dụng.
Thang Vu Tuệ mất vài giây để nhớ ra mình đang ở đâu, cậu ngồi dậy ngẩn người một lúc, cảm thấy hơi nóng bèn cúi đầu nhìn, phát hiện ra mình vẫn mặc áo lông màu đen của Khang Giả.
Cậu sững sờ một lúc, vô thức đặt ngón tay lên khóa kéo của áo.
Mình lại ngủ thẳng đến khi trời tối? Không cởi áo khoác luôn? Thang Vu Tuệ hơi mù mịt.
Ngây người một lát, Thang Vu Tuệ đứng dậy đi rửa mặt, rửa xong lại cảm thấy hơi đói, lúc này mới nhớ ra từ sáng đến giờ mình chưa có gì vào bụng.
Cậu nhìn bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn đen thui, có phần do dự, nhưng vẫn mở cửa phòng đi xuống tầng.
Quầy lễ tân không có ai, Thang Vu Tuệ đang phân vân có nên gọi điện hay không thì thấy ánh sáng mờ mờ lay động ở trong sân phía sau.
Khang Giả dùng củi đốt tạo ra một đống lửa ở trong sân, sau đó ngồi trên cái ghế gỗ bên cạnh, quấn tấm thảm màu đỏ thẫm có hoa văn phức tạp, đè lên bàn gỗ chơi game.
“Dậy rồi à?” Khóe mắt Khang Giả nhìn thấy Thang Vu Tuệ chậm rãi đi về phía này, thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng ánh mắt của hắn không rời khỏi màn hình, cũng không ngẩng đầu lên.
“Ừ…” Thang Vu Tuệ nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính xanh xanh đỏ đỏ của hắn, không nhìn ra đây là trò gì.
Cậu lưỡng lự tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Xin hỏi… Gần đây có chỗ ăn cơm không?”
“Hả?” Bàn tay đặt lên con chuột của Khang Giả không dừng lại, Thang Vu Tuệ nhìn ra hắn đang chơi đến giai đoạn mấu chốt của game, thật ra không chú ý nghe mình nói chuyện.
Nhưng dù gì cũng phải tiếp tục cuộc đối thoại, Thang Vu Tuệ lúng túng nghĩ, tại sao người này luôn có kiểu trịch thượng thành thạo thế nhỉ.
Sau một loạt tiếng bùm bùm Thang Vu Tuệ nghe không hiểu, hình như Khang Giả chậc một tiếng rất nhỏ, sau đó tỏ vẻ mất hứng tắt trò chơi đi.
Tay hắn rời khỏi con chuột, lúc vươn vai khuỷu tay không cẩn thận đụng phải Thang Vu Tuệ đứng bên cạnh xem rất lâu.
Khang Giả khựng lại, sau đó hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Thang Vu Tuệ: “…”
Cậu mờ mịt đáp: “Tôi đang nói chuyện với cậu mà.”
“Vừa rồi á?” Trông Khang Giả còn vô tội hơn Thang Vu Tuệ, “Hình như cảm giác có người đến, nhưng tôi không để ý lắm.
Xin lỗi, vừa rồi không nghe lọt, lần sau còn như vậy cậu cứ gọi tôi là được.”
Thang Vu Tuệ mở miệng, vẫn cảm thấy có phần khó tin: “Cho nên trước đó cậu đối thoại với tôi trong vô thức à?”
“Không biết,” Khang Giả lại như thế, cười tùy ý, “Có lẽ là vậy, vừa rồi cậu nói gì với tôi?”
Khi hai người nhấn mạnh lại cảnh đối thoại, thật ra rất khó khôi phục cảm giác trôi chảy trước đó.
Không hiểu sao, Thang Vu Tuệ đột nhiên thấy hơi ngại hỏi lại xem có nơi nào để ăn không, cảm thấy hơi ngốc, như bạn nhỏ đi tìm đồ ăn vậy, cậu nghĩ có lẽ Khang Giả sẽ thấy buồn cười.
Cậu đổi cách nói, dùng một cách trưởng thành khéo đưa đẩy hơn: “Tôi vừa hỏi cậu, ăn cơm tối chưa, có muốn cùng ăn không?”
Trong tầm mắt, khóe miệng cong lên của Khang Giả sâu hơn một chút, như là đã nhìn thấu cậu, trên gương mặt điển trai nở một nụ cười tuấn tú và bình tĩnh mà Thang Vu Tuệ không hiểu.
Trong lòng Thang Vu Tuệ khó hiểu mà giật thót một cái, hơi muốn lùi lại một bước.
Sau đó cậu nghe Khang Giả nói: “Tôi đã ăn rồi.”
Thang Vu Tuệ: “…”
Cậu “À” một tiếng, cũng không biết nên nói gì nữa.
Vốn là cho dù Khang Giả trả lời cái gì cậu cũng có thể tự nhiên đưa ra vấn đề cơm tối nên đi đâu ăn, nhưng bị nhìn rồi cười như vậy, Thang Vu Tuệ đột nhiên có phần khó nói.
Cuối cùng cậu cũng biết, ngọn nguồn của cảm giác bất thường mà cậu cảm nhận được từ Khang Giả là gì…
Chàng trai này quá ngạo mạn.
Rõ ràng trông rất đẹp trai, khi cười lên mắt còn cong thành vầng trăng khuyết, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, gương mặt sạch sẽ tỏa nắng, mới nhìn thì tưởng không khó ở chung.
Nhưng nhìn kỹ, từ đầu tới cuối Khang Giả đều không lộ ra tín hiệu hữu nghị và thiện ý, nụ cười của hắn giống một đám mây vũ tích[1], uể oải, lan đến khóe mắt rồi nhanh chóng tản đi, biểu cảm thật sự ngập tràn sự mệt mỏi và thờ ơ không buồn đếm xỉa tới.
[1] Mây vũ tích: một loại mây dày đặc phát triển theo phương thẳng đứng rất cao liên quan đến giông và sự bất thường khí quyển, hình thành hơi nước mang các dòng khí mạnh từ dưới lên, có khả năng sản sinh tia sét và các loại thời tiết nghiêm trọng như gió giật, mưa đá và thỉnh thoảng có lốc xoáy.
Thang Vu Tuệ quyết định không tiếp tục cuộc đối thoại nữa, cậu dự định quay về tìm vali, có lẽ Kha Ninh đã chuẩn bị một ít đồ ăn để ở bên trong cho cậu.
Bây giờ đã muộn lắm rồi, trời tối thế này, bên ngoài không có lấy một ngọn đèn.
Hôm nay Thang Vu Tuệ ngồi xe máy tới đây thậm chí chẳng nhìn rõ đường, không muốn đi ra ngoài tìm đồ ăn trong lúc không biết gì cả như một kẻ ngốc.
Cậu gật đầu với Khang Giả, cũng không trò chuyện nữa, chỉ nói đơn giản: “Vậy được rồi, cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ, tôi về phòng nghỉ ngơi trước, không làm phiền nữa.”
Khang Giả thản nhiên nói: “Không có gì, ngủ ngon.”
Sau khi Thang Vu Tuệ quay về phòng, đầu tiên là uống một ngụm nước trái cây đựng trong ba lô để lót dạ, rồi hít sâu một hơi kéo chiếc vali cậu luôn cố gắng lảng tránh đến trước mặt mình và mở ra…
Trong vali được sắp xếp rất gọn gàng, có thể nhìn ra Kha Ninh đã dốc hết sức tìm những cái áo dày nhất trong ký túc của cậu rồi nhét vào, còn có một vài đồ vệ sinh thường dùng, một đôi dép lê vải bông mềm mại, một con dê nhồi bông nhỏ Kha Ninh gắp cho cậu trong Game Center vào sinh nhật cậu năm ngoái, mấy quyển sách chuyên ngành cậu để trên bàn thường dùng nhất.
Thang Vu Tuệ cố gắng lục cái túi bên cạnh ra, không có đồ ăn.
Cậu thở dài một hơi, nhìn cái vali được sắp xếp đầy ắp, thậm chí có thể tưởng tượng được hình ảnh Kha Ninh ngồi xổm trên mặt đất, gấp từng bộ quần áo bỏ vào giúp cậu, mắt đột nhiên hơi cay, lập tức không muốn tìm nữa.
Thang Vu Tuệ vẫn nhớ rõ đêm qua, Kha Ninh tan buổi tự học trở về, nhìn thấy mình vẫn nằm trên giường thì sững sờ, rầu rĩ hỏi một câu đã sắp xếp vali xong chưa.
Hình như mình lắc đầu, sau đó Kha Ninh im lặng một hồi, lôi cái vali ra khỏi gầm giường, giúp cậu sắp xếp hành lý từng thứ một.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy, Thang Vu Tuệ cầm thẻ căn cước và ví tiền định rời đi, Kha Ninh với hốc mắt đỏ bừng ngăn ở cửa ký túc, đưa vali đã thu dọn xong cho cậu, còn kiên quyết nhét laptop vào trong ba lô của Thang Vu Tuệ, tiễn cậu đến sân bay.
Trước khi lên máy bay lại cởi áo khoác màu xám của mình ra đưa cho Thang Vu Tuệ, tiến lên ôm cậu một lúc.
Kha Ninh nói với giọng điệu chậm rãi và buồn bã: “Thang Thang, sẽ ổn thôi, về sớm nhé, được không?”
Không khí đầu xuân của Bắc Kinh vẫn còn mang theo cái rét đậm hình như vẫn ở trong phổi không thoát ra được, Thang Vu Tuệ hoảng hốt nghĩ, đây là chuyện của sáng nay cơ mà? Sao có cảm giác đã cách rất xa rồi.
Thôi, đói một ngày thì đói một ngày, cũng sẽ không sao cả, Thang Vu Tuệ mặc kệ nghĩ.
Sáng mai lại dậy tìm đồ ăn, mặc dù dường như mình gặp đúng mùa ít khách đến đáng thương của Khang Định, nhưng dù sao cũng là khu du lịch, ít nhiều gì cũng sẽ có nhà hàng kinh doanh đúng không.
Thang Vu Tuệ nhịn đói lại nằm vật xuống giường, chưa ăn gì cũng không có sức tắm rửa.
Hơn nữa cậu nhớ Kha Ninh dặn đi dặn lại mấy lần bảo cậu nhất định đừng tắm rửa vào ngày đầu tiên đến cao nguyên, dễ bị cảm, ở khu vực cao hơn so với mặt biển sẽ rất nghiêm trọng, rất phiền phức.
Nhưng buổi chiều ngủ lâu như thế, bây giờ không buồn ngủ chút nào, Thang Vu Tuệ nằm trên giường nhìn trần nhà thẫn thờ mấy phút, sau đó im lặng cười một tiếng.
Nếu cha mẹ biết cậu âm thầm chạy đến một nơi cách đó hơn hai nghìn cây số, có lẽ chẳng có phản ứng gì.
Nhưng nếu biết cậu bôn ba cả ngày, mà không thèm thay quần áo đã trực tiếp nằm lên giường, có lẽ sẽ không nói chuyện với cậu vài ngày.
Đúng rồi… Quần áo… Lúc này Thang Vu Tuệ mới nhận ra vừa rồi định cởi áo lông ra trả cho Khang Giả, thế mà đói quên luôn…
Cậu do dự một lát, đấu tranh một lúc, sau đó rất thản nhiên mặc kệ.
Cậu thực sự không muốn đứng lên xuống tầng nữa.
Thôi, rõ ràng vừa rồi trông Khang Giả cũng không để ý cậu, Thang Vu Tuệ nghĩ.
Lạnh quá đi, ngày mai rồi nói vậy.
Sau khi Thang Vu Tuệ trơ mắt ếch nhìn trần nhà không biết bao lâu, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Giọng Khang Giả từ ngoài cửa truyền vào: “Cậu lại ngủ đấy à?”
Thang Vu Tuệ ngớ ra một lát, cho dù rất tỉnh táo nhưng cậu trợn mắt nhìn trần nhà đến mức mắt đau nhức, nằm ở trên giường không cử động.
Có điều một lát sau cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Thang Vu Tuệ đành phải đứng lên mở cửa cho Khang Giả.
Sau khi giẫm chân trần lên sàn nhà bằng gỗ, Thang Vu Tuệ mới nhận thấy bây giờ nhiệt độ trong phòng thấp cỡ nào, mà mình quấn một cái áo lông bên ngoài, vậy mà cũng lười đắp chăn, hình như không phát hiện ra buổi tối nhiệt độ giảm mạnh đến mức nào.
Cửa bị kéo ra vang lên một tiếng kẹt, Thang Vu Tuệ nhìn Khang Giả đứng ở ngoài cửa, lập tức ngây người.
Một tay Khang Giả nâng khay đồ ăn, bên trên đựng một tô mì vẫn bốc hơi nóng, tay kia chống lên khung cửa, vẻ mặt bình tĩnh, “Cậu còn để tôi hóng gió thêm một phút nữa, tôi sẽ mặc kệ đấy.”
Thang Vu Tuệ nhanh chóng trợn tròn mắt, mù mịt nhìn Khang Giả tỏ ra tự nhiên đi vào phòng cậu.
“Xin người khác giúp đỡ khó lắm sao?” Khang Giả đặt khay đồ ăn lên bàn, xoay người lại bình tĩnh nhìn Thang Vu Tuệ: “Không ngại đưa ra lời mời, tại sao lại ngại hỏi một vấn đề?”
Thang Vu Tuệ há miệng, nói không nên lời.
“Tôi cũng không giỏi chăm sóc người khác, cho nên có rất nhiều chuyện cậu phải nói thẳng.
Nếu không sau này cho dù tôi có nhận ra, có lẽ tôi cũng sẽ cảm thấy chính cậu không muốn nhận sự giúp đỡ.” Khang Giả nói với giọng đều đều.
“Xin…” Thang Vu Tuệ vô thức muốn xin lỗi.
“Không phải chuyện cần nói xin lỗi,” Khang Giả ôn hòa ngắt lời cậu, nghĩ gì đó lại nói, “Hình như tôi quản hơi nhiều, thật ra không phải chỉ trích cậu, chỉ là ở chung lâu như vậy, hy vọng có thể cố gắng duy trì vui vẻ.”
“Được.” Thang Vu Tuệ đáp, nhưng thực tế đang nghĩ, cậu nói lời này lạnh như băng, không giống muốn ở chung vui vẻ chút nào.
“Vậy là tốt rồi.” Khang Giả nói.
Cuối cùng hắn thu lại sự chú ý, nhìn quanh căn phòng của Thang Vu Tuệ, “Lạnh thế này, sao không bật lò sưởi điện?”
Thang Vu Tuệ mù mịt nói: “Ở đây có lò sưởi điện?”
Khang Giả không nói một lời kéo một thiết bị điện được tạo thành từ một dãy ống sứ màu trắng đặt cạnh tủ TV đến trước mặt Thang Vu Tuệ, yên lặng một lát rồi nói: “Biết cắm điện đúng không?”
Thang Vu Tuệ im lặng không nói lời nào, lúc này cậu mới phát hiện vật này trông giống y đúc hệ thống sưởi, không biết tại sao mình luôn cho rằng nó là một vật trang trí trong phòng.
“Cậu ngủ cả đêm như thế, ngày mai dậy nhất định sẽ bị sốt.” Khang Giả nói.
“Xin lỗi, cảm ơn cậu.” Thang Vu Tuệ cũng không biết nên nói gì.
Khang Giả đứng tại chỗ nhìn cậu một lát, đột nhiên nói: “Có lẽ hơi mạo muội, nhưng vẫn hỏi một câu, cậu tới đây làm gì?”
Thang Vu Tuệ sững sờ, cũng không phải vì sự đường đột trong lời nói, mà vì giọng điệu lạnh lùng nhưng ôn hòa của Khang Giả…
Có vẻ như ban đầu hắn cũng không có hứng thú, có điều bị kỹ năng sống của Thang Vu Tuệ “thắp” lên một chút tò mò mới lạ, nhưng sự tò mò này mang theo ý từ chối, nhiều lắm là một câu hỏi lịch sự thôi.
Thang Vu Tuệ suy nghĩ tại chỗ một lát, chọn một lý do không mấy khó nghe từ trong đống lý do thảm hại và khó chịu, chậm rãi đáp: “Bỏ nhà đi?”
Trong nháy mắt nói ra cậu đã hối hận, thật là trẻ con, cái này lại có thể là lý do không khó nghe?
Khang Giả nghe xong nhướng mày, vươn tay ra nói: “Cho tôi xem thẻ căn cước.”
Thang Vu Tuệ không hề nghĩ ngợi, thật sự nghiêm túc tìm thẻ từ trong ba lô rồi ngoan ngoãn đưa cho hắn.
Khang Giả nhìn căn cước một lát, lại so sánh với người thật, sau đó nhếch một bên khóe miệng nói: “Có khả năng này đấy.”
Thang Vu Tuệ không phản bác được.
Khang Giả trả thẻ căn cước lại cho cậu: “Nhưng thực sự nhỏ hơn tôi hai tuổi, theo lý cậu phải gọi tôi là anh.”
Thang Vu Tuệ mở miệng, vẫn chưa kịp nói ra, Khang Giả đã thản nhiên nói tiếp lời trước đó: “Nhưng mà thôi.
Nếu không quen gọi cả họ tên thì gọi tôi là A Giả, ở đây mọi người đều gọi như vậy.”
Thang Vu Tuệ lần thứ hai bị nghẹn lời, lần này ấy vậy mà sinh ra sự bình tĩnh hờ hững, cảm giác mình sắp quen với cách nói chuyện của Khang Giả rồi.
Trước khi đi, Khang Giả cắm phích của máy sưởi điện giúp cậu, có vẻ thật sự lo lắng cậu nửa đêm chết cóng.
Mặt khác còn tiện thể lấy máy đuổi muỗi để trong ngăn kéo ra, cắm vào trước đầu giường giúp Thang Vu Tuệ.
“Nhân lúc mì còn nóng cậu ăn đi, bát đũa để đó là được, ngày mai tiện thể mang xuống.” Khang Giả chỉnh nhiệt độ giúp cậu sau đó đứng lên: “Có điều hôm nay là ngoại lệ, tôi không lo cơm nước của cậu, đưa tiền cũng không lo, bình thường cậu phải tự lo.
Sáng ngày mai dẫn cậu đi ăn sáng trước, sau đó cậu có thể tự đi dạo trong thị trấn, nhận biết đường xá, quán ăn hình như có mấy quán, khách sạn cũng có phòng bếp, nhưng nếu cậu muốn dùng phải nói trước với tôi.”
Ngẫm nghĩ, Khang Giả lại bổ sung: “Còn nữa, ngày mai cậu phải tự rửa bát.”
Thang Vu Tuệ gật đầu, cố gắng nở nụ cười “thật lòng” đầu tiên trong hôm nay với Khang Giả: “Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
(vì đã biết tuổi rồi nên đổi xưng hô tôi – anh)
Nói xong cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, dùng tay vuốt nhẹ áo lông màu đen trên người, do dự nói: “Áo khoác…”
“Cậu mặc đi, tôi thấy cậu không mang cái áo dày nào cả.” Khang Giả dừng một lát, đoạn cười một cái ngắn ngủi, “Ừm, bây giờ tôi thật sự tin rằng cậu bỏ nhà đi rồi.”
Thang Vu Tuệ im lặng, nghi ngờ Khang Giả đang mỉa mai cậu, lại không có cách nào cãi lại.
“Cậu muốn vào thành phố mua đồ cũng được, hành lý của cậu ít quá,” Khang Giả suy nghĩ bảo, “Nhưng Khang Định cũng chỉ là một huyện lỵ[2] nhỏ, không mua được đồ tốt, mà nếu cậu muốn đi lần sau tôi có thể đưa cậu đi.”
[2] Huyện lỵ: Nơi đóng trụ sở hành chính của một huyện cũ.
Thang Vu Tuệ gật đầu, lại nói cảm ơn trịnh trọng hơn: “Ừ, làm phiền anh rồi, cảm ơn anh.”
Khang Giả im lặng thở dài trong lòng, người này đúng là luôn dùng một sự khách sáo và ngờ nghệch lễ phép, ngay cả mình cũng ngại nói thêm.
“Vậy cậu nghỉ sớm đi, ngày mai gọi cậu dậy ăn sáng.”
Thang Vu Tuệ nói “Được”.
Khang Giả vừa lùi ra ngoài định rời đi, lại nghe thấy đằng sau vang lên giọng nói nhỏ xíu lưỡng lự…
“Ừm… Ngại quá, chỉ muốn hỏi một chút, ” Thang Vu Tuệ chần chừ nói, “Tên của anh là “zhe” nào vậy?”
Khang Giả dừng lại, phản ứng đầu tiên là bất lực đến bật cười.
Hắn hờ hững nghĩ, hỏi cái này làm gì? Bèo nước gặp nhau, còn muốn làm bạn bè à?
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: “Giả của màu đỏ thẫm, xích, giả, màu của đất đỏ[3].”
[3] Chữ Giả 赭 ghép từ chữ xích (赤) và chữ giả (者), có nghĩa là màu đỏ thẫm.
Sau khi Khang Giả xuống tầng rời đi, Thang Vu Tuệ lấy điện thoại ra, ngón tay dừng ở trên màn hình một hồi lâu, không biết tại sao không sửa lại ghi chú, vẫn giữ lại cái biệt danh rất buồn cười kia.
Cậu nhìn cái bát trên bàn ngẩn người một lúc, sau đó mới bưng lên, chậm rãi ăn hết.
máy sưởi điện.