*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Fanart Tuệ Tuệ
Hôm qua ban ngày Thang Vu Tuệ ngủ đến mức choáng váng, nên đêm ngủ ít, ngày hôm sau thức dậy rất sớm, không đợi Khang Giả gọi, cậu đã tự bưng bát đi xuống tầng, vào trong bếp rửa sạch đồ.
Khi Khang Giả ngáp một cái xuất hiện trong sân, đã thấy Thang Vu Tuệ dọn dẹp sạch sẽ đứng ở chỗ tường đá, trêu một con dê đen bị cột bên cạnh cây táo gai.
Khang Giả vừa dụi mắt vừa đi tới, mở vòi nước trong sân ra dùng tay hứng nước, vỗ lên mặt mình lau qua loa một cái, nói với Thang Vu Tuệ: “Dậy sớm thế? Sao không đi chơi với đồng loại của cậu?”
“Hả, gì cơ?” Thang Vu Tuệ nghe không hiểu, nhưng cậu vô thức quay đầu lại, nhìn cảnh Khang Giả đứng trong sân rửa mặt.
—— Hôm nay là một ngày nắng, nắng sớm ấm áp đã chiếu khắp sân, có ít hạt nước bắn ra từ làn da của Khang Giả, một số tràn ra từ trong lòng bàn tay hắn, vẩy xuống.
Những giọt nước đúng lúc khúc xạ toàn bộ ánh nắng vàng, giống như kim cương và vàng vỡ vụn trên mặt đất, rơi lộp độp bên chân Khang Giả.
Khi Thang Vu Tuệ vừa mới đến đây còn định dùng vòi nước trong sân rửa tay, nhưng khi nước đột nhiên phun ra ngoài thì lạnh đến mức cậu thiếu điều hét lên.
Khang Giả thoải mái khoá lại vòi hoa sen, nói với cậu: “Đây là nước suối, bây giờ tuyết vẫn chưa tan hết nên hơi lạnh, nhưng có thể uống luôn, rất ngọt, thể chất cậu không tốt, tốt nhất không nên uống nước lã.”
Thang Vu Tuệ “Ờ” một tiếng, nghĩ thầm, dù sao cũng bảo tôi không nên uống cần gì nói cho tôi biết nước rất ngọt, hơn nữa câu nói vừa rồi có ý gì.
Cậu yên lặng đi theo Khang Giả vài bước, chợt quay đầu lại, nhớ ra đằng sau con dê đen mình vừa mới trêu kia còn có một cái chuồng nhốt mấy con dê màu trắng.
Nhưng chúng nó rõ ràng không tự do như dê đen, bây giờ đang chen chúc trong bãi nhốt dê, nhìn cậu đầy ngốc nghếch và ngây thơ.
—— Bọn chúng không bẩn thỉu như những con dê Boer được nuôi thả trên sườn núi hôm qua, lông của mấy con dê này đều trắng như tuyết và sạch sẽ, giống thảm nhung mềm mại vô hại.
Khi Thang Vu Tuệ đối mặt với bọn chúng, cậu nhận ra chúng còn mờ mịt và vô tội “be” vài tiếng với mình.
Thang Vu Tuệ:…
Cậu thất thần, nhớ đến con dê nhồi bông được Kha Ninh nhét vào trong cùng vali xém bị ép bẹp.
Năm ngoái cậu học nghiên cứu năm hai, một dự án của giáo viên hướng dẫn đã thắng một trận thi đấu lớn và đoạt giải quốc tế, mọi người trong nhóm đều đi ăn cơm chúc mừng, giáo viên uống một chén rượu rồi đi, mấy đàn anh đàn chị cũng lấy cớ có việc đi trước, Kha Ninh lập tức dẫn theo cậu đi ké xe của một đàn chị rời khỏi nơi liên hoan, đến một khu mua sắm gần đó.
Thang Vu Tuệ hỏi cậu ta làm gì, Kha Ninh nói là không muốn dẫn đàn em đi chơi, xen lẫn trong đám con nít không thú vị, vậy nên dẫn Thang Vu Tuệ đi gắp gấu bông.
… Thang Vu Tuệ cảm thấy phần trước và phần sau của câu nói này đang vả nhau bôm bốp.
Cậu đứng trong phòng trò chơi đợi rất lâu, Kha Ninh với kỹ thuật thực tế rõ ràng thấp hơn trình độ khoác lác cuối cùng gắp được một con dê nhỏ vẻ ngoài không đẹp cho lắm.
Tai của con dê cụp xuống, ở rìa có vết bẩn, trên đầu mũi có vết mòn, thoạt nhìn hơi cũ, ánh mắt vừa to vừa sáng.
Quan trọng nhất là bộ lông trắng như tuyết của nó có vẻ ấm áp.
Thang Vu Tuệ không kìm lòng được sờ một cái, rất mềm nữa, cậu nghĩ nếu như mây là thể rắn, chắc là có cảm giác thế này.
Thang Vu Tuệ đang nghĩ xem mình có thể thử gắp một con hay không, con dê nhỏ này đã bị Kha Ninh nhét vào trong ngực cậu…
“Thang Thang, sinh nhật vui vẻ.”
Kha Ninh trong trí nhớ cười lộ ra lúm đồng tiền, “Tôi vẫn nhớ, nhưng hình như cậu chưa bao giờ đón sinh nhật của mình, vốn dĩ không có ý định tặng quà cho cậu, nhưng trông nó giống cậu quá.”
…
Giống ư… Thang Vu Tuệ theo chân Khang Giả vừa đi vừa nghĩ, cảm giác một người đàn ông bị nói giống động vật dịu dàng ngoan ngoãn này hình như không được xem là khen ngợi.
Là vì mình chậm chạp quá chăng? Thang Vu Tuệ nghĩ, nhưng dê đều rất đần, còn mình rất thông minh mà!
“Suy nghĩ gì vậy? Đang hỏi cậu đấy?”
Khang Giả đi đằng trước đột nhiên dừng lại, Thang Vu Tuệ đang suy nghĩ nhập tâm, đụng vào lưng hắn đánh bộp một phát, lập tức mắt nổi đom đóm.
Khang Giả thở dài xoay người, nói: “Rốt cuộc cậu trưởng thành chưa? Thẻ căn cước trộm của người lớn trong nhà đúng không?”
Thang Vu Tuệ buồn bực xoa trán: “Không phải, tôi thật sự sắp hai mươi tư rồi, năm nay đã nên…”
Cậu dừng một lát, âm thanh nhỏ đi nhiều: “Vốn dĩ năm nay nên… Tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi.”
Khang Giả nhìn cậu một cái, không nói gì, có phần kinh ngạc bảo: “Thành tích của cậu tốt thế à, còn có thể học nghiên cứu sinh, tôi tưởng cậu là cậu chủ nhỏ chứ.”
Phải đấy.
Thang Vu Tuệ thở dài.
Một câu chia làm ba, Khang Giả nói đúng hết.
—— Nhưng là chỉ mười mấy chữ, sao người này có thể đả kích toàn bộ nỗi đau của mình chuẩn xác đến vậy?
Thang Vu Tuệ phát hiện mỗi lần nói hết chuyện với Khang Giả, cảm xúc sẽ phiền muộn hơn nhiều khó giải thích được.
Cho dù mới quen biết chưa đến một ngày, nhưng cậu thật sự nghĩ có lẽ mình và người này không hợp bát tự, không thể vui vẻ ở chung.
Thang Vu Tuệ không quá tự nhiên chuyển chủ đề: “Ừm… gần như vậy.
Vừa rồi anh hỏi gì tôi nhỉ?”
Cũng may Khang Giả rất phối hợp: “Hỏi cậu buổi sáng muốn ăn gì?”
Lần này Thang Vu Tuệ thật sự kinh ngạc: “Còn có thể chọn à?”
Cậu vốn cho rằng Khang Giả đã quyết định trước rồi, nhưng Khang Giả lại cong khoé mắt, giống như nói đùa với cậu: “Đừng xem thường dân tộc thiểu số ở nơi hoang vu hẻo lánh được không, mặc dù không có bữa sáng kiểu Mỹ và hồng trà châu Âu, nhưng cậu vẫn có thể chọn ăn mì hoặc ăn màn thầu vào bữa sáng.”
Nhắc đến mì, Thang Vu Tuệ nhớ lại sự xấu hổ và không được tự nhiên còn sót lại đêm qua, cậu vội nói: “Ăn màn thầu đi, bây giờ tôi không đói lắm.”
Tất nhiên Khang Giả sao cũng được: “Vậy được thôi.”
Bữa sáng Thang Vu Tuệ ăn hết hai cái màn thầu, uống một bát canh thịt dê, Khang Giả còn mang cho cậu hai cái bánh bao bơ khẩu vị dân tộc Tạng, vừa thơm vừa mềm vừa ngọt, nhưng Thang Vu Tuệ ăn hết một cái rồi không ăn nổi nữa.
Khang Giả thấy cậu thực sự không ăn được mới gắp một cái từ trong bát của cậu.
“Đừng để thừa đồ ăn.” Khang Giả vừa cắn bánh bao vừa nhỏ giọng nói: “Phần lớn người dân Tạng đều nhiệt tình đãi khách, chú Đa Cát thấy cậu là người Hán nên đặc biệt lấy hai cánh bánh bao bơ này tặng cậu, quầy bữa sáng không bán, bình thường đều là nhà làm ăn.”
Khang Giả cũng hơi no quá, miễn cưỡng nuốt xuống, uống một hớp canh thịt dê, “Nếu cậu để thừa họ sẽ nghĩ cậu không thích, đồ ăn mình gọi thì thôi, tốt nhất cố gắng ăn nhiều hơn.”
Thang Vu Tuệ cảm thấy canh thịt dê no đến tận cổ rồi, nói không nên lời, chỉ có thể nghiêm túc gật đầu.
Ra khỏi quầy bữa sáng, Thang Vu Tuệ lại nhìn thấy chiếc xe máy ngày hôm qua, bước chân cậu dừng lại….
?
Buổi sáng họ đi bộ tới đây mà? Rốt cuộc Khang Giả đậu xe ở đây khi nào?
Khang Giả cũng không quan tâm suy nghĩ trong lòng cậu về sự di chuyển của chiếc xe, hắn đi thẳng về phía xe đậu, ngồi lên xe khởi động máy sau đó vẫy tay với Thang Vu Tuệ: “Hôm nay cậu tự chơi trước đi, tôi có việc đi trước, buổi tối gặp.”
Nói xong chạy chiếc xe máy kêu ầm ầm của hắn rời đi.
Khang Giả vừa đi, Thang Vu Tuệ lập tức không biết nên làm gì.
Cậu vô thức lấy điện thoại ra xem ghi chú lịch trình, đột nhiên nhớ ra không cần nữa.
Thang Vu Tuệ rầu rĩ tắt điện thoại, cố gắng nhớ lại —— Đêm qua Khang Giả nói hôm nay cậu cần làm gì nhỉ?
À, đúng, nhận biết đường sá.
Vậy mình đi mò đường thôi… Thang Vu Tuệ quyết định thế.
Cậu mất một ngày để làm quen địa hình xung quanh đây, cũng chính là biết đường.
Tân Đô Kiều đúng là một thị trấn nhỏ, nhưng không có ai sẽ lang thang trên đường cái suốt một ngày.
Trên quốc lộ 318 mênh mông kéo dài, Thang Vu Tuệ chậm rãi đi cả buổi sáng, xém tí nữa là đâm nhau với bò băng qua đường, lại không gặp được du khách đi bộ khác nào.
Cậu cảm thấy càng đi càng nóng, nhưng dường như lại không muốn dừng lại.
Hơn hai giờ chiều, Thang Vu Tuệ cuối cùng sức cùng lực kiệt, gọi bừa một bát canh thịt bò nhỏ trong một quán nhỏ ven đường, sau khi ăn xong lại bắt đầu không có mục đích gì đi về.
Trong lúc đó có mấy chiếc xe dừng lại hỏi cậu có muốn đi nhờ xe không, đến Đạo Thành và Tây Tạng phải không, còn giơ ngón cái với việc cậu đi bộ.
Thang Vu Tuệ cảm thấy chẳng còn sức để giải thích, nên đều lắc đầu nói cảm ơn không cần.
Buổi sáng tán gẫu ở quầy điểm tâm, Khang Giả nói cho cậu biết, tháng mười hàng năm Cam Tư sẽ có tuyết rơi, phải đến tháng năm mới ấm lại.
Bây giờ cậu tới đây, thời tiết hơi lạnh, tuyết đọng cũng đã tan một phần lớn, hoa lại vẫn chưa nở, là thời gian muốn cái gì không có cái đó.
Nhưng Thang Vu Tuệ cũng không cảm thấy mình đến nhầm mùa.
Không phải mùa du lịch, rất rất ít du khách.
Cậu đi một ngày, nhìn thấy sông nhỏ tan tuyết ở dọc bên cạnh đường cái, lẳng lặng chảy qua, trên thảo nguyên nhú ra hoa nhỏ màu vàng thưa thớt, trên sườn núi thả đầy bò và dê nhàn nhã đang ăn cỏ.
Một con ngựa màu đỏ thẫm bị buộc ở bên cạnh mô đất trắng ở trên gò núi nhỏ, một cô gái dân tộc Tạng đang xách một thùng nước chải lông cho nó.
Rất nhiều lá cờ Lungta[1] bị buộc thành dải ở ven đường, gió thổi bay chúng lên, giống những đôi cánh ngũ sắc đang dang rộng muốn bay đến núi Thần nối liền Thiên Đường.
Cờ Lungta
Một đám mây mất thời gian rất dài để đi theo cậu, ấp ủ cơn buồn ngủ trắng tinh khôi, gối qua hết dốc núi này đến dốc núi khác.
Lúc quay về khách sạn, Thang Vu Tuệ cảm thấy chân mình tê rồi, đầu cũng phơi nắng hơi choáng, nhưng mà tâm trạng tươi vui, cảm giác ngày mai mình có thể đi một lần nữa.
Lúc Khang Giả quay về khách sạn, thì thấy cậu chủ nhỏ ngày hôm qua còn trắng trẻo non nớt đang ngồi ở trong sân, mũi rám nắng đến đỏ lên, ngồi trên ghế treo thất thần đung đưa qua lại, ngẩn người nhìn mặt trời lặn.
Làn da lộ ra bên ngoài của cậu nhanh chóng biến thành màu sạm đen rồi, mặc dù vẫn thiên trắng, nhưng rõ ràng đã đen hơn buổi sáng mấy độ, mũi thậm chí bị cháy nắng tróc da.
Khang Giả: …
“Hôm nay cậu đi đâu làm gì, không say độ cao à?” Khang Giả hỏi.
Thang Vu Tuệ chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó lại lắc lắc, trả lời câu hỏi thứ hai của Khang Giả trước.
Sau đó cậu nghĩ một lát, không mấy chắc chắn về câu hỏi đầu tiên: “Anh bảo tôi đi cho biết đường mà?”
…
Khang Giả xem như phục rồi.
“Cậu không bôi kem chống nắng hả? Đi cả ngày ở bên ngoài?” Khang Giả cạn lời, khó mà tin nổi, “Ngày mai lúc cậu rửa mặt chỗ mũi kia sẽ đau điếng, đến lúc đó cậu sẽ biết.
Tôi đến chỗ mẹ lấy cho cậu một tuýp gel lô hội.”
Thang Vu Tuệ “Ừm” một tiếng, Khang Giả nghĩ cậu như đi vào cõi thần tiên ở xa xôi, có lẽ không nghe lọt mình nói những gì.
Mấy giây sau, Thang Vu Tuệ lại chậm rãi hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Khang Giả:…
Thật ra hắn chưa ăn, nhưng hắn không muốn nói chuyện với Thang Vu Tuệ nữa, cũng không muốn ăn cơm với cậu nên gật đầu một cái.
Khang Giả nghĩ thầm, thôi, lát nữa về nhà cọ bữa cơm.
Thang Vu Tuệ đưa mắt nhìn hắn lại chạy xe máy đi ra ngoài, chỉ dừng lại chốc lát ngắn ngủi, tiếp theo ánh mắt lại nhìn dãy núi được ráng đỏ bao trùm ở phương xa.
Từ đầu đến cuối, mông của cậu chưa từng rời khỏi cái ghế treo kia.
Âm thanh ầm ầm càng ngày càng xa, Khang Giả chạy xe máy, hơi đau đầu.
Cảm giác mùa xuân năm nay thật sự mang đến một phiền toái lớn cho hắn rồi..