Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!

Bầu không khí có chút quái dị cứ thế trôi qua từng giây, nhất thời mọi người không ai biết nói gì, Lê Dục càng là toát mồ hôi nội tâm khóc ròng.

"Ta mẹ nha? Vì cái gì ngài không nói ra thân phận thiếu tướng hả? Còn là tông sư a!"

Hắn vừa khóc thầm xong, Anh Kiệt lại nói thêm một câu kinh người.

"A! Ta cũng là cái đại tông sư đi, còn có cái treo nền thiếu tướng quân hàm thì phải."

Hắn nói cũng là sự thật, hắn Luyện Khí hậu kỳ nếu đem so ở địa cầu võ giả, hắn sẽ ở trên Đại Tông Sư một bậc, nói cụ thể chính là có thể cùng Thánh Cảnh sơ kỳ của địa cầu đánh một trận.

Còn về thiếu tướng quân hàm cũng đúng một phần, ngoài cái quân hàm ra hắn chưa có quyền lực gì trong quân sự.

Nhưng là cứ việc hắn nhẹ nhàng nói ra như vậy, càng làm cho người ta thấy giận sôi. Biết bao nhiêu người cầu mà không được đây? Ngài được rồi, đem quân hàm thiếu tướng nói như quên mất.

Võ Anh Vương cũng bất ngờ một chút, hắn cũng có nghe phong phanh tin tức ở phía trên nói, gần đây có xuất hiện một vị trẻ tuổi bước vào hóa cảnh, còn là cái cường giả, còn nghe nói thông thạo đạo thuật, xem như là cái thiên tài.

Hôm nay tận mắt chứng kiến so với tưởng tượng khác hơn nhiều, vừa rồi Võ Anh Vương thật ra đã sử dụng 1/3 công lực thăm dò sâu cạn, cũng không phải tùy tiện nội kình ngoại phóng, sau khi Anh Kiệt bộc phát phóng thích ra nguyên khí hắn liền cảm nhận được, người trẻ tuổi trước mặt không đơn giản, cho nên hắn liền thu liễm khi tức trước.

Mà Anh Kiệt cũng đối với lão nhân trước mắt thấy thú vị, hắn vốn là định một ngày nào đó sẽ đi tìm người này, không nghĩ tới người ta liền tự thân tới cửa.

Trôi qua gần một phút đồng hồ, Võ Anh Vương lại là người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí căng thẳng, lão cười ha hả nói

"Ha ha ha! Không nghĩ tới miền nam chúng ta lại ra thêm một vị Đại Tông Sư! Chuyện tốt, tuyệt đối là chuyện tốt!"

Lão này vừa đến liền chưa gì đã động thủ, còn hỏi ai bắt đệ tử của hắn, khí thế hùng hồn. Thế mà hiện tại trở mặt như lật bàn tay giọng điệu liền trở nên hòa bình như thế, mọi người nhất thời ứng đối có chút chậm.

May mà Anh Kiệt cũng không có vấn đề này, hắn ngược lại cười ôn hòa chắp tay sau lưng thẳng vào vấn đề nói

"Hôm nay ngươi đến có phải là muốn hỏi Tần Thanh Nguyên?"

Cứ việc giọng của hắn trong trẻo ở tuổi vị thành niên nhưng có cái kia khí thế... Nhìn rất không thích hợp cho lắm.

Nhưng là cường giả thì vi tôn, Võ Anh Vương cũng là cười cười nói

"A a, phải đây. Ta đã giao nhiệm vụ cho hắn giúp người quen đối phó một người không rõ lai lịch, nhưng là lần này nó đi quá lâu khiến ta nghi ngờ, nghĩ là xảy ra chuyện gì rồi, sau đó ta liền nhờ một vị bạn già Thuật Pháp Đại Sư dùng chú phù truy tìm, thì liền dẫn đến đây a!"

Lão vừa nói vừa cười lại còn vuốt râu, phong thái này chính là của tiên nhân a... Nhưng là lão không nên nói hai chữ "đối phó" ra, bởi vì người đó đang ở trước mặt đây này.

Đúng như dự đoán, lời vừa nói xong Anh Kiệt bên kia gật gật đầu giống như tán thành, lại nói

"Đúng như ta nghĩ, ngươi cùng nhà họ Trần có liên quan với nhau."

Anh Kiệt vừa nói ra cái này, Võ Anh Vương nhìn hắn một chút, sau đó không nghĩ tới hắn lại lắc đầu, thở dài nói

"Cũng không có gì quá, lão Trần trước kia cùng với ta là đồng chiến hữu, lâm trận bỏ mình tại sa trường, hắn chính là vì cứu ta một mạng cho nên ân tình này phải trả, đáng tiếc a... Vợ hắn cùng con cháu hắn đều là hai mặt người, nếu không phải vì ân tình năm đó, ta sao có thể nói giúp liền giúp?"

Nói tới đây mọi người sáng tỏ, vị này là mấy chục năm trước còn chiến tranh kém chút bỏ mình, may mắn được chủ nhà họ Trần đời trước cứu một mạng, liền cảm ân ái đức.

Không nói xa, ngũ lão nhân về vấn đề này là có chút hiểu biết, chủ nhà họ Trần chính là cái quân nhân, hơn 70 năm trước lâm trận bỏ mình, hắn xem như là có công với đất nước, người ta thường gọi Trần Chí Cường, Cường trong kiên cường, Chí trong ý chí, cả hai thuộc tính hắn đều cứng cỏi, xem như một người thà chết không hàng.

Tên thật liền gọi Trần Hải Thành, hắn một đời anh dũng, nhưng là vợ hắn chính là Cao Hoài Xuân, như Võ Anh Vương vừa nói, là cái người hai mặt, cụ thể chuyện gì cũng không ai biết.

Anh Kiệt xem như hiểu rõ vấn đề, hắn lúc này nghiêm túc, trên mặt biến mất nụ cười, lạnh nhạt hỏi

"Trần gia chính là gây vào ta mới bị diệt, ta chính là bị Trần Hải Bân sỉ nhục, nếu là với ta sỉ nhục ta cũng không tính toán, cùng lắm là đánh hắn một trận, nhưng là hắn lại đe dọa chị của ta, nếu như chị ta cản hắn đánh ta thì sẽ đuổi học chị ấy..."

Hắn nói đây, trầm giọng một chút.

"Ta ghét nhất chính là có kẻ trước mặt ta đe dọa cố nhân, bất kể là ai, bất kể người nào, chỉ cần làm người thân ta gặp nguy hiểm ta liền diệt."

Anh Kiệt lúc này nhìn Võ Anh Vương với ánh mắt khác hẳn, hắn sắc mặt vô hỉ vô bi, hai mắt sâu như vực thẳm, để cho Võ Anh Vương có chút cảm giác nguy hiểm.

Võ Anh Vương lúc này cũng không muốn thật đánh lên, hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía chuồng gà, lúc này Tần Thanh Nguyên lảo đảo đi ra, đầu tóc rối bời, toàn thân dính đầy phân cùng lông gà, thảm không tả nổi.

Võ Anh Vương lại nhìn Anh Kiệt, suy nghĩ một chút cái gì, sau đó thở dài cười nói

"Chuyện qua thì coi như qua đi, xem ra đệ tử ta ở đây chính là thua ở dưới tay ngươi, nếu hắn đã không thể cứu người nhà lão chiến hữu của ta thì xem như gia đình hắn số trời đã tận."

Võ Anh Vương nói xong xoay người, sau lại đột nhiên nghiêm túc nói

"Nhưng là ân tình hắn cho ta, ta vẫn chưa trả lại được..." lão nói tới đây hơi ngừng một chút

"Nếu có lần sau gặp lại... Chúng ta nhất định sẽ có một trận chiến!"

Hắn nói xong không đợi Anh Kiệt đáp lại, một bên phất tay nhìn Tần Thanh Nguyên quát

"Dù gì cũng là nội kình đỉnh phong, có chút chuyện cũng không đứng vững? Còn thể thống gì là người của võ đạo? Theo ta về!"

Võ Anh Vương nói đi liền đi, Tần Thanh Nguyên lúc này chạy theo cũng không dám quay lại, lần này họ đi về bằng đường lớn, không còn leo trèo như khỉ nữa.

Hắn tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.

Đợi Võ Anh Vương đi mất bóng dáng, Anh Kiệt khóe miệng nhếch lên mỉm cười, từ lúc hắn trọng sinh tới hiện tại, cho dù là lão Quỷ hay là lão Tửu đồng dạng là Thất Đại Tông Sư, cũng không có cho hắn áp lực lớn như vậy, thoáng tính qua Võ Anh Vương, Anh Kiệt khẳng định lão này có thể đã nửa bước vào Thánh Cảnh.

Ngũ lão nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, áp lực, thật sự rất áp lực a, đệ tam Đại Tông Sư xuất hiện, người này hằng năm đều canh giữ biên phòng a, sợ có sợ, những cũng có chút hưng phấn nhìn được một lần vị này trong truyền thuyết ít lộ diện Võ Anh Vương, chủ võ đường Võ An Nam.

Phan Nam lúc này đầu tiên vui vẻ đi tới Anh Kiệt cười ha ha nói

"Không nghĩ tới Võ thiếu tướng vừa rồi ngang cơ với đệ tam Đại Tông Sư a, chuyện tốt, chuyện tốt!"

Lê Dục cũng mỉm cười nói

"Chính là, nước ta hiện tại nên đổi thành Bát Đại Tông Sư mới đúng."

Đỗ Nghi càng là cảm thán

"Vừa rồi hai người đem nội kình ngoại phóng ra so chiêu, thật sự rất đặc sắc a, ta đến khi nào mới bước vào hóa cảnh đây?"

Lương Dương lúc này giống như thời cơ thích hợp liền chà đạp tâm tình hắn

"Lão già rồi, sắp về hưu rồi, ta nghĩ cả đời này lão cũng không vào được hóa cảnh, ha ha ha!"

Liền sau đó chính là võ mồm của hai người đấu lên.

Nguyễn Linh thì đột nhiên miệng lẩm bẩm: "Võ Anh Vương... Võ Anh Kiệt? Võ...?"

Năm người trung niên áo trắng lúc này còn cái gì biểu hiện ngoài kinh sợ? Bọn hắn cũng là vừa nghe chính miệng Anh Kiệt thừa nhận do một tay hắn diệt cả nhà họ Trần, cái này là ác ma! Năm người trong lòng khẳng định nghĩ như vậy.

Mấy người xôn xao không bao lâu, lần này lại xuất hiện tiếng động cơ xe đến gần, đợi đến trong tầm mắt hiện ra chính là bốn chiếc xe con màu đen, thân xe bóng loáng không một vết xướt, đầu xe có hình ngôi sao bạc thêm một cái vòng cung.

Mọi người cũng liền chú ý đến không nói chuyện nữa, lúc này trên bốn chiếc xe bước xuống bốn người, tất cả đều là lão nhân, nhưng quan trọng là những người này mặc đồ rất lịch sự, hơn nữa có một cổ khí chất khó nói, giống như là kinh nghiệm lâu năm trên sa trường, cũng có thể nói là người trải qua sóng gió, đại khái chính là như vậy.

Vấn đề là ở đây đến ngũ lão nhân cũng kinh ngạc, cho dù là bọn họ cũng không nhận ra những người này thì Anh Kiệt làm sao biết?

Trong lúc nhất thời sóng yên gió lặng, Anh Kiệt lại bỗng dưng nói ra một câu

"Nhà ta... Không phải đã trở thành một cái viện dưỡng lão chứ?"