"Hi Nhân, mau dậy đi. Hi Nhân."
Trúc Dạ Ưng đứng bên ngoài phòng gõ cửa. Tạ Lục Khôn bên cạnh sốt ruột. Mặt trời sắp xuống núi rồi Trúc Thanh Hi vẫn chưa ra khỏi phòng. Cái này cũng không trách nàng được, thời gian ở Mộng Diễm lâu Trúc Thanh Hi luôn phải giữ cho mình tỉnh táo, nàng cơ bản không có lấy một đêm yên giấc."Sư huynh, đừng ồn nữa." Giọng nói ngái ngủ của Trúc Thanh Hi vọng ra."Bữa tối đã dọn ra, đệ ăn chút gì rồi hẵng nghỉ ngơi tiếp." Tạ Lục Khôn kiên nhẫn thuyết phục. Trúc Thanh Hi ở bên trong vẫn không có động tĩnh. Tạ Lục Khôn ra lệnh cho cung nữ vào gọi nàng dậy, chỉ mấy giây sau cung nữ ôm bộ dạng sợ sệt chạy ra."Nhị gia, nô tỳ không dám đánh thức Hi Nhân thị vệ."Trúc Dạ Ưng nói nhỏ vào tai Tạ Lục Khôn."Đệ ấy không thích có người quấy rầy giấc ngủ của mình. Có lẽ cung nữ vừa rồi bị đệ ấy hù sợ." Tạ Lục Khôn trở nên hiếu kì. "Hi Nhân, đệ không ra là ta vào nhé." Trúc Thanh Hi bực bội lấy gối che tai, lăn vào sát mép tường chán ghét không đáp. Một ngày thôi, cho nàng nghỉ một ngày thôi cũng không được sao.Tạ Lục Khôn kéo Trúc Dạ Ưng đi vào, hắn thấy Trúc Thanh Hi cuộn tròn như một chú mèo nhỏ quay lưng về phía hắn. Tạ Lục Khôn không buông tha, hắn cúi người vỗ nhẹ lấy vai nàng. Trúc Thanh Hi phản xạ rất nhanh, tóm lấy tay hắn vặn ngược. Nhưng Tạ Lục Khôn đâu phải người yếu kém, hắn dễ dàng chuyển từ thế bị động sang chủ động nắm chặt tay nàng nhấc cả người Trúc Thanh Hi ngồi dậy. Trúc Thanh Hi mắt nhắm mắt mở, mùi tùng chanh thoang thoảng giúp nàng nhận ra đối phương là Tạ Lục Khôn. Nàng không khách khí đá cao chân vào người hắn, đêm qua Trúc Thanh Hi nàng còn giúp hắn trị thương, hôm nay hắn lại ba lần bảy lượt quấy rầy nàng. Tạ Lục Khôn không nghĩ Trúc Thanh Hi ra tay với mình nên khi bị nàng tung cước vào người, hắn liền mất thăng bằng mà ngã xuống, vừa vặn áp môi mình lên môi nàng.Trúc Dạ Ưng sửng sốt, ngại ngùng quay lưng lại. Trúc Thanh Hi vì chuyện này mà trở nên hoàn toàn tỉnh táo, nàng đạp mạnh Tạ Lục Khôn ra, nơi gò má hết hồng rồi lại đỏ. Trúc Thanh Hi che miệng thẹn quá hóa giận, nàng lớn tiếng gọi thẳng tên hắn."Tạ Lục Khôn."Tạ Lục Khôn đứng lên, ho khan hai tiếng rồi cất giọng bình thản."Ta ra ngoài đợi đệ."Tạ Lục Khôn quay lưng đi ra, Trúc Dạ Ưng cúi mặt theo sau. Hắn đứng trước hồ sen đợi Trúc Thanh Hi, Tạ Lục Khôn nhớ lại cảnh vừa rồi nhịn không được mà cười lớn. Tay hắn chạm lên cánh môi, trong lòng cảm thán, môi nàng thật mềm. Cảm giác dễ chịu này trước giờ Tạ Lục Khôn chưa từng trải qua, Trúc Thanh Hi đang từng bước chậm rãi rót vào tim hắn sự ngọt ngào, nữ nhân này hắn muốn dùng cả cuộc đời tôn trọng nàng.Trái với Tạ Lục Khôn, Trúc Thanh Hi đang thật sự rối rắm, nàng vò đầu bứt tai đi qua đi lại trong phòng không dám bước ra bên ngoài. Cú chạm môi vừa rồi có chút gì đó quen thuộc cũng có chút gì đó lạ lẫm, nhưng không thể phủ nhận Trúc Thanh Hi không ghét bỏ nó. Nàng hít một hơi thật sâu, vuốt lại mái tóc, vờ như không có chuyện gì bình tĩnh đi ra."Để hai người chờ lâu rồi." Trúc Thanh Hi đứng cạnh bàn đè nén cảm giác thẹn thùng, điềm tĩnh lên tiếng. Trúc Dạ Ưng thấy vậy cũng thuận theo nàng, lơ đi chuyện vừa chứng kiến. Tạ Lục Khôn quay người, vui vẻ đi tới."Mau dùng bữa thôi, chắc đệ đói lắm rồi."Cả bữa cơm đương nhiên Trúc Thanh Hi nuốt không trôi. Dùng ngự thiện xong nàng lấy cớ tức bụng mà rời đi trước. Trúc Thanh Hi đi dạo khuôn viên phía sau chính viện, khuôn viên này rất trống trải chỉ trồng duy nhất một cây hoa Anh Đào, thật mong đến mùa xuân để ngắm cảnh đơm hoa. "Hi Nhân thị vệ." Một cung nữ gọi nàng."Có chuyện gì?" Trúc Thanh Hi lãnh đạm hỏi."Nhị gia tìm huynh.""Tìm ta?""Dạ, vết thương của Nhị gia chuyển biến xấu, yêu cầu huynh đến xem." Vết thương sao lại nặng hơn, Trúc Thanh Hi nôn nóng."Nhị gia ở trong phòng sao?""Người đang ở Tinh hồ."Tinh hồ, là hồ riêng của Tạ Lục Khôn, hắn dùng nơi đó để tắm rửa. Trúc Thanh Hi lắc đầu, chạy vội đi tìm hắn. Nàng quên không dặn, vết thương của hắn phải tắm bằng thảo dược nếu không khi dính nước sẽ rất rát.