Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 19

Chương 19: Ngươi hôn ta một cái, hôn ở......

"Nói đi, tên họ là gì?"

Phòng của Biên Trọng Hoa trong phủ Vương gia cực kỳ rộng rãi, nội thất và ngoại thất được ngăn cách với nhau, lúc này Biên Trọng Hoa đang ngồi trước bàn ở ngoại thất, tay trái cầm một cây bút lông chưa dính mực, khuỷu tay phải tựa lên tay ghế chống đầu ngồi dựa vào bàn, mặt mũi đầy vẻ hài hước.

Sau nửa ngày hồi hộp căng thẳng, bây giờ mọi chuyện lại giống như đùa giỡn, Kỳ Từ đờ đẫn nhìn Biên Trọng Hoa, phối hợp nói: "Kỳ Từ."

"Tuổi?"

"Mười chín, sắp hai mươi."

"Trong nhà có mấy người?"

"Một người ăn no cả nhà không lo."

Biên Trọng Hoa nhướn mày cười nói: "Ồ? Một người? Chưa có hôn phối à?"

Kỳ Từ không hiểu: "Không có."

Biên Trọng Hoa nói: "Sắp hai mươi mà còn chưa có hôn phối, tiểu công tử có phải hơi thảm rồi không?"

Kỳ Từ: "...... Ngươi có chắc? Tuổi ngươi hình như còn lớn hơn ta mà?"

Biên Trọng Hoa: "...... Hụ khụ khụ khụ khục."

Biên Trọng Hoa vờ vịt ho một trận rồi khẽ vuốt vạt áo, thâm trầm nói: "Câu hỏi cuối cùng, tiểu công tử phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, nếu trả lời sai thì ta cũng không dám đảm bảo tính mạng của ngươi đâu, nghe cho rõ đây, tiểu công tử ngươi...... ăn mứt mơ không?"

Kỳ Từ: "...... Ăn."

"Nào, lại đây ngồi." Biên Trọng Hoa thoải mái cười to rồi vẫy tay gọi Kỳ Từ tới, chỉ vào mứt mơ trên bàn.

Kỳ Từ nhai một viên mứt quả, chua ngọt kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi, y thở dài thườn thượt.

Biên Trọng Hoa buông bút lông xuống, một tay đỡ đầu nhìn y: "Thả lỏng chưa? Lúc nãy gặp ngươi dưới gốc hòe, ngươi khẩn trương đến nỗi toàn thân cứng đờ."

Kỳ Từ nói: "May mà gặp được ngươi, đúng rồi, để ta nói ngươi nghe, ta nhận được một lá thư mật."

Nói rồi Kỳ Từ kể lại vắn tắt chuyện lúc nãy tiểu nha hoàn đưa thư cho mình, Biên Trọng Hoa nghe xong thì sắc mặt trở nên cổ quái.

Kỳ Từ muốn hỏi Biên Trọng Hoa nghĩ thế nào, Biên Trọng Hoa ấp úng, cuối cùng mới nói: "Thật ra lá thư này, ừm...... thật ra là ta gửi cho ngươi......"

Kỳ Từ: "......"

Kỳ Từ khó nhọc xoa mặt: "Biết mục đích ta đến phủ Sùng Phụng Vương gia?"

Biên Trọng Hoa nhún vai: "Đúng vậy, ta biết."

"Giờ Dậu hôm nay gặp nhau dưới cây hòe cổ thụ ở tường Đông biệt viện phía Tây?"

"Thì giờ Dậu mà, đúng lúc tìm ngươi ăn tối luôn, ta sợ ngươi không tìm ra cây hòe cổ thụ ở tường Đông biệt viện phía Tây nên còn phái hai ám hầu đi tìm ngươi nữa đấy."

Hèn gì còn chưa tới biệt viện phía Tây mà đã gặp ám hầu.

Bị hai kẻ hung thần ác sát áp giải vào đây, chẳng lẽ Kỳ Từ còn phải cảm thấy mặt mũi mình rất đặc biệt sao?!

Kỳ Từ liên tục ăn thật nhiều mứt mơ, lúc này mới thoáng thả lỏng, y hít sâu một hơi rồi hỏi: "Còn câu nếu không muốn liên luỵ người khác là có ý gì?"

Biên Trọng Hoa cong mắt hạ tay xuống: "Đùa ngươi vui mà."

Kỳ Từ: "......"

Kỳ Từ: "Biên Trọng Hoa ta bóp chết ngươi!!!"

Hai ám hầu ngoài cửa bị tiếng hét vọng ra từ trong phòng làm giật mình, hai mặt nhìn nhau: "Không biết Biên đại nhân dùng hình phạt gì mà kêu thảm như vậy, thật đáng sợ thật đáng sợ."

"Được được, không ồn nữa, ta có chính sự nói với ngươi đây." Biên Trọng Hoa cho Kỳ Từ đập mấy cái, vừa né vừa cười nói.

Kỳ Từ tức giận ôm đĩa mứt quả trên bàn vào lòng, vừa ăn vừa nhả hột: "Nói."

Biên Trọng Hoa ho nhẹ một tiếng rồi ngồi thẳng lại: "Kỳ thật gọi ngươi đến như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi, giờ ta không thể rời khỏi biệt viện này nên mới sai người gửi thư cho ngươi."

Kỳ Từ cứ tưởng Biên Trọng Hoa chỉ đơn thuần đang trêu chọc mình, không nghĩ thật sự có chuyện quan trọng nên thoáng sững sờ.

Biên Trọng Hoa nói tiếp: "Ta thăm dò được tin tức, hôm qua Hứa Nhuận đã phái người về phương Bắc tìm ngươi rồi."

Kỳ Từ hoang mang: "Tìm ta?"

Biên Trọng Hoa đưa tay lấy một viên mứt mơ trên mâm sứ trong ngực Kỳ Từ nhét vào miệng: "Hắn đã nhẫn tâm bán ngươi vào thanh lâu, giờ lại đột nhiên tìm ngươi thì ta nghĩ cũng không phải chuyện gì tốt, hoặc là biết tín vật giúp hắn làm Vương gia còn thiếu một phần nên muốn đi lấy, hoặc là muốn gϊếŧ người diệt khẩu để ngồi vững trên ghế Vương gia, hoặc là cả hai."

Kỳ Từ mím chặt môi.

Ba năm tình nghĩa, ba năm không có gì giấu giếm nhau, ba năm tin tưởng nhau đã bị đối phương từng đao từng đao cắt nát rồi ném xuống đất tùy ý chà đạp nghiền nát, nói không khó chịu là không thể nào.

Biên Trọng Hoa thấy sắc mặt Kỳ Từ trở nên sa sút, vừa định trấn an thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Biên Trọng Hoa cao giọng hỏi: "Ai?"

"Ta."

Thiếu niên thanh lãnh tựa như dòng suối trên núi cao chảy róc rách.

Biên Trọng Hoa tựa như không ngờ y sẽ đến, ngây ra một hồi mới nói: "Vào đi."

Một người đẩy cửa vào, Kỳ Từ trợn tròn mắt, thiếu niên kia buộc lên tóc trắng, mày trắng mi trắng, môi mỏng tái nhợt như tuyết lạnh.

Lâm Bạch Cốc cũng không ngờ trong phòng còn có Kỳ Từ, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt y rồi biến mất, lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, y nhìn Biên Trọng Hoa hỏi: "Ai thế?"

Biên Trọng Hoa đáp: "Bạn bè."

Nói xong không quên giới thiệu với Kỳ Từ: "Một trong các Quỷ Sát Sứ, Lâm Bạch Cốc."

Lâm Bạch Cốc nhìn Kỳ Từ rồi dời ánh mắt sang Biên Trọng Hoa: "Có việc, tránh người không liên quan."

Kỳ Từ biết điều đứng dậy: "Vậy ta đi trước."

Biên Trọng Hoa không giữ lại mà đứng dậy tiễn Kỳ Từ ra khỏi phòng, hai người đứng ở cửa, Biên Trọng Hoa tháo xuống một tấm bảng trên thắt lưng đưa cho Kỳ Từ: "Đây là lệnh bài của ta, ngươi cầm đi, sau này đến biệt viện phía Tây sẽ không bị ai ngăn cản, cả cái này cũng cho ngươi."

Vừa nói vừa nhét một vật vào ngực Kỳ Từ.

Kỳ Từ cúi đầu nhìn, là một hộp bánh ngọt tinh xảo.

Biên Trọng Hoa áy náy cười nói: "Lúc đầu gọi ngươi tới vào giờ Dậu là muốn cùng ngươi dùng bữa tối, giờ đột nhiên có việc, ngươi ăn chút bánh ngọt lót bụng đi, đừng để đói."

"Ừ."

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, hai ám hầu trừng to mắt, ánh mắt đảo đi đảo lại giữa lệnh bài trong tay Kỳ Từ và trên thân Kỳ Từ.

Quào, lệnh bài Quỷ Sát Sứ cứ thế tùy tiện cho người ta sao?

Kỳ Từ xoay người, thấy ánh mắt của bọn hắn thì giơ hộp bánh ngọt trong tay lên: "Các ngươi xem ta có bánh ăn này."

Hai ám hầu: "......"

Ngươi đang khoe khoang cái gì chứ!!! Bánh ngọt này mua dễ lắm đấy biết không?!

-

Đêm canh ba, gió mát sao thưa, Ám Hầu Môn.

Tần Dịch Thương ngồi trong đình bát giác hình cánh chim, một tay phe phẩy quạt tranh thuỷ mặc, tay kia bưng chén chậm rãi nhấp một ngụm: "Ừm, rượu ngon rượu ngon."

Một người ung dung đi đến ngồi nghiêm chỉnh trước mặt hắn.

"Uống không?" Tần Dịch Thương đưa ấm rượu cho Lâm Bạch Cốc.

Lâm Bạch Cốc đẩy ra: "Không uống, ngươi biết Kỳ Từ là ai không?"

Tần Dịch Thương mỉm cười nghiêng đầu nhìn Lâm Bạch Cốc: "Ta biết ngay mà, ngươi đến tìm ta nhất định là vì chuyện của Biên Trọng Hoa."

Lâm Bạch Cốc mặt không biểu tình, yên lặng chờ hắn trả lời.

Tần Dịch Thương thu quạt lại rồi rót cho mình một chén rượu đầy: "Tính tình Biên Trọng Hoa luôn giúp người làm niềm vui, Kỳ Từ chỉ là một trong số chúng sinh tối tăm, sao lại lọt vào mắt ngươi thế?"

Lâm Bạch Cốc nói: "Quá thân mật."

Tay bưng chén rượu của Tần Dịch Thương dừng lại, gió nhẹ thổi qua, chén rượu lăn tăn gợn sóng, hắn nghiêng đầu suy nghĩ giây lát rồi nói: "Quả là thế thật, nhưng trước đó ta đã gặp Kỳ Từ này rồi, đúng là người chứ không phải yêu vật."

Lâm Bạch Cốc lạnh lùng nói: "Không thể khinh thường, còn phải dò xét."

"Ngươi làm sao dò xét đây? Hiền Nghi Thái hậu muốn tế trời bảy bảy bốn mươi chín ngày cho Thái tử điện hạ, cả quá trình ngươi phải đi theo mà nhỉ?" Tần Dịch Thương mở tranh quạt, vừa ung dung phe phẩy vừa nói, "Nhưng ta có thể dò la y giúp ngươi."

Lâm Bạch Cốc gật đầu: "Đa tạ."

Tần Dịch Thương bỗng dưng ngồi thẳng người, cúi tới gần Lâm Bạch Cốc mỉm cười ranh mãnh: "Có điều kiện đấy."

"Nói."

"Ngươi hôn ta một cái, hôn ở......" Tần Dịch Thương duỗi ngón tay đặt lên môi Lâm Bạch Cốc, "Nơi này."