Khuôn mặt nhỏ hồng có chút sững sờ, cô hơi bối rối đứng ở tại chỗ: “Phòng, phòng phu nhân Nguyệt Nha, sao cháu có thể vào được?”
Phu nhân Nguyệt Nha, chính là sự kiêu ngạo của cả Ninh Quốc đó!
Bà ấy theo chính trị, nơi nào gặp thiên tai, nơi nào có những nhóm người yếu đuối bị bệnh nặng, nơi nào cần hỏi thăm những người phụ nữ và trẻ con, nơi nào có những người phụ nữa bị phân biết đối xử và trẻ em nghèo khó, thì bóng dáng xinh đẹp của bà sẽ xuất hiện ở nơi đó.
Bà ấy là nữ thần mà cả thủ đô Ninh kính ngưỡng!
Nghê Tử Dương quay đầu nhìn vợ mình, nói: “Nếu cháu không yên tâm, vậy em đi cùng với cháu nó đi.”
Phu nhân Nghê khẽ mỉm cười, kéo bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi qua nắm tronglòng bàn tay: “Đi, bà đi cùng cháu, soi thử xem cháu đẹp bao nhiêu.”
Mọi người ngồi trong phòng, nhìn bóng dáng cô dần biến mất sau bức rèm che pha lê màu tím.
Trong không trung còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ngày càng nhỏ của bọn họ —
“Cháu tên là Vĩnh Nhi đúng không, bà có một người chị em đã chơi với nhau nhiều năm, chơi rất thân, cũng gọi là Vĩnh Nhi.”
“Ha ha, hồi còn trẻ nữ thần mà mẹ cháu hâm mộ nhất là Lạc Vĩnh Nhi, nên mới đặt cho cháu cái tên này.”
“Ha ha, thì ra là thế, bảo sao. Người chị em kia của bà cũng tên là Lạc Vĩnh Nhi.”
“Ha ha ~ phu nhân Nghê, bà quen thiệt nhiều người trong hoàng thất!”
Tống Vĩnh Nhi theo phu nhân Nghê vào phòng của phu nhân Nguyệt Nha, soi mình trong chiếc gương trước bàn trang điểm cũng tự mình bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của bản thân.
Quả nhiên là người đẹp vì lụa, phật dựa vào áo cà sa.
Một viên trân châu vàng kim xa xỉ như vậy đeo trên tai, thật sự rất có khí chất.
Xoay người, cô muốn nhanh chóng rời đi, dù sao những thứ ở đây mỗi cây mỗi cỏ đều lộ ra sự tôn quý, từ trước đến nay cô đều vội vàng hấp tấp, chỉ sợ lại đụng hỏng cái gì đó.
Nhưng cố tình ngay lúc xoay người, cô bỗng nhiên nhìn thấy bức ảnh chụp lớn trên tường.
Trong ảnh chụp, có một đám người xa lạ, cũng có một số người hay nhìn thấy ở trên ti vi, cũng có một nhà Nghê Tử Dương.
Đó là bức ảnh chụp chung của người một nhà Nghê Tử Dương và thành viên hoàng thất.
“Đây là phu nhân Như Ca mà?” Tống Vĩnh Nhi nhăn mày, ánh mắt nghiêm túc quét qua rất nhiều gương mặt, kinh ngạc nói: “Phu nhân Như Ca trông giống Đại Đế Thiên Lăng! Khuôn mặt của bọn họ cũng rất giống với anh Lăng Ngạo!”
Một bàn tay nhanh chóng bịt chặt cái miệng nhỏ không để cô nói nữa!
Phu nhân Nghê có chút lo lắng. Lại lộ ra vài phần ý tứ cảnh cáo nhìn cô: “Những lời này, ra khỏi căn phòng này, không được phép nói ra!”
Sau lưng Tống Vĩnh Nhi đổ mồ hôi.
Phu nhân Như Ca giống với Đại Đế Thiên Lăng là bởi vì bọn họ là mẹ con. Nhưng tại sao anh Lăng Ngạo lại giống với bọn họ?
Vốn nghĩ rằng chỉ là sự trùng hợp, dù sao thế giới rộng lớn, người có khuôn mặt tương tự nhau có rất nhiều.
Nhưng nhìn sự quan tâm khác biệt của mọi người đối với Lăng Ngạo, còn có thái độ kỳ quái của phu nhân Nghê lúc này, Tống Vĩnh Nhi nhịn không được mà nghĩ đến chuyện, chẳng lẽ mẹ của Lăng Ngạo là người của hoàng thất?
Đôi mắt đen của cô lúng liếng đảo quanh, ngoài mặt liên tục gật đầu đáp ứng.
Phu nhân Nghê thấy cô nghe lời, lúc này mới buông tay ra, lại hàm chứa vài phần xin lỗi nói: “Bà cũng không có ý gì khác, nhưng phu nhân Như Ca và Đại Đế Thiên Lăng đều là những nhân vật cao không thể với tới như vậy, cũng không phải người mà chúng ta có thể tùy tiện phỏng đoán hay bàn tán. Sau này không được nói như vậy nữa.”
“Dạ, do lúc nãy cháu lỗ mãng.”
“Ừm, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Tống Vĩnh Nhi về đến nhà ăn, liền thấy Lăng Ngạo đang dịu dàng nhìn về phía cô. Trong lòng ấm áp, cô lúc lắc cái tai, cười với anh: “Anh nói đúng, quả thật rất đẹp!”
Lăng Ngạo lúc này mới khẽ nhếch môi, cũng không nói gì.
Khoảng thời gian kế tiếp, mọi người cùng nhau ăn cơm, trước mặt mỗi người đều có một bát rượu nguyên tiêu do phu nhân Nghê tự ủ.
Lăng Ngạo thật sự rất thích ăn, ăn liên tiếp ba bát.
Tống Vĩnh Nhi ăn hết nửa bát, hai má đã có chút đỏ lên.
Nghê Chiến nói đúng, độ cồn rượu gạo của phu nhân Nghê tương đối cao.
Lăng Ngạo liếc mắt sang nhìn cô, bàn tay to trắng đưa qua, trực tiếp lấy đi cái bát trong tay cô, nói: “Ăn thêm chút đồ ăn khác đi, đã ăn bát rượu một lúc rồi, đừng gây rắc rối cho người khác.”
Tống Vĩnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào bên cạnh anh, đợi anh gắp đồ ăn cho cô, cho dù anh đặt cái gì vào đĩa mình cũng không từ chối mà nuốt vào.
Đôi mắt say lờ đờ mê ly động lòng người, làn da trắng thường cọ cọ lên cánh tay Lăng Ngạo, một bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, in sâu trong mắt Lăng Ngạo, bị bao phủ bởi sự dịu dàng sủng nịnh.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Tống Vĩnh Nhi đã say.
Phu nhân Nghê cho người đóng gói một phần rượu nguyên tiêu, giao cho Trần An, bảo Trần An mang về cho Điền Thi Thi nếm thử.
Trần Tín cũng đứng lên cầm quà ra, là do Tống Vĩnh Nhi chọn, sau khi mang lên, mọi người mở ra nhìn, là một bộ trà cụ bằng gốm sứ rất tinh xảo đẹp đẽ, trùng hợp là cái mà cô bé kia chọn lại có hoa văn những bông hoa nhỏ màu tím ở bên ngoài.
Nghê Tử Dương vừa nhìn đã vô cùng yêu thích, trực tiếp nói với quản gia bên cạnh: “Nhận lấy rồi đặt trong phòng Nguyệt Nha đi, đợi lúc nó về rồi đưa nó.”
Lăng Ngạo liếc mắt nhìn con ma men trên sô pha, khép nửa mắt nhìn về phía Nghê Tử Dương: “Ông à, cháu cũng chỉ là một đứa tàn phế mà thôi, mọi người đều là những nhân vật có thân phận tôn quý, tại sao lại cố tình đối xử ưu ái với cháu như thế?”
Ánh mắt Nghê Tử Dương dò xét nhìn về phía cháu trai của mình.
Nghê Chiến nhanh chóng lắc đầu, tỏ vẻ mình chưa nói gì cả.
Nghê Tử Dương nhìn sâu vào mắt Lăng Ngạo, nói: “Cháu là một đứa trẻ tài giỏi, cho dù Nguyệt Nha cho cháu cái gì, cháu đều có thể học một hiểu mười, chuyện này khiến cho chúng ta rất vui mừng, nhưng cũng nằm trong dự kiến của chúng ta. Cháu đừng quá mức để ý đến ánh mắt của người khác, có một số việc, từ khi một người được sinh ra cũng đã được quyết định.”
“Cháu biết, ông sẽ không nói.” Trong mắt Lăng Ngạo xẹt qua tia thất vọng, vẻ mặt ảm đạm khiến cho phu nhân Nghê thấy đau lòng: “Tiểu Ngạo, cháu đừng buồn, cháu buồn như vậy sẽ khiến trong lòng bà khó chịu.”
Lăng Ngạo khẽ cười, nói với bọn họ: “Muộn rồi, chúng cháu về trước đây. Sang năm gặp lại.”
Nghê Tử Dương hít sâu một hơi: “Được!”
Bởi vì bữa trưa bọn họ đều ăn rượu gạo, nên nhà họ Nghê phái lái xe đưa bọn họ về.
Sau khi về đến khách sạn, Tống Vĩnh Nhi hơi tỉnh lại, nhìn quanh hoàn cảnh xung quanh, kinh ngạc nói: “Chúng ta về khách sạn rồi?”
Lăng Ngạo đang ngồi bên giường, cầm một chân của cô rồi giúp cô cởi đôi dép xăng đan: “Ừm.”
Mặt cô ửng đỏ, muốn rút chân về: “Em tự mình làm.”
Anh cũng không thả ra, nắm chặt lấy, bá đạo giúp cô tháo quai dép, lúc này mới giương mắt nhìn cô: “Ngày mai sẽ quay về thành phố M, đối với chuyện của chúng ta, em có suy nghĩ gì không?”
“Suy nghĩ cái gì?” Cô sửng sốt, lợi dụng việc say lúc nãy, bắt đầu tiếp tục giả ngu: “Anh nói gì tôi nghe không hiểu.”
Lăng Ngạo khẽ thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Ngày mai em trở về nhà họ Tống, đương nhiên sẽ gặp anh Tiểu Long của em. Đến lúc đó nếu cậu ta cầu hôn em, mặc kệ em có đồng ý hay không… Chỉ cần có người đàn không khác thổ lộ với em, cầu hôn với em, tôi đều sẽ đau lòng, khó chịu .”