“Anh, có phải anh say rồi không?”
Tống Vĩnh Nhi không dám tin rằng, người đàn ông có đôi mắt sâu không lường được như này, sẽ bày tỏ lộ liễu thế này với cô.
Trong lòng thì thích, nhưng cũng rất ngạc nhiên.
Ngẫm lại lời nói của anh, cô cũng rối rắm theo.
Phải đó, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Nếu ở bên nhau, ba mẹ sẽ đau lòng, nhà họ Mạnh cũng đau lòng.
Nếu rời xa nhau, anh sẽ đau lòng.
Tống Vĩnh Nhi hơi rối rắm, đến chuyện mở lời thế nào với Mạnh Tiểu Long, nói vẫn làm anh em như trước, cô vẫn chưa nghĩ ra.
Dù sao vì cô, nhà họ Mạnh đã làm đến nước này!
Đây là tình nghĩa!
“Không được nghĩ đến người đàn ông khác trước mặt tôi!”
Bỗng Lăng Ngạo nhíu mày, mắt híp lại mang vài phần nguy hiểm, nhìn cô, dường như cảm thấy mình nặng lời rồi, tròng mắt khẽ động, dịu giọng xuống, bổ sung thêm một câu: “Nếu em còn chưa nghĩ kỹ, tôi có thể nghĩ cách giúp em, em có muốn nghe không?”
Nhìn dáng vẻ dịu dàng này của anh, Tống Vĩnh Nhi liên tưởng tới nhiều chuyện trước đó, đương nhiên biết anh đang giả vờ.
Anh mới không dễ nói chuyện như thế.
Anh bụng dạ đen tối, mỗi lần đều quanh co mãi, lừa cô sập bẫy!
Hừ!
Vẫn không nhịn được muốn nghe!
“Anh nói nghe xem!”
Cô cố ý dựa vào giường phía sau, hất cằm, lấy một chiếc gối khác ôm vào lòng, bày ra dáng vẻ cao ngạo, đây là nhắc nhở anh: Đừng coi cô là con ngốc mà đùa bỡn!
Lăng Ngạo cắn môi, sau đó bày ra dáng vẻ khó xử, rồi lại trầm mặc.
Cô ném chiếc gối qua: “Anh nói đi chứ!”
Lúc này anh mới đón lấy chiếc gối, học theo dáng vẻ ban nãy của cô, ôm lấy gối, cả người nhìn rất đáng yêu, khiến tầng phòng bị của Tống Vĩnh Nhi đối với anh cứ như vậy mà đổ vỡ.
“Khụ khụ, tôi nghĩ, trước kia chúng ta là quan hệ vợ chồng sắp cưới, em cũng ở chỗ tôi vài ngày, vì thế, trong khoảng thời gian đó, bất kì chuyện gì xảy ra giữa chúng ta, đều có thể bỏ qua. Bởi vì chúng ta có tiền đề là thân phận vợ chồng sắp cưới.”
Anh thong dong từ tốn nói, luôn chú ý đến biểu cảm trên mặt cô.
Lại nói tiếp: “Vì thế, muốn hoàn toàn vượt qua khó khăn trước mắt, cách duy nhất mà tôi nghĩ ra được là… gạo nấu thành cơm!”
Tống Vĩnh Nhi vẻ mặt vô tội nhìn anh, sau khi anh nói xong, ngây người mất 2 giây.
Đột nhiên, cô xuống khỏi giường, xông tới, đánh loạn lên lưng và chân anh: “Cái đồ khốn khiếp nhà anh! Anh nghĩ ra toàn là trò lưu manh! Anh…”
Anh rất dễ dàng giữ lấy hai tay cô, ôm thân người nhỏ nhắn của cô vào lòng: “Đừng làm loạn, ngoan!”
“Anh buông ra!”
“Sao tôi lại thích một người đàn bà chanh chua như em chứ?”
“Anh mắng ai chanh chua hả?”
“Hoặc là tiền mãn kinh sớm, hoặc là rối loạn tinh thần tiền mãn kinh, em rất ít khi bình thường, xem ra thật sự là tôi làm không tốt, không ‘tưới tắm’ đủ cho em!”
“Lăng Ngạo! Ưm~”
Anh cúi đầu, cắn nhẹ lên môi cô.
Mũi vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm mát của rượu gạo, khi cô thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh, anh mới than nhẹ, ánh mắt cực kì bất lực.
“Chỉ là nói với họ như vậy, không phải thật sự gạo nấu thành cơm. Trước kia chúng ta là vợ chồng sắp cưới, sắp kết hôn rồi, vì thế chúng ra xảy ra chuyện đó cũng là bình thường. Ngay sau khi chúng ra có quan hệ thân mật, nhà họ Mạnh mà còn bắt tay với nhà họ Lăng bắt chúng ta hủy bỏ hôn ước nữa, nhưng em đã là người của tôi rồi, vì thế, bọn họ nói hủy bỏ, cũng vô dụng. Em hiểu chưa?”
Tống Vĩnh Nhi bình tĩnh lại, tỉ mỉ ngẫm lại lời Lăng Ngạo nói.
Không thể không nói, cách của anh quả thật có tác dụng. Thế nhưng, cô không nỡ nhìn dáng vẻ đau lòng buồn bã của Mạnh Tiểu Long!
Nhìn dáng vẻ mặt mày khó xử của cô, Lăng Ngạo giễu cợt một câu: “Đau dài không bằng đau ngắn, loại chuyện này càng kéo dài, tổn thương đối với người đã định trước phải rút lui sẽ càng lớn hơn!”
Tống Vĩnh Nhi bỗng không nói gì nữa.
Cô làm tổ trong lòng anh, một lúc lâu sau, cô trèo khỏi lòng anh, ngồi song song với anh trên giường.
Lăng Ngạo kiên nhẫn ngồi cạnh cô.
Tiếng của cô rất nhẹ, dịu dàng như một giấc mộng: “Ông chú, rốt cuộc tình cảm của anh đối với tôi là gì? Sẽ kéo dài được bao lâu?”
Lăng Ngạo liếc mắt, cẩn thận nhìn góc mặt cô.
Cô bé này, định lợi dụng cơ hội này bắt mình thổ lộ với cô sao?
Anh vừa muốn mở lời, cô lại rất cảm khái nói: “Tôi có chút không hiểu rõ tình cảm của mình. Tôi và anh Tiểu Long từ nhỏ đã ở bên nhau, lúc tôi sinh ra, ba mẹ anh ấy đã ôm anh ấy đến bệnh viện thăm tôi, chúng tôi từng tắm chung trong một cái bồn tắm, từng ngủ chung trong một cái chăn, từng ăn chung một cái bát, cảm giác đó, giống như người thân nhất trên thế giới này. Tôi luôn cảm thấy, anh ấy là tình đầu của tôi, có lẽ tôi cũng thích nhất kiểu người như anh ấy.”
Cánh tay buông thõng bên giường của Lăng Ngạo hơi cứng lại.
Khi cô đang chìm vào trong hồi ức, ngừng không nói nữa, anh gần như nghiến răng nói: “Hai người tắm chung trong một cái bồn tắm, ngủ chung trong một cái chăn, ăn chung một cái bát, là chuyện lúc mấy tuổi?”
“Hử?” cô không vui nhìn anh: “Sao lại ngắt lời tôi, tôi đang định nói chuyện tử tế với anh!”
“Em trả lời tôi trước!”
“Anh nghe tôi nói xong được không? Mỗi ngày ở cùng anh đều cãi nhau, khó khăn lắm mới muốn giãi bày tâm sự với anh, sao anh lại…”
“Em trả lời tôi trước! Trả lời tôi!”
Anh giống như một đứa trẻ không thể nói lý, cứ canh cánh trong lòng, rối rắm mãi không thôi với chuyện trước kia, không hỏi rõ đến cùng quyết không từ bỏ!
Tống Vĩnh Nhi thật sự không chịu nổi nữa, không khí yên ổn bỗng bị phá hủy.
cô vừa muốn nói: Đó là chuyện trước kia, nhưng sau khi anh xuất hiện, cô liền phát hiện người cô thích thật sự không phải là kiểu đó~
Thế nhưng, người đàn ông này lại phát điên, khiến cô căn bản không có cơ hội mở miệng!
cô ôm lấy đầu, chui về giường đắp chăn lên, không để ý đến anh nữa!
“Tống Vĩnh Nhi! Em nói rõ ràng cho tôi!”
Một chiếc gối đập tới, không lệch một li đập lên đầu cô.
cô duỗi tay vứt chiếc gối sang một bên, xoay người, tiếp tục ngủ!
“Tống Vĩnh Nhi! Em ngồi dậy cho tôi! Không được ngủ! Em nói rõ cho tôi! Hai người tắm chung trong một cái bồn tắm, là chuyện lúc nào?”
“Tống Vĩnh Nhi! Đồ khốn nạn! Em mau trả lời tôi!”
“Tống Vĩnh Nhi!”
Bên ngoài phòng…
Cả đám Trần An mặt mày bất lực đứng trong phòng khách, nghe cậu tư phát điên như thế, đương nhiên bọn họ không ngồi im nổi, nhưng không có lệnh của cậu tư, không ai dám xông vào.
Trần Tín sợ hãi nhún vai: “Thấy anh và chị dâu hòa hợp như thế, em còn định kết hôn sớm một chút. Nhưng nhìn cậu tư và cô Tống yêu đương thế này, thật sự em không còn chút ý nghĩ muốn yêu đương nào. Hai người bọn họ, cũng không biết là ai đang hành hạ ai nữa.”
Khúc Thi Văn thở dài một hơi, cuối cùng cũng đi tới, gõ cửa phòng: “Cậu tư, cô Tống, có cần gì không?”