Tư Niên Như Nhĩ

Chương 17

Tư Ngật cầm điện thoại của Trì Tranh, đứng đờ người trong phòng một hồi lâu, áo sơ mi mới cởi được một nửa còn treo lủng lẳng trên người, cậu cứ phóng to rồi lại thu nhỏ bức ảnh mà người lạ gửi đến, thu thật nhỏ rồi lại phóng to hết cỡ, nhiều lần như thế, đến khi bức ảnh chụp vùng kín kia tràn ra màn hình, không nhìn rõ nữa.

Từ phòng bếp truyền đến tiếng xoong nồi va chạm, trong không khí thoang thoảng mùi khói dầu, Tư Ngật quay người khoá cửa phòng ngủ, dùng điện thoại của Trì Tranh gọi đến dãy số xa lạ kia.

Tiếng nhạc chờ vừa vang lên đã được nghe máy, dường như người bên kia không thể chờ thêm được nữa.

Là nam, người kia chưa nói đã cười, giọng điệu nghe có vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái, thấp giọng nói: “Anh Trì, em nhớ anh, chúng ta giống như trước đây có được không…”

Tư Ngật như bị nóng bỏng lỗ tai, hoảng loạn cúp máy, hai tay run run xoá sạch tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, sau đó kéo số kia vào danh sách đen.

Cậu nhận ra giọng nói kia, mặc dù chỉ gặp một lần nhưng nó đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.

An Dương, là người cậu gặp ở quán tình nhân khi đi xem phim, là bạn tù của Trì Tranh.

Chúng ta giống như trước đây có được không…

Trước đây, như nào.

Trước đây như thế nào?

Ngồi tù sáu năm, tình cảm của hai người không tệ nhỉ.

Đáy mắt Tư Ngật hằn lên tơ máu tức giận, cảm giác khó chịu đã lâu không thấy lại ập đến như có đống lửa cháy bùng trong lòng, đốt cậu đứng ngồi không yên, muốn ném vỡ thứ gì đó, muốn đập tan thứ gì đó.

Cậu không khống chế được mình nữa, vội vàng lật tung điện thoại của Trì Tranh. Album, ghi chép tin nhắn, nhật ký cuộc gọi, thông tin từng danh bạ, cậu như kẻ thần kinh ghi nhớ rõ ràng dãy số không tên kia, cậu có cảm giác, trong này chắc chắn còn An Dương, cái tên này chắc chắn đã quấn lấy Trì Tranh không chỉ ngày một ngày hai 

Trong điện thoại của Trì Tranh không nhiều thứ, ngoài mấy ứng dụng mặc định chỉ còn Wechat, app gọi thức ăn, bản đồ, app gọi xe. Tư Ngật nhớ tới gì đó, mở phần danh sách đen trong Wechat, quả nhiên bên trong chỉ có một người, tên là Bùa Hào, ảnh chân dung chỉ có màu đen, album ảnh toàn là ảnh selfie.

An Dương, quả nhiên là anh ta.

Đột nhiên Tư Ngật có một loại kích động muốn đập vỡ điện thoại di động.

Lúc ăn cơm, Trì Tranh dọn bàn vào phòng khách, từ bé Tư Ngật đã thích vừa ăn cơm vừa xem TV, có lúc xem si mê đến mức gõ đũa vào bát mà chưa chịu hoàn hồn.

Giờ này TV chỉ chiếu tin tức thời sự, mấy mục giao thông hoặc cải tạo gì đó. Tư Ngật có tâm sự, sủi cảo nhân thịt bò thơm phức cũng không khiến cậu thèm ăn, cậu ngẩn người bưng đĩa dấm chua.

Trì Tranh sờ sờ đầu cậu: “Em nghĩ gì thế?”

Tư Ngật hé miệng, tầm mắt đặt trên bàn, chẳng hề nhìn Trì Tranh, thấp giọng nói: “Anh, anh với cái người tên An Dương kia, quen trong đó hay biết nhau từ trước rồi?”

“Đang yên đang lành em nhắc đến cậu ta làm gì?” – Trì Tranh uống một ngụm canh: “Gặp trong tù, không quen lắm, cũng không nói chuyện nhiều.”

Tư Ngật bật thốt lên: “Không quen tại sao anh lại chặn anh ta? Anh ta làm gì anh?”

Lời này là chưa đánh đã khai, Trì Tranh lập tức quay đầu nhìn về phía cậu: “Em xem điện thoại của anh?”

Tư Ngật biết mình làm không đúng, mặc dù là người yêu cũng không được tùy tiện xâm phạm việc riêng tư của đối phương, nhưng cậu không khống chế được, loại cảm giác khó chịu lại tới nữa rồi, cậu vô tình nói câu cực kỳ không nên nói: “Làm sao, không được xem à?”

Trì Tranh khựng lại hai giây, cười rộ lên: “Được chứ, có gì không xem được đâu, anh cũng không làm chuyện sai trái.”

Giọng Trì Tranh không mặn không nhạt, dù là ai cũng thấy không thoải mái khi bị người yêu tự tiện kiểm tra điện thoại, tiếng tin tức truyền đến từ TV càng khiến phòng khách thêm trầm mặc vắng lặng.

Tư Ngật vẫn cúi đầu như trước, cậu xoa mặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Anh, em xin lỗi, không phải em nghi ngờ anh, em chỉ…”

Chỉ cái gì?

Chỉ sợ sệt.

Trong trường có một cô giáo đang giải quyết chuyện ly hôn, cô và chồng yêu nhau năm năm, kết hôn hai năm, có con rồi, cuối cùng vẫn không qua được thất niên chi dương. Đằng trai ngoại tình, tình nguyện dọn ra khỏi nhà, cô giáo đã khóc lóc cầu xin, nhẫn nhịn đủ đường vì con, vô dụng, cuối cùng cũng ly hôn.

Được luật pháp bảo vệ, có người thân bạn bè chúc phúc mà tình yêu vẫn có thể biến thành người dưng, còn chúng ta?

Càng nghĩ càng thấy sợ.

Tư Ngật thấy mũi hơi xót, cậu không muốn khóc trước mặt Trì Tranh, nhìn có vẻ cực kỳ nhu nhược lại còn lòng dạ hẹp hòi.

Cậu gác đũa đứng lên, Trì Tranh ngồi trên sofa nắm chặt tay cậu, hơi kéo nhẹ một cái, Tư Ngật lảo đảo ngã vào lòng hắn.

Chóp mũi cậu dán lên gáy Trì Tranh, Tư Ngật ngủi được mùi hương rất dễ chịu, giống như khi còn bé, chỉ nhờ mùi này mà cậu biết đây là anh trai mình, là người anh có thể bảo vệ mình, chăm sóc mình, khiến mình an lòng.

Tư Ngật nắm chặt tay, ôm siết Trì Tranh.

Trì Tranh vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Anh ngồi tù năm thứ hai, An Dương mới vào. Nghe nói là mới tốt nghiệp, tham ô công quỹ. Cậu ta sợ bị bắt nạt nên muốn tìm chỗ dựa, thế là quấn lấy anh. Trong đấy, một đám đàn ông không phát tiết được, khó tránh đôi lúc đụng tay đụng chân, cậu ta không có gì để lấy lòng anh nên muốn hiến thân, anh nói anh không phải đồng tính.”

Nghe thấy câu này, Tư Ngật đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi lại: “Anh không phải?”

“Anh không phải,” – Giọng Trì Tranh rất nhẹ nhàng, hắn nhìn vào mắt Tư Ngật, cực kỳ nghiêm túc: “Đồng tính là người nảy sinh tình cảm với người cùng giới, anh không như thế, anh chỉ có tình cảm với một mình em, những người khác, dù là nam hay nữ cũng không được.”

Tư Ngật ngẩn người tại chỗ, hồi lâu sau không nói lên lời, trong mắt cậu dần dần mang theo ánh nước phiếm hồng, rất nhạt, rất đẹp, dường như có thể làm say đắm lòng người. Cậu nhích người gối đầu lên ngực Trì Tranh, nghe thấy tiếng tim đập của hắn, nóng bỏng, mãnh liệt.

Trì Tranh cúi đầu hôn lên trán cậu, trong khoảnh khắc da dẻ chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được nhịp tim của mình hơi loạn nhịp.

Tư Ngật nắm lấy vạt áo Trì Tranh, nhỏ giọng nói xin lỗi, nói em biết sai rồi.

Trì Tranh cười dịu dàng, trong đôi mắt tràn đầy bao dung, hắn nói: “Anh không muốn xin em tin tưởng anh, càng không xin em đừng hoài nghi anh, anh chỉ xin em đừng tự giữ buồn bực trong lòng, phải nói ra, hỏi anh, nghe anh giải thích. Thời gian và quá khứ rất đáng sợ, nó sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ, làm tan đi rất nhiều thứ, nhưng có một vài thứ sẽ không thay đổi, ví như…”

“Ví dụ như, em yêu anh.” – Tư Ngật nói rất nhẹ: “Trì Tranh, em yêu anh.”

Điều này sẽ mãi mãi không thay đổi.

Trì Tranh hôn lên tai Tư Ngật, nở nụ cười: “Anh cũng yêu em.”

Cuộc sống thường ngày sao có thể gay gắt mãi được, đến cuối cùng cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh mà thôi. Càng là những chuyện lông gà vỏ tỏi lại càng thử thách tình cảm lẫn nhau, càng yêu thắm thiết lại càng không chấp nhận sai lầm.

Yêu không phải chuyện của một người, nó là việc của hai người, nó như mạch máu nối hai người lại với nhau, cộng sinh, cũng cộng tử, một nhát dao chém vào một người sẽ khiến hai người cùng đau.

Cũng như thế, nó có thể biến thành áo giáp, biến thành đại thụ che mưa chắn gió, bảo vệ những người yêu nhau.

Tư Ngật ngẩng đầu lên, chạm vào mặt Trì Tranh: “Em không có sinh nhật, ngày anh ra tù là ngày em được sống cuộc sống mới, tất cả tình cảm của em đều được đánh thức vào lúc đó, có tình yêu, có lưu luyến, nỗi đau, có cả hy vọng. Trong sách nói con người đều lưu luyến nhân gian, nhưng thứ em lưu luyến không phải nhân gian, mà là anh. Có anh ở đây, em mới thấy cuộc sống này chân thật.”

Sáu năm không có anh, một mình em sống trong thành phố này, nhìn cái gì cũng thấy toàn là khoảng không, tất cả đều không liên quan đến em.

Máu lạnh, tim cũng lạnh, em như một cái xác không hồn vô dục vô cầu.

Mãi đến khi anh trở về, mãi đến khi được gặp lại anh, em mới có cảm giác được sống sót, băng tuyết bị hòa tan, năm tháng xưa được tha thứ, nhịp tim chết héo lại lần nữa được phục sinh, đập từng nhịp, chậm chạp, đau đớn, yêu thương.

Em không chỉ muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại, em còn muốn giao quãng đời còn lại của em cho anh, cho anh nắm chặt nó, đừng thả ra.

Sau này, dù là bao nhiêu năm, ba mươi năm, hay là năm mươi năm, chúng ta đều cùng đi.

Hai người lẳng lặng ngồi dựa cùng một chỗ, nhắm mắt lại, yên tĩnh.

Trì Tranh nói, em mãi ở trong lòng anh, dù anh có chết, da thịt mục nát, em vẫn mãi nằm trong thân thể anh. Nơi này không có ai khác, không ai vào được, chỉ có một mình em, em đã bước vào từ rất lâu rồi, cho nên, đừng sợ nữa.

Em là người cứu rỗi anh, dù sau này anh đi trên cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà, quên hết mọi chuyện, nhưng anh vẫn sẽ nắm chặt tên em trong lòng bàn tay.

Như hình xăm, không xóa được, không quên được.

Thi giữa kì xong là đến buổi họp phụ huynh, đám học sinh nghịch ngợm cuối cùng cũng được thả dây cót sau thời gian ôn thi căng thẳng. Trong phòng làm việc nghiêm túc, Tư Ngật và Trịnh Nhất chỉnh caravat cho nhau, Tư Ngật chê caravat của Trịnh Nhất hoa hòe hoa sói, Trịnh Nhất chê caravat của Tư Ngật quá đồng bóng, nhìn là thấy mùi gay nồng nặc, cuối cùng cả hai xì một tiếng, mỗi người ôm một bảng kết quả học tập về lớp mình.

Sắp vào lớp, Tư Ngật mới nhổ kẹo cao su ra, treo một nụ cười bước lên bục giảng. Ánh mắt cậu quét một vòng quanh lớp, nhìn thấy một người cực kỳ quen mắt ngồi bàn cuối.

Trời hơi nóng, An Dương mặc quần bò và áo cộc tay màu trắng, tóc hơi dài nhuộm màu cà phê nhạt, nhìn qua rất trẻ trung năng động. Khi ánh mắt anh ta chạm vào Tư Ngật cũng không hề kinh ngạc, thậm chí còn cong môi cười ý tứ sâu xa.

Tư Ngật suýt nữa quên mất mình định nói gì, sửng sốt hai giây mới nhớ phải bắt đầu họp, nụ cười trên môi cậu có vẻ hơi miễn cưỡng.

Tư Ngật chỉ là giáo viên bộ môn, không phải giáo viên chủ nhiệm, cậu phân tích thành tích một chút, khen ngợi mấy học sinh có thành tích tiến bộ rõ ràng, nhắc nhở mấy học sinh thụt lùi, tổng cộng không tới 15 phút. Cậu gần như không cho phụ huynh thời gian hỏi thêm, nói xong đã xoay người chạy đi như bị chó đuổi.

Trên đường vô tình gặp chủ nhiệm khoa, suýt nữa va đầu vào chủ nhiệm, ông chậc một tiếng: “Vội vội vàng vàng, còn ra thể thống gì!” 

Tư Ngật nói dối: “Nhịn tiểu, sốt ruột!”

Cậu về văn phòng uống một ngụm nước lạnh rồi chạy vào nhà vệ sinh, ngồi xổm trong phòng kín hút ba điếu thuốc, thầm nghĩ kết thúc họp phụ huynh rồi, chắc không còn ai nữa mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Trốn đến thế vẫn không thoát được, An Dương đứng trong góc ngoặt trên cầu thang, híp mắt nhìn về phía cậu, cười mà như không: “Thầy Tư? Hóa ra cậu là Tư Ngật, là kẻ thường xuyên khiến anh Trì gặp ác mộng.”