Tư Niên Như Nhĩ

Chương 18

An Dương đứng ở chỗ ngoặt trên cầu thang, người đến người đi, có học sinh, cũng có phụ huynh, mọi người nhìn thấy Tư Ngật dồn dập dừng lại chào hỏi.

Tư Ngật mặt cứng đến đến mức không chen nổi một nụ cười, cậu liếc nhìn An Dương một cái, hạ thấp giọng: “Làm sao, muốn gây chuyện?”

“Không dám.” – An Dương cười cười, nhìn qua có vẻ hơi lưu manh: “Cháu tôi còn đang học lớp cậu, sao tôi dám đắc tội cậu được.”

Tư Ngật nhíu nhíu mày: “Cháu anh?”

An Dương nói ra một cái tên, Tư Ngật sững sờ một lúc mới nhớ được mặt học sinh này, là một nam sinh rất không đáng chú ý, ngoại hình bình thường, thành tích bình thường, không nổi trội không hay gây sự, là kiểu người rất dễ bị lãng quên.

Tư Ngật nhìn anh ta, giọng điệu không thoải mái: “Anh yên tâm, tôi không có thói quen lấy việc công trả thù tư.”

Nói xong, cậu quay người đi về phía phòng làm việc.

An Dương cũng đi theo, đứng sát vào phía sau Tư Ngật, cố ý cách cậu rất gần, cười nói: “Cậu có phát hiện mắt hai chúng ta rất giống nhau không, nói cách khác là, mắt tôi rất giống mắt cậu.”

Tư Ngật ngửi thấy mùi nước hoa trên người An Dương, không rõ là mùi gì nhưng cậu cực kỳ không thích, bịt mũi nói: “Anh muốn nói anh là con trai thất lạc của tôi à? Tiếc quá, năm anh sinh ra tôi còn chưa ra đời, cánh cửa này anh không trèo nổi đâu.”

“Tính của cậu.” – An Dương cười, giọng điệu không cao không thấp: “Chẳng giống anh Trì chút nài, nếu không phải chính miệng anh ấy nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối không tin hai người là anh em ruột cùng cha cùng mẹ.”

An Dương cứ mở mồm anh Trì đóng mồm anh Trì như thể thân thiết lắm, rõ ràng anh ta đang hâu sự nhưng lại tỏ rõ tức giận với cậu. Tư Ngật cười cười, không để ý đến anh ta nữa, đưa tay đẩy cửa phòng làm việc.

An Dương đứng tại chỗ, vẫn dùng giọng điệu không cao không thấp, cười: “Trên bụng Trì Tranh có vết sẹo đúng không? Là vì tôi đấy, đáng lẽ anh ấy có thể ra tù sớm hơn, nhưng cũng vì tôi mà phải ngồi thêm ba tháng.”

Bàn tay Tư Ngật cứng lại giữa không trung, Trịnh Nhất đúng lúc đi ra ngoài, suýt nữa ngã vào người cậu, anh “ui” một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Đang yên đang lành chặn cửa làm gì?”

Anh nhìn sang phía sau, thấy An Dương đang đứng sau cậu, hơi nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi Tư Ngật: “Phụ huynh học sinh à? Không gây rắc rối gì đấy chứ?”

An Dương dựa đầu vào tường, gãi gãi cằm, giọng điệu lười biếng kéo dài âm điệu: “Ở đây không tiện nói chuyện, thầy Tư à, hai là chúng ta sang chỗ khác từ từ nói chuyện, tôi nghĩ cậu cũng có nhiều chuyện muốn nói với tôi đấy.”

Trịnh Nhất cẩn thận nhìn hai người, Tư Ngật thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Trịnh Nhất, nói: “Không có gì đâu, nói chuyện học của học sinh thôi. Báo tuần ở trên bàn, anh đưa cho chủ nhiệm giúp em.”

An Dương lái xe tới đây, anh ta lắc lắc chìa khóa, cố ý nói hai người tìm một nơi cách xa trường học một chút, tránh để người quen nghe thấy điều gì đó không nên nghe, phá hỏng hình tượng của thầy Tư.

Tư Ngật chỉnh cổ áo, nói: “Không cần, tôi không có gì phải giấu cả, tìm một chỗ ngồi gần đây đi. Lát nữa có cuộc họp, tôi phải về.”

An Dương liếc cậu một cái, cười có vẻ ý tứ sâu xa.

Trong tiệm cà phê rất ít người, hai người ngồi một bàn bên cửa sổ, An Dương ngồi nghiêng trên ghế, ngón trỏ chống thái dương như thể người không có xương sống, anh ta quan sát Tư Ngật một lúc lâu mới nói: “Chắc chắn Trì Tranh không nhắc đến tôi cho cậu nghe, anh ấy…”

“Không, anh ấy có nhắc.” – Tư Ngật uống một ngụm soda, ngắt lời An Dương: “Anh tham ô công quỹ nên vào tù, vì muốn tìm người bảo vệ mà phải bán mông mình, cũng là thật đáng thương.”

“Đáng thương?” – An Dương cười cười: “Anh ấy lừa cậu, anh ấy biết tôi quấn lấy anh ấy không phải vì muốn tìm chỗ dựa, mà là vì tôi thích anh ấy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi đã thích rồi, không ngờ cái chỗ quỷ quái này lại giấu một bảo bối.”

Trì Tranh trời sinh đã là người đẹp, dáng người đẹp, mặt mũi đẹp, dù ở trong môi trường tràn ngập hormone nam tính như nhà tù vẫn rất nổi bật, dù là quản tù hay tù nhân cũng đều chú ý đến hắn đầu tiên, thầm nghĩ một người đẹp trai thế này mà lại, thật đáng tiếc.

An Dương vừa vào tù mấy ngày đã thấy Trì Tranh không đơn giản, hắn không nói lời nào, không gây chuyện, cũng chẳng đánh nhau bao giờ, hắn rất quy củ nhưng tất cả phạm nhân cùng phòng lại sợ hắn.

Bạn cùng phòng kề tai nói nhỏ sau lưng hắn, nói tên họ Trì này tay quá đen, chẳng trách lại phạm tội giết người. Tên béo khốn nạn phòng bên mới sờ mó hắn một chút thôi, trong lúc giải lao chơi bóng, không biết hắn làm cách nào mà bẻ gãy xương đùi người ta chỉ trong chớp mắt.

Quản ngục đè hắn xuống, móc được một chiếc bàn chải đánh răng đã mài nhọn chuôi trong túi quần hắn, nếu không phát hiện đúng lúc, tên kia chắc chắn bị hắn đâm mù mắt.

An Dương nghe say sưa ngon lành, càng cảm thấy người này thú vị. Anh ta ngủ giường trên Trì Tranh, nhờ ánh trăng mờ mờ lén lút nhìn hắn, càng nhìn càng thấy thích.

Người khác thấy Trì Tranh đều phải đi đường vòng, chỉ có anh ta không sợ chết dán vào hắn, giúp Trì Tranh giặt quần áo, lấy cơm, nghĩ cách tìm thuốc lá cho Trì Tranh, rất đủ tiêu chuẩn làm một con chó liếm chính hiệu.

Trì Tranh chưa bao giờ để ý đến anh ta, nhưng cũng không từ chối, sau ba tháng, câu đầu tiên Trì Tranh nói với anh ta là: Ừm, mắt cậu rất đẹp, giống em trai tôi.

“Trì Tranh thường gặp ác mộng.” – An Dương nói: “Từ lúc mơ đến khi tỉnh lại chỉ gọi một cái tên, tôi phải nghe rất lâu mới nghe được, anh ấy đang gọi Tư Ngật, tôi đoán Tư Ngật chắc là em trai anh ấy.”

Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Tư Ngật không khỏi nắm chặt, An Dương quan sát tỉ mỉ vẻ mặt cậu, nói tiếp: “Lúc tôi đi tắm cố ý đến gần anh ấy, tôi nói tôi không ngại làm thế thân, anh ấy muốn làm gì cũng được, tôi chỉ muốn được bên anh ấy thôi. Chúng tôi cùng ngồi tù, cũng sẽ cùng ra tù. Anh ấy nhìn vào mắt tôi rất lâu, rất dịu dàng. Lúc đó tôi biết ngay anh em hai người có vấn đề, tôi cũng biết, không cần phí sức bẻ cong Trì Tranh làm gì, anh ấy đã cong sẵn rồi. Chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút, chắc chắn anh ấy sẽ dao động, cũng có thể, từ khi bắt đầu anh ấy đã dao động rồi. Tư Ngật à, bắt đầu từ lúc đó, cậu không còn là duy nhất của anh ấy nữa, trong lòng anh ấy đã có cái bóng của tôi rồi.”

Với tính cách của Tư Ngật, cậu sẽ cho An Dương một cái tát, hoặc đổ thẳng cốc cà phê lên đầu anh ta. Nhưng Tư Ngật không có hành động gì cả, hai giây sau, cậu chợt cười rộ lên: “Anh quá khinh thường Trì Tranh, anh ấy không cần thế thân, dù đôi mắt có giống thế nào thì anh cũng không phải là tôi, anh ấy sẽ không thèm chạm vào anh, dù chỉ là một cọng lông. Còn cái bóng trong lòng nữa, buồn cười chết mất. Tôi nói cho anh biết, anh không chỉ có đôi mắt giống tôi, cái tính cố chấp lì lợm cũng giống tôi, nhưng dịu dàng của anh ấy không dành cho anh, là cho tôi, từ trước đến nay anh ấy chưa từng dao động dù chỉ một chút.”

Biểu tình của An Dương hơi đổi, dường như anh ta đang bị uy hiếp ngược lại, vội vàng nói: “Cậu tin anh ấy đến thế à, tôi và anh ấy bị giam cùng một phòng sáu năm trời, sớm chiều ở chung…”

“Không phải sáu năm.” – Tư Ngật ngắt lời anh ta lần thứ hai: “Trì Tranh vào tù năm thứ hai anh mới vào, làm tròn lên cũng chỉ là bốn năm thôi. Cứ cho là sáu năm đi, thì đã sao, so được với hai mươi năm của chúng tôi chắc?”

An Dương bị nói cứng họng.

Tư Ngật nhìn điện thoại, Trì Tranh nhắn buổi tối sẽ đến đón cậu tan làm, đang dọn dẹp nốt trong siêu thị, dọn sắp xong rồi, sẽ đưa cậu ra ngoài hàng ăn tối.

Trong lòng Tư Ngật ấm áp hẳn lên, thái độ ôn hòa hơn rất nhiều so với vừa nãy, cậu nói: “Tôi không quan tâm anh đến nói với tôi mấy lời này có mục đích gì, muốn khiêu khích, hai là gây xích mích ly gián, đều không quan trọng. Đúng là tính tình tôi không tốt, thích ghen tuông, nóng tính dễ kích động, nhưng tôi cũng biết có một số việc không thể chỉ nhìn vào một phía. Câu đầu tiên anh ấy nói với anh là nhắc về tôi, mỗi cơn ác mộng trong tù của anh ấy cũng là vì tôi. An Dương, anh vẫn chưa thấy tôi đứng ở vị trí nào trong lòng anh ấy à? Giữa hai chúng tôi có quá nhiều chuyện, cũng có tình cảm quá sâu đậm, người ngoài không thể tham gia vào. Anh thích Trì Tranh, tôi không thấy ngạc nhiên. Nhưng mà, tôi cũng phải khuyên anh, đừng tiếp tục gửi làm mấy trò trẻ con thế nữa, gửi ảnh, gọi điện, tất cả đều không có ý nghĩa gì đâu. Khó khăn lắm mới ra tù được, đừng tiếp tục làm sai nữa, sống cuộc sống mới đi/”

Lúc nói ra những lời này, chính Tư Ngật cũng thấy sửng sốt, từ khi nào cậu lại có thể nhẫn nại giỏi đến thế, không bồn chồn lo lắng, không sốt ruột nổi nóng, cậu đã có thể ôn hòa nhã nhặn, tin tưởng kiên định.

Trong vô thức, hóa ra cậu đã thay đổi nhiều đến thế.

Tình yêu quả là thứ thuốc diệu kỳ, nó có thể chữa trị cho con người ta, khiến người ta trở nên nhẹ nhàng, bao dung.

Tư Ngật nhìn đồng hồ đeo tay, Trì Tranh cũng sắp đến rồi, cậu gọi nhân viên trả tiền, đứng dậy, nói với An Dương: “Nếu anh còn thừa sức, có thể tiếp tục bám lấy anh ấy, dùng mấy cách bỉ ổi như trước. Sớm muộn gì anh cũng sẽ thấy mình buồn cười đến mức nào, đến lúc đó, anh muốn khóc cũng không khóc được.”

Lúc đi ngang qua người anh ta, An Dương kéo tay Tư Ngật lại, anh ta kéo rất mạnh, cổ tay Tư Ngật cũng tê rần. Tư Ngật không gạt ra, không nổi nóng, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta, gần như thương hại. An Dương cắn răng nói: “Cậu cứ thế tin anh ấy? Kể cả việc anh ấy đánh nhau để lại sẹo vì tôi cũng không để ý?”

An Dương gần như điên cuồng, Tư Ngật bỗng nhớ lại ánh mắt Trì Tranh lúc nói yêu cậu, ánh mắt ấy mềm đến thế, dịu dàng đến thế, hắn nói đồng tính là người nảy sinh tình cảm với người cùng giới, anh không như thế, anh chỉ có tình cảm với một mình em, những người khác, dù là nam hay nữ cũng không được.

HẮn nói, Tư Ngật, em là báu vật thần linh ban tặng cho anh, có em ở đây, anh mới có thể bước qua tất cả cực khổ, tha thứ tất cả cực khổ.

Trì Tranh quá tốt, Trì Tranh tốt như thế, sao cậu có thể vì vài câu xích mích của người khác mà năm lần bảy lượt hoài nghi hắn, làm tổn thương hắn.

Hai người có thể đi tới hôm nay không dễ dàng gì, thực sự không cần lãng phí thời gian với một người không quan trọng, cứ mãi cãi vã, mãi thăm dò, đó là khinh thường tình cảm của hai người, cũng là liều thuốc độc cho nửa đời trước nương tựa lẫn nhau của hai người.

“Điều duy nhất tôi muốn làm là cảm ơn anh.” – Tư Ngật cười cười, trong đôi mắt loé lên ánh sáng: “Cảm ơn anh đã cho tôi biết, sáu năm không bên nhau, anh ấy chưa bao giờ ngừng yêu tôi.”

Cảm ơn anh đã cho tôi hiểu rằng, tránh né và xa cách ngày trước chỉ là một cách bảo vệ khác.

Tôi và anh ấy chưa bao giờ ngừng yêu nhau, chưa bao giờ.

Lời bài hát kia đúng lắm, được yêu thôi chưa đủ, chỉ khi được chiều chuộng thì bạn mới có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi.

Tư Ngật đẩy cửa ra đi ra ngoài, cậu nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vỡ nát, cũng không biết An Dương đập phá cốc hay là đập cái đĩa, nhưng không quan trọng.

Bây giờ cậu chỉ muốn cùng Trì Tranh ăn một bữa thật ngon, sau đó về nhà, tắm rửa, ôm ấp mèo con tên Con Rùa, rồi ngủ một giấc thật thoải mái.

Vòng qua góc đường, Tư Ngật nhìn thấy Trì Tranh chờ trước cổng trường học, lưng dựa chiếc xe Jeep cũ của Trương Tề.

Trì Tranh cao, mặc đồ lao động màu cát sa mạc rất đẹp, thắt lưng siết gọn khoe vòng eo thon khỏe như minh tinh. Nửa người trên mặc áo cộc đen làm nổi bật làn da màu đồng như sói đến từ cánh đồng hoang vu, vừa nguy hiểm vừa đẹp đẽ, thần bí lại mạnh mẽ, mang theo vẻ dịu dàng hiếm gặp và trung thành tuyệt đối.

Tư Ngật thầm tính, đợi mấy năm nữa, có tiền rồi, cậu nhất định phải mua cho Trì Tranh một chiếc Cherokee cho Trì Tranh, hắn lái chiếc xe này chắc chắn sẽ đẹp, vẻ đẹp của sự hoang dã.

(*)Xe Jeep Cherokee:

Cách một dòng người tấp nập, Trì Tranh liếc mắt một cái đã thấy Tư Ngật, hắn tháo kính râm xuống, vẫy vẫy tay với Tư Ngật. Trong nháy mắt, cả khuôn mặt của Tư Ngật đều cười tươi, trong lòng cũng thấy ấm áp an yên.

Sau lưng Trì Tranh là ánh sáng xán lạn, Tư Ngật bước về phía trước, đi đến nơi có ánh sáng.

Quá khứ đã qua hãy để cho nó qua, đừng dùng thời gian quý giá của hiện tại vào những việc hoặc những người không xứng đáng, nếu muốn bước về phía trước, ánh mắt phải hướng về trước đầu tiên.

Anh là cứu rỗi của em, là tín ngưỡng, là vinh quang của em, là người khiến em yêu say đắm, yêu mãi không rời.

Cảm ơn anh đã bước qua nhiều khổ cực đến thế, để yêu em.

- HẾT CHÍNH TRUYỆN-