*** Phủ Trưởng Công chúa ***
Con đường dẫn đến chính viện được thắp sáng bởi mấy chiếc đèn lồng nhỏ, không gian vang lên tiếng nói êm ái:
- Tiểu thư à, nói đi cũng phải nói lại, hôm nay hai người về thật sự muộn, Hồng Mai thực lo lắng...
- Thật sao? - Huyết Thiên Băng nhàn nhạt hỏi lại.
- Ừm... Một chút! - Hồng Mai xoa xoa cằm, sau đó mới gật gù đưa ra một câu trả lời...
Tiểu thư của nàng rất giỏi, mới không gặp nguy hiểm đâu!
Hồng Mai là người thân cận nhất của hai nàng ở thế giới này. Hồng Mai cũng chẳng biết mình đã ở bên hai nàng bao lâu, chỉ biết từ khi nàng có ý thức thì đã ở bên cạnh hai nàng rồi.
Ý Như Trưởng Công chúa đã từng nói: Khi hai nàng gần được một tháng tuổi, Hồng Mai khi ấy cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng đã ở bên hai nàng từ nhỏ đến lớn.
Mười hai năm, ở phủ Trưởng Công chúa này, chắc cũng chỉ có Hồng Mai mới không sợ hàn khí hai nàng bức ra, cũng chỉ có Hồng Mai mới thật sự hiểu hai nàng, cũng chỉ có Hồng Mai mới thật lòng tin tưởng và không sợ hãi hai nàng.
Ba nàng sống với nhau như tỷ muội, tuy rằng Hồng Mai nhìn như vậy nhưng cũng rất mạnh, dù sao một thân võ nghệ của nàng cũng do đích thân Trưởng Công chúa dạy dỗ phân nửa.
- Nhưng tiểu thư hôm nay về thật sự muộn, tuy vậy vẫn chưa có hết ngày a! - Hồng Mai một lần nữa nói, thanh âm nghe rất êm tai.
Một nữ tử vừa dũng cảm vừa dịu dàng như thế thật khiến người khác yêu thích!
...
Bước chân qua cánh cửa chính viện, Huyết Hải Lệ ngồi xuống một chiếc ghế, động tác thập phần ưu nhã.
Mà Huyết Thiên Băng cũng ngồi ngay bên cạnh đó, đưa mắt đánh giá...
Căn phòng không xa hoa, rất mộc mạc nhưng lại toát lên vẻ uy nghiêm. Đối diện cửa chính là linh vị, nơi này hẳn là một phần của từ đường.
Đồ dùng đều vô cùng đơn giản, nhưng tất cả đều được làm bằng ngọc, như chén trà trước mặt hai nàng đây, chén được làm bằng bạch ngọc thuần khiết, đáy khảm bạc, hầu như không có họa tiết, khiến cho nơi này toát lên vẻ thanh tịnh đến lạ...
- A, đúng rồi! - Hồng Mai đang rót trà, bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng:
- Bây giờ vẫn là giờ Tý hai khắc (23h30), vẫn còn ngày... Tiểu thư, hai người đợi một chút!
Hồng Mai rót xong hai chén trà, để lại một câu như vậy rồi hướng ra cửa chạy đi.
- Cũng rất đáng yêu...
Huyết Thiên Băng xoay xoay cái ly, một nữ nử như vậy quả thật...
Nhưng sống với hai nàng thật sự vui sao?
Huyết Hải Lệ nhấp một ngụm trà, khí tức tản ra ưu nhã lại lãnh đạm.
- Tính cách đó, nếu có thể giữ mãi thì thật tốt...
Đặt chén trà xuống, Huyết Thiên Băng cởi ra hắc bào.
Chiếc váy trắng tinh dài quá đầu gối, phần cổ tay viền ren trắng, rộng quá khuỷu tay, tinh khiết thuần bạch, đem đến cảm giác hư ảo...
- Vẫn là không hợp với màu trắng.
Huyết Hải Lệ tùy ý thả hắc bào xuống một chiếc ghế trống, chiếc váy trắng tuy thanh thuần nhưng không hợp với khí chất của nàng.
Vẫn là hợp với A Hoa hơn...
Cầm trên tay Huyết Phượng ngọc bội, Huyết Hải Lệ đáy mắt một chút cũng không động.
- Dùng để giữ ấm đi. - Huyết Thiên Băng nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm tuy lãnh đạm nhưng không có lạnh lẽo.
Huyết Hải Lệ từ khi sinh ra đã mang thể hàn, chỉ cần người yếu hơn bình thường một chút nếu đụng vào nàng thì có thể bị nhiễm khí lạnh mà lâm bệnh. Tuy nhiên, người có diễm phúc được chạm vào Huyết Hải Lệ thì không có mấy.
Huyết Phượng ngọc bội tuy rằng độc nhất, nhưng cũng chẳng làm được gì ngoài trang trí, tuy nhiên, Huyết Phượng ngọc bội luôn tỏa ra nhiệt hỏa, bởi vậy, từ khi Huyết Hải Lệ sinh ra, Huyết Phượng ngọc bội đã theo nàng. Mà Huyết Hải Lệ với Huyết Thiên Băng lại luôn bên nhau như hình với bóng, nên Huyết Phượng ngọc bội ở trên tay ai cũng chẳng quan trọng.
Mặc dù vậy, nhưng Huyết Phượng ngọc bội cũng đôi lúc đột nhiên biến mất, mà khi chuyện đó xảy ra lại trùng hợp vào lúc Mộ Dung Ý Như cũng mất tăm, khiến nhiều người sinh ra nghi hoặc.
Ngày Huyết gia bị diệt môn, Huyết Phượng ngọc bội cũng biến mất, nhưng hai nàng không hề tìm kiếm, bởi Huyết Hải Lệ đã nói, nó sẽ trở lại. Mà nàng chưa từng nói sai, chẳng phải hôm nay nó đã trở lại rồi sao?
Tuy rằng Huyết Thiên Băng từ khi sinh ra cũng mang thể hàn, nhưng nhờ Huyết Hải Lệ, hàn khí của nàng đã tan đi mấy phần, tâm cũng được đảm bảo.
Cơ mà...
- Khi nào mệt mỏi, hãy nói với ta, tỷ không cần phải...
Huyết Thiên Băng ánh mắt nhìn Huyết Hải Lệ, đáy mắt thoáng động.
Nàng không muốn để người khác thay nàng, mà người khác đó lại chính là Huyết Hải Lệ!
- Sẽ không... - Huyết Hải Lệ nhấp thêm một ngụm trà, biểu cảm như cũ không đổi.
Đúng...
Sẽ không...
Nàng sẽ không vì điều gì mà thay đổi quyết định của bản thân, thứ nàng đã lấy đi, nàng thà hủy hoại nó cũng sẽ không trả lại...
- Đáng sao?
Huyết Thiên Băng thật sự cảm thấy, không đáng một chút nào, để cả hai nàng đều như nhau cũng không được sao?
Ràng buộc như vậy... Thật không đáng!
- Chỉ có như vậy, ta mới có thể vô điều kiện bảo vệ mọi người. - Huyết Hải Lệ đặt chén trà xuống, mắt cũng hơi nhắm lại.
Không phải ràng buộc, là nàng tự nguyện...
Vì cuộc sống của họ trong tương lai, chính nàng bỏ ra như vậy, có lẽ... thật không đáng...
Nhưng nàng cũng sẽ không hối hận...
Huyết Thiên Băng nhìn nữ tử trước mắt...
Huyết Hải Lệ vì bọn nàng đã hy sinh bao nhiêu rồi?
Bảo vệ?
Đúng a, bọn nàng thật ra vẫn luôn được Huyết Hải Lệ bảo hộ ở phía sau, đưa bọn nàng tiến về phía trước, nơi có mặt trời rực rỡ, để rồi chính mình trầm trong bóng đêm vô tận...
Thật... không đáng...
...
- Tiểu thư...
Thanh âm của nữ tử vang lên, phá tan đi sự trầm tĩnh trong căn phòng.
Hồng Mai bước vào cửa, trên tay bê một cái khay đặt lên bàn.
Trên khay có một đĩa bánh nhỏ, còn có bốn cái chén thủy tinh đựng sữa trắng cùng bốn cái thìa nhỏ.
- Y phục của hai người?
Không phải lúc đi mặc y phục khác rồi phủ một kiện hắc bào sao, bộ trang phục này... là sao vậy?
- Chỉ là trang phục thôi...
Cần gì phải quá khắt khe.
Hồng Mai gật gật đầu, tuy vậy nhưng tiểu thư của nàng thực không hợp với màu trắng...
Đặt chiếc khay lên bàn, Hồng Mai nở nụ cười:
- Tiểu thư, sinh thần... vui vẻ...
Đáy mắt thoáng động...
Vậy mà vẫn có người nhớ đến sinh thần của hai nàng?
- Tiểu thư, sao vậy? - Hồng Mai lên tiếng hỏi, chẳng lẽ tiểu thư vừa nhìn là biết không ngon sao?
Nhưng cũng không trách nàng được, đây là lần đầu tiên nàng làm a!
- Không... - Huyết Thiên Băng nhìn đĩa bánh trên bàn, đó là...
- Tiểu thư, đợi một chút...
Hồng Mai vừa nói vừa hướng ra phía sau hai nàng, châm lên ba cây hương, sau đó đưa cho hai nàng mỗi người một cây, sau đó mới cầm hương của chính mình cắm lên trước linh vị:
- Trưởng Công chúa, người hãy an nghỉ đi...
Hôm nay không chỉ là sinh thần của hai nàng, mà còn là Cát Kỵ của Trưởng Công chúa.
Ngày sinh thần là ngày mất người thân, tiểu thư...
Huyết Hải Lệ cùng Huyết Thiên Băng đảo mắt nhìn linh vị, mặt không biểu cảm, tay cắm hương.
Hai nàng đã đặt hoa rồi, hiện tại chỉ cắm hương.
Hai nàng cũng không có khái niệm lễ hai lần...
Hồng Mai chớp chớp con mắt, tiểu thư sớm đã lãnh đạm rồi, nên cũng không có gì đáng nói.
Nhưng sao nàng cứ cảm thấy, tiểu thư hôm nay còn lạnh hơn bình thường nhỉ?
- Tiểu thư, hai người ăn thử đi, mặc dù có lẽ không giống lắm...
Huyết Hải Lệ và Huyết Thiên Băng vươn tay cầm một chiếc bánh, cắn một miếng nhỏ.
Giòn nhưng vẫn giữ được độ mềm mịn, bánh vừa tan trong miệng lại hòa quyện với dòng chảy ấm nóng như nước sốt bên trong bánh, hương mật ong hòa cùng độ vừa của trứng béo ngậy pha cùng hương hoa mai lại đem đến cho người khác dư vị rất mới mẻ.
Vậy mà lại có thể giống đến gần bảy phần!
- Tự học sao?
Huyết Thiên Băng chưa từng nghĩ rằng, lại có người có thể làm giống đến gần bảy phần như vậy...
Từ khi bọn nàng sa chân vào Hắc đạo, cứ đến ngày 25 tháng 12, Huyết Hải Lệ sẽ lại làm một đĩa bánh nhỏ. Hương vị đó chỉ một năm bọn nàng mới thử một lần, nhưng lại nhớ mãi không quên...
Mà chiều nay, Huyết Hải Lệ đã đưa bánh cho A Hoa và Y Sa rồi thì phải...
- Bình thường ngày này mọi năm lúc đại tiểu thư làm Hồng Mai vẫn đứng xem mà, nhưng chắc không giống lắm đâu...
Hồng Mai ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly trà.
Trước mặt hai nàng mà tùy tiện như vậy, ở Xuân Phiên quốc này chắc chỉ có Hồng Mai.
- Thật không giống lắm...
Cắn thêm một miếng bánh, Huyết Thiên Băng cũng chỉ nói mấy chữ.
Vẫn còn thiếu trong hương vị một thứ chỉ có một mình Huyết Hải Lệ mới có...
Nhưng làm được như vậy cũng tốt rồi...
Hồng Mai quay sang nhìn Huyết Hải Lệ, ánh mắt vô cùng phấn khích:
- Đại tiểu thư, hương vị như thế nào?
Im lặng như vậy, tuy rằng nàng đã quen nhưng vẫn không thích lắm...
- Ngọt... - Huyết Hải Lệ lãnh đạm nói một chữ, hương vị... thật có điểm ngọt.
- Có lẽ là mật ong hơi quá.
Tiểu thư nàng thường ăn đồ thanh đạm, cũng rất sạch sẽ. Hồng Mai nàng mới không nếm mật ong trước đâu!
Nhưng có lẽ mật ong hơi ngọt rồi!
Nhấc tay cầm chiếc thìa múc một ít sữa đặc trong chén, Huyết Hải Lệ đưa vào miệng...
Mát lạnh, vị chua dịu nhẹ, thoang thoảng hương hoa nhài, khiến người cảm thấy dễ chịu.
Món này hình như là của hiện đại, vậy mà Hồng Mai lại làm được!
- Món này thì sao? - Huyết Thiên Băng cũng ăn một thìa, tùy ý hỏi.
- Tiểu thư thường ăn đồ thanh đạm, đêm rồi, cũng nên ăn đồ dễ tiêu, món này một phần là Trưởng Công chúa dạy Hồng Mai đó! Tuy rằng không bằng được như đại tiểu thư nhưng mà Hồng Mai đã cố hết sức rồi! Ngon sao?
- Ừ...
Khiến người ta thư thái như thế, cũng có thể coi là như vậy...
- Thật tốt quá...
Nàng còn nghĩ tiểu thư không thích!
Mà món này cũng thật kỳ lạ, sữa cũng có thể quết đặc rồi làm chua dịu được sao?
Trưởng Công chúa và tiểu thư thật giỏi a!
...
*** Hoàng cung Xuân Phiên quốc ***
Đế vương ngồi trên long ỷ, mắt đọc tấu chương, thi thoảng lại day day trán vì mệt mỏi.
- Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi sớm... - Đặng công công bên cạnh nhắc nhở, giờ đã là canh ba rồi!
- Quốc sư, có chuyện gì sao? - Mộ Dung Thương thu lại tấu chương, nhìn lão nhân đang cung kính phía dưới.
Vị Quốc sư nhìn qua cũng đã già, nghe Hoàng thượng nói vậy liền quỳ xuống, giọng nói không giấu được sự kích động:
- Bệ hạ, phượng hoàng chiêm tinh lại xuất hiện rồi!
Phượng hoàng tinh xuất hiện là vào 12 năm trước, khi Trưởng Công chúa đưa hai vị Quận chúa trở về, giờ lại một lần nữa xuất thế...
Hoàng thượng nghe xong liền mở to mắt:
- Ở đâu?
Quốc sư vẫn quỳ, vô cùng rối ren:
- Bẩm Hoàng thượng, là ở... ở... phủ Trưởng Công chúa...
Hoàng thượng mắt vẫn mở lớn nhưng tâm trạng bỗng nhiên thập phần vui vẻ:
- Thật sao? Hảo, hảo... Đặng công công, chuẩn bị đồ, sáng mai đến phủ Trưởng Công chúa...
Đặng công công hành lễ, "vâng" một tiếng rồi lui ra.
Hoàng thượng cũng phất tay:
- Quốc sư đứng lên đi...
Chuyện này tuy rằng quan trọng nhưng cũng không cần quỳ như thế.
Hắn biết, hai đứa trẻ của Hoàng tỷ không bình thường, nhưng chính là vẫn không thấy có điểm bất thường.
Bây giờ như vậy, Hoàng tỷ trên trời cũng sẽ an lòng...
- Quốc sư, việc này hệ trọng, có chắc chắn không?
- Bẩm Hoàng thượng, thần nhìn thiên tượng chưa từng sai...
Quốc sư vô cùng khẳng định, mặc dù chuyện này rất khó tin, cùng người lại có thể xuất ra phượng hoàng tinh hai lần, nhưng ông cũng chưa từng bói quẻ sai...
- Được rồi, lui xuống đi...
Hoàng thượng tâm tình lúc này rất tốt, liền phẩy tay, sau đó trở về tẩm cung.
Quốc sư hành lễ một cái rồi lui xuống, sự nghi ngại hằn rõ cùng những nếp nhăn sâu...
Phượng hoàng một lần nữa tái xuất...
Là phúc hay là họa đây?