Hắc sắc trường y, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt sâu, toàn thân toát ra nét nghiêm nghị. Trường phát được vấn cao, kết hợp với khí phách, gương mặt trung hậu, nhìn qua cũng hơn 30 tuổi, nam nhân xuất hiện như một bóng đen, khi nhìn thấy hai nàng tuy ngạc nhiên nhưng rất thức thời:
- Tham kiến nhị vị Quận chúa.
Lâm Viễn hơi cúi người chấp tay hành lễ, sau đó ngẩng đầu lên, nhưng không đứng thẳng lại.
- Miễn lễ.
Huyết Thiên Băng tùy ý phẩy tay, đối với người trung trực như Lâm Viễn, nàng cũng không quá để ý.
Lâm Viễn đứng thẳng, quay đầu nhìn đám hắc y nhân sau mới nhìn Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược đang quỳ dưới đất.
Lại gây thêm chuyện sao?
Những chuyện Lâm phu nhân làm, Lâm Viễn hầu như biết tất cả, nhưng cũng chẳng quan tâm, dù sao đều liên quan đến lợi ích Lâm gia, cũng vì đặt mặt mũi của Diêu thái úy, hắn mới không để ý. Nhưng nếu đắc tội Quận chúa thì... không ai dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra!
Lâm phu nhân có điểm cười thầm, đưa nhẹ tay lên lau đôi mắt ngấn nước:
- Tướng gia...
Lâm Nhược nhìn như vậy, cũng rất hiểu ý:
- Phụ thân, người phải làm chủ cho chúng ta a!
Lâm Viễn quay sang Huyết Hải Lệ, hơi cúi đầu do hàn khí bức ra:
- Quận chúa, thần xin hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Hắn vốn định rời thư phòng nghỉ ngơi, kết quả lại nghe được một âm thanh lớn, cũng nghĩ không quan trọng, nhưng sau đó nghe ra tiếng của Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược, còn có thanh âm của Hồng Mai, mới nghĩ có chuyện. Tùy tiện đến một chút lại nhìn thấy một màn Lâm phu nhân nhận tội, mới thật sự hoài nghi.
Hồng Mai một bên thấy vậy, gật gật đầu.
Trong Thừa tướng phủ này, tin cậy được chắc chỉ có Lâm Thừa tướng!
- Lâm thừa tướng, Lâm phu nhân cảm thấy Quận chúa bất mãn nên nhận tội, không biết thừa tướng nghĩ sao?
Hồng Mai rất thật thà mà nói, Lâm phu nhân thích diễn? Nàng cho nàng ta diễn thoải mái.
- Không biết tức phụ đã phạm tội gì mà phải nhận? - Lâm Viễn vẫn chắp tay, đáy mắt xuất hiện nghi hoặc.
Diêu Chân không phải kẻ ngốc, sẽ không làm những việc ngu xuẩn!
Nhưng tội gì mà khiến cho bọn họ...
Khó hiểu!
Huyết Hải Lệ nhìn Lâm Viễn, mắt lại như lơ đãng nhìn Lâm phu nhân, nhưng cũng chẳng nói gì.
Huyết Thiên Băng cũng không biểu cảm, nàng nói thay quen rồi!
- Lâm Thừa tướng, không tuân thánh ý bị xử như thế nào?
- Nhẹ thì dụng hình, nặng thì xử tử, nguy hiểm hơn là liên lụy người thân. - Lâm Viễn đem tất cả những gì thật sự nói ra, lòng đầy nghi hoặc.
Đột nhiên hai nàng hỏi cái này làm gì?
Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược bắt đầu cảm thấy không ổn!
Vốn thấy Lâm Viễn xuất hiện có thể cầu tình, dù sao lỗi của bọn họ cũng chỉ là... liên quan đến Hồng Mai, Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược bây giờ lại cảm thấy bất an!
- Vậy... Lâm Thừa tướng biết nhiệm vụ của Thừa tướng phủ trong thánh chỉ Hoàng thượng ban ra sao? - Huyết Thiên Băng cầm lấy ly trà Hồng Mai dâng, nhấp một ngụm.
- Là bảo vệ hai vị Quận chúa... - Lâm Viễn hiên tại đã vô cùng nghi ngờ!
Huyết Thiên Băng lại ưu nhã nhấp một ngụm trà, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lâm phu nhân:
- Vậy Lâm phu nhân đã làm gì?
Ánh nhìn này khiến cho Lâm phu nhân không được tự nhiên, quay đầu đi hướng khác.
- Chỉ theo dõi rồi báo tin, không quan tâm đến tính mạng, đó là... bảo vệ sao? - Huyết Thiên Băng ngữ khí thập phần lạnh lẽo, đôi mắt càng thêm sâu.
Đúng, nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên cùng kinh sợ của Lâm phu nhân và Lâm Nhược khi thấy hai nàng trở về, hai nàng cũng biết từ trước đó rồi.
Lâm phu nhân luôn phái người theo dõi Như Lệ và Như Băng khi hai nàng rời khỏi phủ Trưởng Công chúa, hai nàng biết, nhưng cũng chẳng để tâm, dù sao mỗi khi ra ngoài, hai nàng cũng chỉ dạo vài vòng rồi lại trở về, vô cùng nhàm chán.
Cũng bởi vậy, khi Như Lệ và Như Băng thả mình xuống vực, vẫn luôn có một hắc y nhân nhìn thấy, nhưng hắn chẳng làm gì, chỉ nhìn hết tất cả rồi quay về báo cho Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược. Hai nàng có khả năng giết hắn nhưng...
Không có mồi nhử, sao có thể dụ được cái gì ra?
- Lâm phu nhân...
Huyết Thiên Băng ánh nhìn thập phần lạnh lẽo, khiến cho Lâm phu nhân cảm thấy như bị nhìn xuyên thấu.
Một người am hiểu các tiểu xảo trong gia tộc như Lâm phu nhân, hay là Lâm Viễn, bây giờ sao có thể không hiểu?
Lâm Viễn nhìn Lâm phu nhân, dường như đã đoán ra được sự tình liền quay đầu hướng Huyết Hải Lệ một lần nữa thi lễ:
- Không biết Quận chúa muốn xử lý ra sao?
Hai nàng đến cả hoàng thất cũng không giữ lại tôn nghiêm, vậy một Thừa tướng như hắn sao có thể khiến hai nàng bận tâm?
Một lời Lâm Viễn nói ra đã chặn hết đường lui của Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược.
Sao có thể như vậy?
- Phụ thân!
Lâm Nhược muốn nói, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Huyết Hải Lệ và nét nghiêm mặt của Lâm Viễn, nàng ta sợ hãi mà cúi đầu.
- Hồng Mai, giết hắn.
Người từ khi xuất hiện vẫn chưa nói gì Huyết Hải Lệ bây giờ mới lên tiếng, tay tùy ý giơ lên chỉ vào một hắc y nhân đang quỳ ngay sau lưng Lâm phu nhân.
Nàng muốn xem thực lực của Hồng Mai một chút!
Hồng Mai gật đầu, ngay sau đó vô cùng trực tiếp cướp gậy của một hắc y nhân gần đó, động tác nhanh đến nỗi, khi hắc y nhân kia kịp nhìn thấy thì nàng đã một kích đập thẳng cây gậy gỗ vào đầu của hắc y nhân Huyết Hải Lệ vừa chỉ. Hắn chỉ kịp trợn mắt, ngay sau đó tắt thở, đầu biến dạng, nhưng lại không hề chảy máu.
Quá nhanh!
Tất cả hắc y nhân đều sợ hãi.
Người nàng vừa giết là thủ lĩnh của bọn họ, là người có tu vi cao nhất.
Cứ như vậy mà chết rồi?
Thế nếu vừa rồi bọn họ thật sự đánh Hồng Mai thì hậu quả...
Quá đáng sợ!
Lâm phu nhân cả kinh, tên đó chính là người mà nàng ta phái đi theo dõi hai nàng, hai nàng đây là đang cảnh cáo!
- A!
Lâm Nhược kinh hãi hô lên, một kích giết người, đáng sợ như vậy, mà người giết lại là một nha hoàn!
Hồng Mai ném cây gậy, lấy ra một chiếc khăn lau lau tay, sau đó trở về đứng cạnh Huyết Hải Lệ, mặt không đổi sắc khiến hầu hết mọi người đều chấn động!
Nàng vừa giết người đó, cái biểu cảm đó là sao?
Huyết Hải Lệ cùng Huyết Thiên Băng nhìn Hồng Mai...
Quả thật rất hợp ý nàng...
- Lâm phu nhân bất tuân thánh ý, phạt 50 trượng. Lâm đại tiểu thư không hiểu lễ nghĩa, phạt 20 trượng đi. - Huyết Thiên Băng nhàn nhạt phân phó, để người chết sớm chơi không vui.
- Đa tạ Quận chúa... - Lâm Viễn hơi cúi người, thành thật đa tạ.
Nếu hai nàng thật sự giết Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược thì đối với hắn thực không ổn. Nhưng hai nàng nương tay như vậy cũng không phải chuyện gì tốt. Dù sao danh xưng "ma nữ khuynh thành" cũng không phải hư danh!
- Nhiệm vụ của Thừa tướng phủ chỉ là bảo vệ, các ngươi tốt nhất đừng quá phận. Mà nhiệm vụ này các ngươi không muốn thì bỏ đi là được.
Thánh chỉ?
Chẳng phải nàng cũng từng không nhận rồi sao?
Thêm một lần nữa cũng chẳng thế nào!
Huyết Thiên Băng nhìn Lâm phu nhân, đôi mắt lạnh đi mấy phần.
Lâm phu nhân hiểu, đây không phải chỉ là cảnh cáo mà là sự thật... Cũng là đang nhắc nhở nàng ta, chuyện hai nàng về muộn lúc đêm cũng không cần nàng ta quản.
- Lâm Thừa tướng, nếu rảnh thì ở lại quan sát thi hành đi. - Hồng Mai sống cùng hai nàng bao lâu rồi, đương nhiên hiểu tác phong của hai nàng.
Đây cũng là nhắc nhở Lâm Viễn hãy quản tốt thê nhi nhà hắn, đừng để bọn họ quá phận!
Lâm Viễn đang gật đầu đáp lễ, bỗng nhiên hỏi:
- Quận chúa, y phục của hai người?
Hiện giờ hắn mới để ý, hai nàng đang vận hắc bào!
Đêm khuya trở về lại vận hắc bào, chuyện này...
- Sao không thử hỏi Lâm phu nhân?
Huyết Thiên Băng chính là nghĩ, có thể phái người đi theo dõi hai nàng thì cũng nên biết hai nàng đi đâu chứ nhỉ? Vận hắc bào là chuyện đương nhiên.
Nhưng nàng tin, Lâm phu nhân sẽ không ngu ngốc nói hai nàng đã nhảy vực. Dù sao, đó cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của nàng ta, nói ra khác nào chịu chết!
Lâm Viễn hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược, sau đó lại hành lễ với hai nàng:
- Đa tạ Quận chúa nhắc nhở...
Việc này hắn đương nhiên cũng sẽ không hỏi nữa.
Huyết Hải Lệ từ ghế đứng lên, cứ thế tiến về phía trước, Huyết Thiên Băng cũng chẳng nhìn ai, đi theo Huyết Hải Lệ.
Hồng Mai hiểu ý, thu lại bạch bào trên ghế, lại nhìn hai ly trà mà hai nàng vừa uống, trực tiếp đập bỏ, động tác mang theo lực đạo khiến hai ly trà vỡ vụn gần như thành bụi, bay theo gió...
Đồ tiểu thư đã sử dụng, thà phá hoại còn hơn để người khác đụng vào!
Hồng Mai làm xong chuyện, nhanh chóng đuổi kịp hai nàng. Mà đám người Lâm Viễn lại cúi đầu:
- Cung tiễn Quận chúa...
...
Khi hai nàng đã hoàn toàn rời khỏi Lâm gia qua cánh cổng... "cần sửa chữa", Lâm Viễn mới nhìn Lâm phu nhân, hướng đám hắc y nhân đang quỳ ra lệnh:
- Theo lời của Quận chúa mà thi hành đi!
- Tướng gia! - Lâm phu nhân sửng sốt, vậy mà...
- Phụ thân, mẫu thân không phải...
Chính là Lâm Nhược chưa nói hết, Lâm Viễn đã quát:
- Ta đã nói rồi, đừng có ngu ngốc mà chọc vào hai vị Quận chúa! Chê mạng quá dài sao?
Lâm Nhược rưng rưng nước mắt, phụ thân chưa từng quát nàng ta như vậy!
- Thi hành đi... - Lâm Viễn ngồi xuống ghế, day day trán...
Đám hắc y nhân cũng nhận lệnh, đứng dậy giữ hai người bọn họ, vung gậy lên...
Chát...
Chát...
Chát...
...
Hai mươi gậy qua đi, Lâm Nhược được Lâm Viễn sai người đưa về viện tử, còn Lâm phu nhân sau 50 trượng cũng được khiêng về. Mà Lâm Viễn khi đó quay lưng đi đến Lan Di viện - viện tử của Lan di nương...