Tiếng chim kêu lảnh lót vang vọng, bầu trời xanh phủ thêm mây trắng dày.
Tuyết rơi nhẹ, trên mấy chiếc lá còn vương lại tuyết trắng, khí lạnh trời đông bao phủ cả không gian.
Huyết Hải Lệ một thân hồng y ngồi trên ghế quý phi ngay dưới gốc cây, bên ngoài phủ thêm một lớp áo choàng bạch sắc, hồng phát tựa hỏa diễm trong không gian, khuôn mặt lãnh đạm nhưng vẫn vô cùng kinh diễm.
Tay nâng ly trà trên bàn đá, mắt nhìn quyển sách, thập phần nhàn nhã...
Nàng lúc nào cũng như vậy!
Mắt phượng khẽ nâng lên, ngân mâu sâu thẳm thu lại hình bóng của nữ tử đang luyện kiếm trước mắt.
Một thân cam y dài gần đến đầu gối, khuôn mặt thanh túy thiên chân được thay bằng nét nghiêm túc lại pha chút lạnh lẽo, đôi mặc mâu thi thoảng chớp chớp mang theo quyết đoán sát phạt, trường phát vấn cao đơn giản, từng động tác chuyển kiếm mang theo sát ý dưới tay nàng lại uyển chuyển như nước, nhẹ nhàng như gió thoảng, đem đến cảm giác hòa hợp kì lạ...
- Quay phải, tụ lực, một chân làm điểm tựa, thi triển khinh công, một kích tất sát.
Thanh âm Huyết Hải Lệ vang lên lạnh lẽo.
Kiếm... là để giết người!
Hồng Mai nghe vậy, tay nắm chặt kiếm, theo lời Huyết Hải Lệ nói, lưỡi kiếm sắc lạnh mang theo một đạo cuồng phong, tung ra một kích đem điểm đích là một bức tượng đá lớn bị chém đôi, sau đó hóa thành bụi.
Huyết Hải Lệ có điểm hài lòng.
Cũng là một nhân tài kiếm pháp, nếu được dạy dỗ cẩn thận sẽ rất có tiền đồ.
Hồng Mai thu lại kiếm, vô cùng kích động:
- Tiểu thư, thật sự... vỡ rồi!
Bức tượng này còn to lớn hơn nàng, vậy mà chỉ một nhát chém mà vỡ vụn rồi?
Tiểu thư... quá giỏi!
- Chỉ là vỡ một bức tượng, cần gì phải hưng phấn như vậy?
Huyết Thiên Băng một thân lam y sẫm, vài sợi tóc lam tùy ý được buộc lại bởi một dải dây đỏ, một kiện áo choàng mỏng phủ bên ngoài đem khí tức của nàng tựa tuyết mùa đông, dung nhan tuyệt thế khiến người mê mẩn...
Hồng Mai nhất thời thất thần...
Tiểu thư nhà nàng sao lại đẹp đến vậy!
Huyết Thiên Băng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một chén trà, hương hoa mai nghi ngút trong ấm tỏa ra dịu nhẹ, ngưng tụ thành một lớp sương mờ...
- Sao vậy?
Huyết Thiên Băng phát hiện, ở với Hồng Mai, nàng nói nhiều hơn thì phải?
Hồng Mai cũng đặt kiếm xuống, ngồi vào ghế, vài bông tuyết còn vương trên tóc và vạt áo:
- Tuyết năm nay rơi muộn...
Bình thường thì hai tháng trước tuyết phải rơi rồi, năm nay đến nửa tháng trước mới rơi.
Thời tiết Xuân Phiên quốc không thất thường như vậy...
Huyết Thiên Băng vươn tay hứng một bông tuyết, hoa tuyết nhẹ rơi vào chén trà của nàng rồi bị hòa tan:
- Thiên thời thôi...
Cốc... Cốc... Cốc...
Không gian tĩnh lặng vô tình bị âm thanh gõ cổng phá vỡ.
Hồng Mai nhìn hai nàng một chút, sau đó mới đứng trước cổng phủ:
- Là ai?
Hiện tại mới là hơn giờ Mão một chút (hơn 5 giờ sáng), ai đến vậy lúc này vậy?
- Hồng Mai cô nương, ta là Đặng công công! - Người bên ngoài nghe được âm thanh quen thuộc, liền đáp lại.
Hồng Mai nghe vậy, mới mở cổng ra...
Đặng công công năm nay đã hơn 60 tuổi, hầu hạ từ thời tiên hoàng, nếp nhăn trên mặt đã nhiều lại sâu, khuôn mặt trung hậu, thân bố y choàng thêm một chiếc áo choàng dày. Phía sau Đặng công công là một hàng người khiêng vài rương đồ lớn, trông thập phần xa hoa.
Hồng Mai hơi nhún người, đầu không cúi, thân không cong, mắt vẫn nhìn thẳng:
- Tham kiến công công, không biết...
Chính là chưa để nàng nói hết, Đặng công công đã hơi cúi người:
- Hồng Mai cô nương đừng đa lễ, ta chỉ thay bệ hạ đưa lễ vật đến cho phủ Trưởng Công chúa, không có việc gì khác.
Đặng công công nét mặt trung hậu, đem lời một lần nói hết ra.
Người của Quận chúa, ông không nhận được lễ của nàng!
Huống hồ, Hồng Mai là người một tay quản lí phủ Trưởng Công chúa, cũng khó đắc tội!
- Công công, chuyện này... - Hồng Mai có điểm khó xử.
Đống lễ vật kia...
Đặng công công đối với tình cảnh này vô cùng quen thuộc, liền lên tiếng:
- Cô nương không cần như vậy, chỉ là lễ vật thôi, trong số rương này có y phục cùng trang sức. Năm ngày sau là ngày Thái hậu trở về, chỉ mong Quận chúa có thể đến.
- A, ra là vậy, vậy phiền công công rồi.
Hồng Mai hiểu ý, liền tránh sang một bên để đám người đem mấy chiếc rương đặt vào trong sân.
Tuy bọn họ vào được trong phủ, nhưng cũng chỉ dám đặt đồ cách cổng không xa, hàng lối đều hướng bên phải cổng mà xếp.
Phủ Trưởng Công chúa... không được phép tiến vào quá xa. Nếu không phải Hồng Mai cho phép, bọn họ có mấy trăm lá gan cũng sẽ không bước qua cánh cổng này!
Nhưng chính là, khi Hồng Mai tránh sang một bên, lại để hiện ra bóng dáng của hai nàng.
Cả đám người chỉ kịp nhìn thấy màu đỏ cùng lam trên mái tóc, còn lại chưa kịp làm gì, cơ thể liền vô thức quỳ xuống:
- Tham kiến nhị vị Quận chúa...
Mùa đông mà vẫn bức ra hàn khí như vậy, thật lạnh!
Đặng công công tuy không quỳ, nhưng vẫn cúi đầu cung kính, nhưng chỉ có ông mới biết, mồ hôi lạnh trên trán đã ướt một tầng dày.
Áp bức này còn đáng sợ hơn cả long uy của Hoàng thượng!
- Miễn lễ...
Tâm tình Huyết Thiên Băng không tệ, bọn họ cũng không làm sai, không cần phải quỳ.
Một lời nàng nói ra, đám người kia chậm chạp đứng dậy, đi ra sau lưng Đặng công công, nhưng đầu một chút cũng không dám ngẩng.
Lạnh quá!
Bọn họ hiện tại chính là vô cùng tiếc nuối, nghe nói dung mạo của hai vị Quận chúa khuynh quốc khuynh thành, cơ mà bọn họ đến ngay cả mái tóc cũng chưa nhìn hết...
Đáng tiếc!
Cũng thầm cảm phục với Hồng Mai...
Nàng rốt cuộc là làm sao mà có thể đứng và chung sống không chút e dè như thế?
Đáng khâm phục!
- Hồng Mai cô nương, mong cô nương hỏi Quận chúa, năm ngày sau Hoàng thượng tổ chức cung yến mừng Thái hậu hồi triều, không biết nhị vị Quận chúa có muốn đến hay không?
Đặng công công vẫn giữ ngữ khí bình thường, tuy rằng nói với Hồng Mai nhưng cũng là gián tiếp nói với hai nàng.
"Có đến không" và "có muốn đến hay không" là hai cách hỏi hoàn toàn khác nhau.
Đặng công công nói như vậy, đủ để thấy thân phận của ai nàng có bao nhiêu tôn quý và quyết định của hai nàng có bao nhiêu quan trọng!
- Sẽ đến...
Giọng của Huyết Thiên Băng vọng ra, hai từ đơn giản nhưng nghe ra sự lạnh nhạt.
- Đa tạ Quận chúa...
Đặng công công cúi người, chỉ cần Quận chúa đến thì cho dù chỉ là một yến tiệc nhỏ cũng sẽ được tổ chức thành cung yến linh đình. Từ đó cũng có thể thấy địa vị của hai vị Quận chúa cao đến nhường nào...
- Nô tài cáo lui...
Đặng công công cùng đám người hành lễ rồi quay đầu ra khỏi phủ. Khi đã đi khá xa, một nam nhân trong số đó mới mạnh bạo nói:
- Đáng sợ thật, áp lực khi đứng trước mặt hai vị Quận chúa quá lớn, ta vẫn còn run đây này!
- Chúng ta cũng đâu khác gì ngươi!
- ...
- ...
Đặng công công đi trước cuối cùng nghiêm giọng lên tiếng:
- Đàm luận về Quận chúa, chê mạng quá dài?
- Công công, chúng ta biết tội!
Đám người vừa nói liền quỳ xuống, bọn họ thực sợ!
- Lần sau giữ miệng, trong cung không đơn giản đâu... - Đặng công công hảo tâm nhắc nhở, ở hoàng cung, người chết ở cái miệng!
Phượng hoàng tinh tái thế...
Hầy...
- Đa tạ công công khuyên bảo...
...
*** Phủ Trưởng Công chúa ***
- Tiểu thư, người thật sự muốn vào cung sao? - Hồng Mai đang hỏi Huyết Thiên Băng nhưng mắt lại đảo qua nhìn Huyết Hải Lệ.
- Ừ... - Lần này, không cần để Huyết Thiên Băng nói, Huyết Hải Lệ đã trả lời.
Hồng Mai vốn còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Từ khi Trưởng Công chúa mất, tiểu thư cũng không mấy rời khỏi phủ Trưởng Công chúa. Hiện tại như vậy cũng tốt đi...
Quay đầu nhìn mấy rương đồ, chưa để Hồng Mai phải hỏi, Huyết Thiên Băng đã phân phó:
- Như cũ đi...
- Vâng...
Hồng Mai có câu trả lời, liền thu dọn rồi đi xử lý đồ đạc. Huyết Thiên Băng cũng ở lại luyện vài đường kiếm, thuận tiện chỉ dạy một chút cho Hồng Mai. Còn Huyết Hải Lệ sớm đã đứng lên, trở về phòng.
Thái hậu đương triều, mỗi năm một lần, sau khi qua ngày Cát Kỵ của Trưởng công chúa thì sẽ trở về kinh thành, ước tính thời gian thì cần hơn ba ngày, hẳn hai ngày sau đó mới tổ chức cung yến.
Lần này không chỉ đơn giản là vào cung, nàng muốn xác nhận vài chyện...
Mộ Dung Ý Như và... Ý Như Trưởng Công chúa, thật là một sao?