[Tứ vương Hắc đạo] Huyết Phượng nghịch thiên

Chương 13: Xuất phủ

*** Diêu Tân viện ***

- Phu nhân, hôm qua Tướng gia qua đêm ở Lan Di viện!

Một nha hoàn hớt hải chạy vào phòng, lời nói mang theo bất mãn cùng tức giận.

Phụ nhân trên giường nằm úp người, hai tay chống vào gối, khuôn mặt có điểm nhăn nhó...

Năm mươi trượng, chưa lấy đi nửa cái mạng nhưng thật sự rất đau!

- Tướng gia qua đêm ở đâu cần ngươi quản sao? Cẩn thận cái miệng!

Lâm phu nhân nghiêm mặt nhắc nhở, Lâm Viễn là Thừa tướng quyền cao chức trọng, qua đêm ở viện của ai nàng cũng không quản được, huống hồ người đó còn là thiếp thất của hắn.

- Là nô tỳ lỡ lời, phu nhân thứ tội! - Tiểu Tín quỳ rạp xuống, đi theo Lâm phu nhân bao năm, nàng ta vẫn có đầu óc.

- Đứng lên đi. - Lâm phu nhân phẩy tay, tránh cho mình đụng vào vết thương.

Tiểu Tín đứng dậy, liền vào vấn đề chính:

- Phu nhân, Lan di nương đến.

Tin Lâm phu nhân bị phạt trượng rất nhiều người biết, mới sáng sớm, Lan di nương lại đến chỉ sợ là để dương oai!

Tiểu Tín vừa nói xong, từ cửa đã truyền vào tiếng nói lanh lảnh lại pha chút mỉa mai khó thấu:

- Tỷ tỷ, ta muốn đến thăm tỷ một chút mà đám người này thật không biết phép tắc mà!

Lan di nương - Đạm Lan một thân thanh y, khuôn mặt đã hiện lên mấy nếp nhăn mờ của tuổi 31, tay được nha hoàn đỡ, vừa bước vào đã lên tiếng quan tâm nhưng thực chất là châm chọc.

Người đến, Lâm phu nhân cũng cười cho có lễ:

- Muội muội đến thăm bổn phu nhân, vất vả rồi!

Đáp lại nhưng dùng thân phận ra oai chính là vũ khí của nữ nhân hậu viện!

Lan di nương hiểu ý, nụ cười trên môi thoáng cứng đờ:

- Ta nghe nói tỷ tỷ bị phạt trượng, không biết tỷ có sao không?

Lâm phu nhân đáy mắt hiện lên chán ghét...

Đến thăm bệnh chưa hỏi một câu mà đã chọc thẳng vào vết thương như vậy, miệng gọi tỷ tỷ mà không có thành kính, mục đích của Lan di nương đến đây quá rõ ràng rồi!

Tuy vậy, Lâm phu nhân nằm trên giường cũng không khách khí:

- Muội muội nói đùa rồi, hôm qua Tướng gia và ta cùng hai vị Quận chúa có chút khúc mắc, Quận chúa không hài lòng nên muốn phạt. Ta thân là Thừa tướng phu nhân, vì Tướng gia phân ưu cũng là điều nên làm...

Tranh đấu hậu viện vô cùng nhàm chán, nhưng để không bị ép vào thế bị động, từng câu nói đều phải sử dụng thân phận!

Lời Lâm phu nhân vừa nói ra, tuy thừa nhận chính mình bị phạt, nhưng lý do lại là vì thân phận chính thất phải cùng phu quân phân ưu là nói cho Lan di nương nghe, cho dù thế nào thì nàng ta cũng chỉ là thiếp.

Lan di nương mày nhíu lại, tâm tình thực không vui, nhưng vẫn giữ tỉnh táo, thực hiện thật tốt màn "thăm bệnh" của mình:

- Đêm qua Tướng gia có ở lại tiểu viện, buổi sáng còn muốn thăm tỷ sớm một chút kết quả lại đến muộn, còn mong tỷ tỷ không trách tội!

Tức giận không?

Lan di nương cười thầm, Lâm phu nhân giành sủng ái bao lâu, vẫn là không giữ được!

Nhưng Lâm phu nhân chỉ cười nhẹ, làm một bộ dáng thấu tình đạt lý:

- Muội muội thân là thiếp thất phải hầu hạ Tướng gia là phúc phần, lần sau chú ý một chút là được.

Vẫn là nói cho Lan di nương, bà ta chỉ là thiếp, chẳng phải vẫn theo quy củ mà thỉnh an chính thê đó sao?

Lan di nương cũng không phải đèn cạn dầu, thật nhanh mà chuyển chủ đề:

- Nghe nói đại tiểu thư cũng bị thương, muội sẽ kêu Oải Oải đến thăm người.

- Làm phiền muội rồi. Nếu không còn gì nữa thì Tiểu Tín, tiễn Lan muội muội đi.

Lâm phu nhân không khách khí hạ lệnh đuổi khách, Lan di nương vẻ mặt cũng không mấy hài lòng nhưng cũng hành lễ một cái rồi lui ra.

Khi Lan di nương đã đi được một đoạn xa, Lâm phu nhân mới nhắc nhở:

- Đi báo với lão phu nhân, ta đang dưỡng thương, không thể đến thỉnh an, mong người thứ tội. Sau đó, đem một ít cao chữa thương cho đại tiểu thư.

- Vâng.

Tiểu Tín cũng nhún người, nhanh nhẹn mà đi thực hiện.

Lâm phu nhân mặt mày bắt đầu nhăn nhó, vừa đụng vào vết thương, thật xót...

Tuy vậy, tâm tình hiện tại cũng tốt không ít!

Chính thất chính là thê, một tiểu thiếp cũng dám sánh bằng?

Mơ mộng!

Nhưng ngày hôm qua, nàng ta vẫn là sơ suất.

Vậy mà hai nàng đã phát hiện, lại còn ra đòn cảnh cáo!

Lâm Viễn cũng đã thể hiện lập trường rồi, vẫn là nên thu tay lại.

Lâm phu nhân nghĩ nghĩ một lúc, thật lâu sau cũng ngủ rồi...

Đêm qua thực là thức khuya!

...

*** Phủ Trưởng Công chúa ***

Huyết Hải Lệ ngồi trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó.

Một gương mặt thanh tú phảng phất nét thuần khiết, đôi lông mày sắc không che giấu được vẻ lãnh đạm, mái tóc đỏ rực như lụa tản ra hai bên gò má, lộ ra một đôi ngân mâu sáng ngời hữu thần cùng bờ môi hồng nhuận ngọt ngào. Tất cả vẻ thanh lệ thoát tục này đều hiện lên trên khuôn mặt chỉ mới mười hai tuổi, tựa như băng lãnh tiên tử từ trong tranh bước ra.

Đằng sau xuất hiện một cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn cầm chiếc lược gỗ quý, chải lên mái tóc mượt mà của nàng.

- Thật lâu rồi mới thấy tỷ ngồi trước gương.

Giọng Huyết Thiên Băng vang lên trong trẻo, tựa tiếng nước chảy qua khe đá, réo rắt như tiếng đàn, khiến người trầm mê.

Ở Hắc đạo, Huyết Hải Lệ tuy rằng không quá quan trọng dung mạo nhưng vẫn thường chỉnh trang một chút, bất quá ngồi lâu trước gương thì chưa bao giờ.

Nàng... rất bận!

- Quá rảnh rỗi...

Huyết Hải Lệ cũng để mặc người chải tóc, tùy ý nói ra lý do.

Ở phủ Trưởng Công chúa thật quá nhàm chán, mọi việc đều được Hồng Mai lo liệu hết, nàng luyện kiếm múa võ cũng không mất nhiều thời gian, ở đây nàng cũng không còn là vương của Hắc đạo...

Quá nhàn rỗi!

Thu tất cả tóc của Huyết Hải Lệ ra phía sau, Huyết Thiên Băng dùng một dải lụa trắng cột lại tóc:

- Vậy đi thăm thú nơi này một chút cũng được.

Mái tóc của Huyết Hải Lệ lúc này đã gọn gàng, toàn bộ tóc đều buông sau lưng, khí chất tản ra mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Trong quá khứ, Như Lệ và Như Băng sống cho chính mình, nhưng mục đích chính lại là sống thay cho người khác, họ đối với thế giới này chỉ biết một chút, nên kí ức của hai nàng cũng không đầy đủ. Đi tận mắt chứng kiến có khi lại tốt hơn!

Huyết Thiên Băng lấy ra hai bộ hắc bào, đưa cho Huyết Hải Lệ một cái, bộ còn lại chính mình phủ lên.

Huyết Hải Lệ cũng tiếp nhận, choàng lên hắc sắc trường y, kéo vành nón xuống che đi nửa khuôn mặt.

- Đi thôi...

Ở thế giới này, cường giả vi tôn, thực lực của hai nàng trong quá khứ tuy mạnh nhưng hiện tại chưa chắc có thể xưng bá ở thế giới này. Vẫn nên cẩn trọng một chút!

Vừa bước ra khỏi cửa, vừa vặn lại gặp ngay Hồng Mai:

- Tiểu thư, hai người lại muốn đi đâu sao?

Tiểu thư thi thoảng cũng sẽ đi ra khỏi phủ, nhưng chưa từng ăn mặc như vậy...

- Đừng để bất cứ ai đến phủ, nếu có người mang ý đồ bất chính, có thể giết. Chúng ta sẽ sớm trở về. - Huyết Thiên Băng dặn dò một chút.

Nàng tin năng lực của Hồng Mai có thể làm được điều này.

- Tiểu thư yên tâm, Hồng Mai sẽ làm tốt.

Chuyện này nàng vẫn thường xuyên làm, lâu dần cũng quen rồi!

Huyết Thiên Băng gật đầu một cái, sau đó cùng Huyết Hải Lệ phi thân ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức chóng mặt này cũng khiến Hồng Mai bất ngờ:

- Tiểu thư từ khi nào nhanh như vậy?

Nhưng nàng cũng chỉ là hỏi chính mình, sau đó về phòng.

Còn hai nàng sau khi ra ngoài không đi qua cổng chính mà nhảy qua tường phủ.

Tuy rằng thân phận của hai nàng hiển hách nhưng khi ra khỏi phủ bằng cổng chính lại mặc hắc bào sẽ có không ít dị nghị.

Vẫn là nên giữ thần bí một chút!

Ở Xuân Phiên quốc, tất cả mọi người đều biết, hồng phát cùng lam phát chính là đặc điểm dễ nhận dạng nhất của hai vị Quận chúa. Muốn thám thính không nên để lộ thân phận, nếu không, với danh tiếng hiện tại của hai nàng, không những không biết thêm điều gì ngược lại còn phí công một chuyến.

Điều chỉnh lại khí tức ưu nhã xuất trần bằng hàn khí thấu xương, hai hắc ảnh vượt qua bức tường phủ cao bốn mét, nhanh như chớp biến mất, không lưu lại một chút tàn ảnh, vô thanh vô thức mà hòa vào không gian...