Vĩnh An thành, tòa thành lịch sử vô cùng tráng lệ của Xuân Phiên quốc, nhân khẩu đông đúc, các ngành đều vô cùng phát triển.
Đi trên đường cái, kiến trúc hai bên đường đều vô cùng to lớn và đồ sộ, các cửa hàng san sát nhau, đường phố rộng rãi có thể để cho hơn mười chiếc xe ngựa chạy song song, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Quả không hổ là đô thành của Xuân Phiên quốc!
Trên đường có rất nhiều tiểu thương đến từ các nơi khác, quần áo kì lạ cũng có không ít, bởi vậy nên Huyết Hải Lệ và Huyết Thiên Băng có khoác hắc bào cùng đấu bồng rộng vành cũng không mấy ai để ý, nhưng hàn khí từ thân ảnh của hai nàng tản ra lại khiến nhiều người e ngại...
Thật lạnh!
Hai nàng tuy rằng có thu liễm khí tức nhưng những năm dẫm đạp lên thi thể người chết cũng không ít, bởi vậy có thu lại bao nhiêu thì vẫn sự lạnh lẽo vẫn thể hiện từ trong cốt lõi.
Bỏ qua mấy ánh nhìn từ người khác, hai nàng song hành cất bước, vậy mà lại vô tình gặp được một màn.
Lôi đài giữa khu chợ đông đúc lúc này được rất nhiều người vây xem, tiếng reo hò cùng tiếng thét vang lên như muốn xé rách không khí.
- Thấy chưa, ta đã nói Ngưu lão đại chắc chắn sẽ thắng!
- Ta cũng cược Ngưu lão đại thắng trận vừa rồi!
- Ta cũng vậy!
...
Nam nhân được gọi là Ngưu lão đại đứng trên lôi đài, vai u thịt bắp, làn da ngăm đen, bàn chân to lớn giẫm xuống mặt sàn nhìn đối thủ đang nằm dưới đất.
- Ngưu lão đại, ta... thua rồi...
Nam nhân kia bị đánh đến đau điếng, cam nguyện chịu thua.
Ngưu lão đại cũng thập phần hào sảng, cười khanh khách:
- Tiểu đệ, ngươi còn non lắm, nhưng không sao, về luyện tập thêm đi rồi chúng ta lại đấu tiếp!
- Đa tạ Ngưu lão ca dạy bảo! - Nam nhân kia cũng cười đáp lễ, thập phần chân thật.
Trận đấu này, hắn thực sự học hỏi được không ít!
- Còn ai muốn đấu với ta nữa không? - Ngưu Chấn vô cùng hào khí, lại cười lớn.
Hắn vẫn còn muốn chiến tiếp!
- Ta...
Huyết Thiên Băng một thân hắc bào, dung mạo bị che quá nửa, chỉ thấy được duy nhất phần miệng cùng một phần của mũi, lời nói thanh lãnh tựa tiếng chuông, khiến người nghe đều muốn lập tức quay đầu nhìn.
Nhưng khi nhìn thấy hai thân ảnh bé nhỏ kia, tiếng cười cùng tiếng xì xào bắt đầu vang lên:
- Ha ha, nhỏ như vậy mà muốn đấu với Ngưu ca, đừng mạo hiểm như vậy!
- Nơi này là lôi đài tử chiến, mất mạng như chơi đấy!
- Tiểu tử, Ngưu lão đại không phải người thường đâu!
Người xem ở đây chủ yếu là dong binh, liên tục nhắc nhở, phải biết, nam nhân họ Ngưu kia đã là võ sư trung kỳ, bao lâu nay luyện võ cận chiến ở lôi đài này chưa từng thua, lại đổi lại được danh tiếng. Không chỉ vậy, hắn còn là người của Dong Binh công đoàn, giữ danh sách ghi danh lính đánh thuê tham gia vào bảng nhiệm vụ.
Lại nhắc đến cấp bậc võ đạo, sắp xếp từ thấp đến cao là võ giả, võ sư, võ tướng, võ vương. Trong mỗi cấp bậc còn chia thành ba kỳ: sơ, trung, hậu.
Xét về Ngưu Chấn kia, ở Xuân Phiên quốc thì cũng rất có tiếng!
Hai nàng ở hiện đại đã gặp qua không ít dong binh, tính tình hào sảng, nhắc hai ba câu cũng không phải là chê bai. Huống hồ, thế giới này là cường giả vi tôn, có thực lực thì chính là được tôn trọng như vậy.
- Sao? Không chấp nhận? - Huyết Thiên Băng bước lên lôi đài, giọng nói pha chút lãnh khốc.
Nàng muốn xét thử thực lực của mình ở thế giới này. Mà đây, lại là cách nhanh nhất...
Chiến đấu thực sự!
- Ha ha! Được, được, đương nhiên chấp nhận. - Ngưu Chấn vô cùng sảng khoái, cười lớn.
Vốn là một người hào sảng, Ngưu Chấn chính là hỏi về trận chiến trước:
- Chúng ta chiến đấu thế nào?
- Tùy tiện đi.
- Được, vậy so võ lực đi.
- Có luật gì không?
Huyết Thiên Băng theo bản năng mà hỏi, giữ được danh tiếng ở lôi đài, cũng không tầm thường.
- Rất đơn giản, nếu đánh thắng được ta sẽ được một tấm bảng ghi danh trong Dong Binh công đoàn, thua cũng không sao.
Nhưng người thắng hắn vẫn không có xuất hiện.
Không phải là không thắng được, mà là bọn họ không muốn chiến đấu ở đây...
- Có thể giết người?
- Có thể.
Đấu trên lôi đài, chính là sinh tử chiến.
- Được. - Huyết Thiên Băng hờ hững một tiếng, tản ra một chút hàn khí.
Ngưu Chấn cũng bắt đầu nghiêm túc, hai tay nắm thành quyền, chủ động tiến lên công kích.
Từng nắm đấm vung ra, trong đó còn mang theo nội lực, cứ thế mà nhằm vào Huyết Thiên Băng.
Nhưng nàng cũng không ra đòn ngay lập tức, chỉ tránh công kích phía trước. Ngưu Chấn cảm thấy không đủ, liền tụ lực lại, một chưởng đánh thẳng về Huyết Thiên Băng. Lần này, nàng không tránh nữa, lấy mũi chân làm điểm tựa, xoay một vòng trên không trung, vung một đá vào lưng của hắn từ đằng sau.
Ngưu Chấn đau điếng, một đá kia rốt cuộc mang theo bao nhiêu lực, mà khiến cho một võ sư trung kỳ như hắn cũng lặng người, toàn thân đau rát đến thê thảm.
Huyết Thiên Băng nhẹ nhàng đáp đất, gió thổi nhưng chiếc đấu bồng kia không mấy lay động. Lần này, không để hắn có thời gian mà hồi phục, nàng trực tiếp ra tay.
Là sát thủ chính là như vậy, cho dù thích đừa giỡn với con mồi cũng không thể để nó có cơ hội trở mình.
Tay vung quyền hướng Ngưu Chấn, Huyết Thiên Băng không chút khách khí đánh trực diện. Ngưu Chấn bị dồn vào thế bị động, giơ tay chống đỡ.
Nhưng Huyết Thiên Băng là người đơn giản?
Tốc độ thuấn di nhanh như gió, một kích phía trước nháy mắt lại một đòn phía sau, ép cho Ngưu Chấn lâm vào bế tắc.
...
Hoa hoa thêm một chút thời gian, Huyết Thiên Băng đứng trên lôi đài, nhìn hình dáng sau trận chiến của Ngưu Chấn.
Trên cơ thể đầy vết thâm tím bị lộ ra khi y phục vô cùng rách rưới, cả thân thể không thiếu vết thương lớn nhỏ chồng chất, dáng đứng cũng vô cùng chật vật.
- Vậy mà thắng được Ngưu lão đại?
- Không thể nào!
- Ta thấy rõ ràng hắn không làm gì cả, chỉ khua khua mấy đòn, vậy mà lại có thể...!
...
Rất nhiều tiếng xì xào vang lên, mà trong số đông ấy, có một thân ảnh cũng vận hắc bào là không lay động, tựa như băng tuyết ngàn năm, không vì điều gì mà thay đổi.
Nàng biết, muội muội của nàng không thể bại.
- Phân rõ thắng thua rồi?
Huyết Thiên Băng đứng trên lôi đài, toả ra hàn khí bức người, khiến cho đám người phía dưới cũng vì thế mà im bặt...
Lạnh quá!
Ngưu Chấn vất vả đứng lên, cơ thể chồng chất vết thương, ôm quyền thi lễ:
- Các hạ thắng rồi!
Hắn hiện tại có chút sợ, người trước mắt không rõ dung mạo nhưng đem đến cho người khác cảm giác khó thở, rõ ràng từng đòn đánh tung ra hoàn toàn vô lực, vậy mà lại có thể khiến hắn chật vật như vậy!
Đây không chừng sẽ là một đại nhân vật!
Thấy Ngưu Chấn đã nhận thua, đám người phía dưới cũng không dám ồn ào, lặng lẽ im miệng.
Ngưu lão đại tuy rằng thua nhưng vẫn thập phần hào sảng, đưa cho Huyết Thiên Băng một tấm bảng hoàng kim:
- Đây là bảng chứng minh thân phận của Dong Binh công đoàn, các hạ có thể tùy ý đi lại ở đó.
Bảng hoàng kim...
Là bảng cao cấp!
Huyết Thiên Băng vươn tay cầm lấy, tấm bảng này không lớn, kích cỡ tầm một chiếc thẻ, nhưng được làm từ vàng thật, bất quá lại không nặng.
- Không biết danh xưng của các hạ là gì?
Ngưu Chấn ôm quyền, hắn thật muốn kết giao với người trước mắt.
- Họ Huyết, tên Băng, Huyết Thiên Băng.
Nàng đối với tên của mình cũng không dấu diếm, nàng mới không dùng tên người khác giả mạo chính mình, dù sao ở Xuân Phiên quốc, cũng không ai biết Như Băng quận chúa tên là Huyết Thiên Băng.
- Các hạ là nữ tử?
Hắn chính là không tin được, mình vậy mà thua một nữ tử nhỏ nhắn như vậy!
- Thì sao?
Nữ tử không thể chiến đấu?
- Không phải, ta chỉ hơi bất ngờ. - Ngưu Chấn cũng thập phần khách khí, giữ kính ý đúng mực.
Huyết Thiên Băng cũng không tiếp tục nhiều lời, nhảy khỏi lôi đài, đứng cạnh Huyết Hải Lệ.
Đám người cũng đưa mắt nhìn theo, bọn họ giờ mới phát hiện ở đây có người này!
Cư nhiên có thể ẩn giấu khí tức như vậy?
Đích thực là đại nhân vật!
Ngưu Chấn nhìn hai nàng, một lúc mới lên tiếng:
- Huyết các hạ, không biết đó là ai?
Có thể đi cùng nàng, có lẽ cũng không đơn giản!
- Tỷ tỷ của ta, Huyết Hải Lệ.
Huyết Thiên Băng cũng hào phòng trả lời.
Huyết Hải Lệ tuy rằng không thích người khác gọi tên mình nhưng cũng không thể hiện nàng sẽ dấu tên. Dù sao, để bọn họ biết tên nàng thì chưa chắc bọn họ đã dám gọi!
Đám người kia quả thật sợ rồi. Muội muội đánh thắng Ngưu lão đại, tỷ tỷ bất động thanh sắc, hai người này thật không đơn giản!
Điều mà bọn họ có thể nghĩ ra, Ngưu Chấn kia sao có thể không nghĩ tới?
Hắn cũng nhảy khỏi lôi đài, chắp tay thi lễ:
- Không biết có thể gọi hai người là Huyết đại và Huyết nhị các hạ được không?
Gọi như vậy bởi bọn họ đã nhận ra rõ ràng rồi!
Vị tỷ tỷ Huyết Hải Lệ kia vô cùng lãnh đạm, hàn khí bức người. Còn vị muội muội Huyết Thiên Băng kia cũng thập phần lãnh khốc, nhưng sẽ nói một vài lời, không im lặng như tảng băng nào đó.
- Có thể. - Huyết Thiên Băng vẫn cất bước, đầu không hề quay lại.
Gọi như vậy cũng không sai...
- Mong các hạ có thể đến Dong Binh công đoàn một lần.
Người bí ẩn như vậy, Ngưu Chấn không nghĩ họ sẽ đến, cho dù có nhận được bảng danh cao cấp.
Nhưng Huyết Thiên Băng khi ấy tâm trạng khá ổn, hào phóng nói:
- Sẽ...
Một lần thôi, cũng không khó.
Nói nhưng chân vẫn không dừng lại.
Đám người phía sau đều âm thầm cảm thán...
Bọn họ nghĩ đâu có sai, vị Huyết đại các hạ kia rất lãnh đạm, ngay cả một chữ cũng không nói!
Nhưng suy nghĩ này bọn họ vẫn cất trong lòng, không dám nói ra...
Hai nàng chậm rãi cước bộ, cũng lúc ấy, từ phía sau vang lên thanh âm đều đều, lại thập phần nghiêm túc hữu lực:
- Khoan đã!
----------
Đăng không lại có người bảo không đăng!
Đăng nốt chương này sau đó tui viết lại, tui hứa truyện mới sẽ đầu tư nội dung và ngôn từ, mong lại tiếp tục ủng hộ nhau <3