Đêm
Trên một đỉnh núi thực cao có một cây cổ thụ vòm lá xum xuê, sợi dây thừng luồn qua mấy cành to, lớn của cây rồi buông thõng xuống, cùng một tấm ván gỗ phẳng tạo thành một chiếc xích đu đơn giản, mà trên chiếc xích đu ấy, có hai hắc ảnh với chiếc mũ đen che kín mặt.
Nơi trầm tĩnh yên ắng lạnh lẽo này, ai mà ngờ trong quá khứ lại là một Đỉnh Thiên Hoan vô cùng vui vẻ cơ chứ?
Một đợt gió lướt qua, quấn quanh hai thân ảnh hắc bào rồi ào ào thổi mạnh đem chiếc mũ che kín khuôn mặt của hai người lất phất rơi xuống.
Những sợi tóc đỏ và lam theo gió mà tùy ý bay múa, khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ mười hai lại không có nét ngây thơ thanh thuần, thay vào đó là một màn âm trầm đến quỷ dị, ngũ quan lộ ra không một khuyết điểm kết hợp với đôi mắt tinh xảo ánh lên tia lạnh lùng cực đại, ngân mâu con ngươi sâu thẳm thâm túy lại khiến người ta không khỏi rùng mình.
Rất đáng sợ!
Thiếu nữ tóc lam lười biếng nâng mi mắt:
- Có chút chậm...
Giọng nói của nữ tử... Trong trẻo như chuông ngân, nghe như vô hại nhưng đối với người khác chính là đầy rét lạnh!
Thiếu nữ tóc đỏ cũng chậm rãi nhắm mắt:
- Đến rồi...
Vẫn là giọng nói của nữ tử... Nhưng lọt vào tai người khác lại lạnh lẽo và đáng sợ đến lạ kì!
Lời nói vừa dứt, một chiếc ô tô từ xa tiến lại, ánh đèn pha chiếu trong không gian làm cảnh vật hiện lên một cách rõ ràng.
Chiếc ô tô đen dần dừng lại, ánh sáng cũng bắt đầu tối dần rồi tắt hẳn.
Cánh cửa xe khẽ mở, một ông lão từ trong xe bước ra...
Một thân vest đen phủ ngoài chiếc sơ mi trắng, tay chống gậy gỗ, khuôn mặt toát lên vẻ hiền từ cùng vầng trán đã lưu lại khá nhiều nếp nhăn, mái tóc bây giờ trắng như cước, chỉ còn ẩn hiện mấy sợi đen ngà, đôi mắt phủ lên một tầng mỏng nghiêm nghị nhưng khi nhìn thấy hai thiếu nữ đang ngồi trên xích đu, đôi mắt ấy chỉ có ấm ấp cùng vui vẻ.
Ông tiến lại gần, nở một nụ cười nhẹ:
- Hình như hơi muộn thì phải?
Thiếu nữ tóc lam đứng dậy, nghe trong thanh âm cũng nhu hòa nửa phân:
- Một chút...
Ông nhìn hai nàng, nụ cười vẫn giữ trên môi, bản thân cũng chuẩn bị ngồi vào xe:
- Đi thôi...
Hai nàng không nhanh không chậm tiến về phía trước, quay đầu nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Thiếu nữ tóc lam mở cửa sau, nâng chân bước vào.
Thiếu nữ tóc đỏ cũng chậm rãi bước... Bàn tay nhỏ nhắn khẽ vươn... Trước khi ngồi vào xe, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời phủ một màu đen tuyền phía trên...
Bên cạnh mặt trăng đang tỏa ra ánh vàng dịu, có bốn vì sao đỏ, lam, tím, vàng nhấp nháy thập tự, qua đôi ngân mâu sâu thẳm, nàng có thể thấy bốn vì sao ấy gần như nằm trên một đường thẳng...
Sắp đến rồi, và đây... là khoảnh khắc cuối cùng...
Huyết Hải Lệ nhắm mắt quay đầu, mở cửa rồi ngồi vào bên trong...
Chiếc xe lại tiếp tục chạy trong màn đêm...
*** Trong xe ***
Ông lão tay cầm lái, nhìn hai thiếu nữ qua chiếc gương nhỏ phía trên, giọng nói chất chứa vẻ u sầu:
- Không thể trở lại được nữa sao?
Thiếu nữ tóc lam chớp mắt nhẹ:
- Sớm đã không thể.
Hầy...
Tiếng thở dài não nề khiến bầu không khí ba người vốn đã trầm lặng giờ lại càng thêm quỷ dị.
- Vậy về Lãnh gia đi, nơi đó vẫn luôn có người đợi các con... - Ông lão lại lên tiếng, ông không muốn hai đứa cháu của mình tiếp tục cuộc sống ở nơi Hắc đạo đầy máu tanh ấy!
Thiếu nữ tóc lam nhàn nhạt tiếp lời, bản thân cũng đã sớm hiểu được ý nghĩa bên trong:
- Lãnh lão gia, Lãnh gia cùng Hắc đạo có gì khác nhau? Huống hồ, đến Lãnh gia, chúng ta sẽ có thân phận gì?
Là cháu của ông hay chỉ là hai đứa trẻ tự nhiên được mang về?
Một gia tộc có tiếng như Lãnh gia nếu đột nhiên xuất hiện thêm hai đứa trẻ thì họ sẽ bị gán thân phận gì đây?
Hai nàng không muốn bị chỉ trỏ vì điều ấy...
Lãnh lão gia lâm vào trầm tư...
Lãnh gia cùng Hắc đạo có gì khác nhau? Cũng phải, Lãnh gia là tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới, thực chẳng khác Hắc đạo là bao, thậm chí Lãnh gia còn được coi là chủ nhân một phần của Hắc đạo...
Hầy...
Lãnh lão gia lại thở dài, cố đưa bầu không khí trở lại bình thường một chút, ông lấy ra trong túi áo một mảnh giấy nhỏ, trên đó chỉ ghi lên ba chữ: Đỉnh Thiên Hoan, cuối mảnh giấy còn khắc lên một chữ "Huyết" đỏ thẫm:
- Tiểu Băng, kĩ năng tiễn thuật của con càng ngày càng tốt đấy...
Không tốt tiễn thuật, làm sao có thể từ khoảng cách ba nghìn mét ghim một mảnh giấy nhỏ như vậy lên trước cửa phòng ông chứ?
Huyết Thiên Băng quăn mấy sợi tóc lam bạc, không phủ nhận điều Lãnh lão gia nói. Bắn tên là kĩ thuật mà nàng giỏi nhất, cũng là điều mà nàng cảm thấy thích nhất trong những việc mà ông nội đã dạy nàng, nhưng bây giờ nàng cũng chưa hề khẳng định:
- Tiểu Băng... sớm đã không còn...
Tiểu Băng sao?
Cái tên mà Lãnh lão gia đã gọi nàng trong một thời ở quá khứ, bất quá giờ đã không còn nữa rồi...
Hầy...
Lãnh lão gia lại sầu não thở dài, tiếp tục bằng một câu hỏi rất nghiêm túc:
- Các con thực sự muốn đi? Hắc đạo không vương ắt sẽ loạn.
- Vậy Lãnh gia lấy nó đi. - Huyết Thiên Băng nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa kính, lười biếng trả lời.
Huyết gia diệt môn, Xích gia không còn, Ẩn Nguyệt gia biến mất, Lãnh gia bây giờ chính là đại thế gia của Hắc đạo. Vật về tay chủ, có gì sai?
Hai nàng cũng sắp phải đi, đương nhiên phải rời khỏi Hắc đạo, nhưng không phải hai nàng bị ép rời đi, hai nàng là bỏ Hắc đạo.
Lãnh lão gia thật sự ngạc nhiên, hai nàng đã mất bao công sức mới lấy được Hắc đạo, giờ nói bỏ là bỏ, đơn giản vậy sao? Mà cho dù có như vậy thì chẳng phải Hắc đạo có Tứ vương sao, thế thì...
- Nếu các con đi, thì chẳng phải vẫn còn hai ng...
Nhưng chưa để Lãnh lão gia nói hết câu, người im lặng từ lúc lên xe đến giờ Huyết Hải Lệ đã cắt ngang, nàng không thể để hai người họ lại tiếp tục vướng vào chuyện này:
- Lãnh gia không lấy thì Hắc đạo vô chủ, không cần nói nữa.
Trong vòng chỉ hơn một năm, các nàng một tay thu phục Hắc đạo. Chuyện về mấy đứa trẻ mới hơn sáu tuổi xưng vương nơi thế giới ngầm chắc chắn sẽ truyền đến không ít bàn tán cùng coi thường. Nhưng...
Hắc đạo là nơi nào?
Là nơi của kẻ mạnh.
Thực lực của các nàng vung lên, Hắc đạo ai dám hai lời?
Bởi vậy... Hắc đạo đối với các nàng bất quá cũng chỉ giống như một món đồ, cùng lắm cũng chỉ là một nơi dừng chân ngắn ngủi để thử nghiệm sức mạnh, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Huyết Hải Lệ lạnh nhạt thêm một câu:
- Chúng ta không nói chuyện phiếm.
Lãnh lão gia cười nhạt, nàng không nói chẳng lẽ ông không hiểu sao?
Song Sát chi vương hành tung bí ẩn, bị cả thế giới truy nã nhưng vẫn có thể tự do đến mọi nơi mà không ai dám ngăn cản hay đến gần, đến ngay cả quân vệ quốc tế cũng không mấy lần nhìn thấy mặt, bây giờ đột nhiên xuất thế, lại đưa đến cho ông một địa điểm rõ ràng, nói không có mục đích... ai tin chứ?
Lãnh lão gia vươn tay nhấn một cái nút trên mặt điều khiển, ngay bên cạnh tay ông xuất hiện một ô cửa nhỏ. Đưa tay vào bên trong, ông lấy ra một chiếc hộp:
- Chẳng lẽ thật sự không thể trở lại như trước được sao?
Câu hỏi lúc đầu một lần nữa được ông hỏi lại...
Huyết Hải Lệ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt buông lời:
- Quá khứ không quan trọng, quan trọng chẳng phải là hiện tại và tương lai sao?
Tay cầm chiếc hộp vươn ra sau hướng về phía hai nàng, Lãnh lão gia cười cảm thán, sau câu nói của Huyết Thiên Băng ông cũng đã thay đổi cách xưng hô, ít nhất là không thêm chữ "Tiểu" vào:
- T... Lệ, con thật sự cảm thấy quá khứ không quan trọng sao? Con thật sự buông bỏ được quá khứ rồi?
Lãnh lão gia hỏi nhưng không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời. Bởi... dựa vào tính cách và những việc mà hai nàng đã làm trong mấy năm qua thì ông sớm đã nhận được câu trả lời từ rất lâu rồi...
Chỉ là ông không bao giờ ngờ tới, mọi chuyện trong tương lai lại phức tạp đến như vậy!
Hầy...
- Nay là ngày các con tròn 12 tuổi, cái này... coi như là... quà sinh nhật... người khác nhờ ta đưa cho hai con đi...
Lãnh lão gia nhìn hai thiếu nữ qua mặt gương, thầm cười chua xót...
Ngày sinh nhật sao?
Ngày mà cả gia tộc bị diệt môn, ngày mà bản thân gần như mất đi tất cả, gần như là ngày đau thương nhất trong cuộc đời... cũng được gọi là sinh nhật sao?
Nếu như vậy thì có còn ý nghĩa gì nữa?
Huyết Thiên Băng nhìn chiếc hộp trước mắt, vẫn không có ý nhận lấy:
- Nếu là món đồ chơi của trẻ con thì không cần đâu.
Ở độ tuổi này thì cho dù có tặng đồ chơi thì cũng không hề sai, cơ mà hai nàng thì không cần, dù sao cũng đã qua cái tuổi chơi mấy món đồ ấy rồi...
Lãnh lão gia vẫn không hạ tay xuống, nhưng bản thân thật sự rất muốn bỏ cuộc rồi. Ông không dám nhìn nhưng cũng không muốn thất hứa với những người đó!
Huyết Hải Lệ nhìn chiếc hộp, đôi ngân mâu vốn đã lạnh lùng bây giờ lại càng thêm sâu thẳm.
Một lúc sau, nàng vươn tay cầm lấy chiếc hộp trong tiếng nói chất chứa đầy hoài niệm của Lãnh lão gia:
- Lệ, con vẫn y hệt như trước vậy. Nếu là vật hữu dụng thì cho dù có cũ nát đến đâu thì vẫn một mực cướp lấy. Còn nếu là vật vô dụng thì cho dù có lộng lẫy đẹp đẽ như thế nào thì trong mắt con cũng chỉ là phế phẩm mà thôi...
Im lặng...
Huyết Hải Lệ nhìn chiếc hộp trong tay, bàn tay trắng nõn miết nhẹ mặt gỗ được phủ một lớp bụi mỏng.
Cách... Cạch...
Mặt hộp được nâng lên, để lộ một mặt giấy sẫm màu.
Huyết Thiên Băng ngồi bên cạnh nhấc tay cầm lên.
Là một phong giấy...
Trên mặt đã vương bụi nhẹ, cuối phong thư có một biểu tượng mặt trăng khuyết màu đen, trên mặt còn có mấy đốm sáng trắng tựa như những vì sao.
- Ẩn Nguyệt gia?
Huyết Thiên Băng nhìn hình ảnh trước mặt, đôi mắt lóe lên tia sáng kì lạ.
Lãnh lão gia nắm chặt tay lái, cố gắng chôn sâu tia đau thương trong mắt...
- Con còn nhớ...
Huyết Hải Lệ nhìn vào trong lòng hộp.
Vẫn còn một phong giấy nữa...
Nàng thả tay vào trong, nâng lên phong thư màu vàng sậm, trên mặt giấy có rất nhiều nếp gấp, cuối mặt sau còn có họa lên một chữ "Như" bằng máu nhưng đã trở thành màu đen sẫm.
Chắc hẳn phong thư này được cất giữ rất lâu rồi...
Có chút không đúng!
Sau khi cầm lên, Huyết Hải Lệ mới cảm thấy, trọng lượng của phong thư này có chút sai lệch.
Có điểm nặng hơn so với một tờ giấy!
Nếu thật sự là một phong thư thì không chỉ chứa giấy thôi đâu...
- Con nhận ra chứ?
Lãnh lão gia vẫn giữ chặt tay lái, đôi mắt khó khăn che giấu ưu sầu...
Huyết Hải Lệ miết nhẹ "Như" tự trên mặt giấy, đến một lúc sau nàng mới nói, thanh âm lãnh đạm đến nỗi khiến người ta nghe không rõ xúc cảm:
- Vì sao hôm đó lại xuất hiện?
Lãnh lão gia lặng người một lúc rồi cười, ông đã biết sẽ bị hỏi như vậy, chỉ là... tại sao nghe xong vẫn đau lòng như thế?
Hầy...
Bao nhiêu khổ tận cùng đau thương bị dồn nén giờ đã không che dấu được nữa, thở dài một hơi, ngay cả chính bản thân ông cũng không biết hôm nay mình đã thở dài bao nhiêu lần rồi...
- Ý Như... nhờ ta làm vậy...
Ý Như?
- Ông không hỏi lí do? - Huyết Thiên Băng đem điều mình suy nghĩ giản ước một lượt, sau đó mới hỏi.
Cả Lãnh gia cùng Huyết gia đều biết, Mộ Dung Ý Như là nghĩa nữ của Lãnh lão gia, Lãnh lão gia cũng rất yêu thương nàng, đem nàng như con gái ruột mà chăm sóc và dạy bảo. Không ai biết xuất thân của nàng, cũng không ai biết nàng đến từ đâu, mọi thông tin về nàng đều là một dấu hỏi lớn không có lời giải, bởi vậy, khi Lãnh lão gia nhận nuôi nàng, cho nàng thân phận tiểu thư của Lãnh gia, nhiều người ở gia tộc này đã phản đối kịch liệt. Nhưng dần dần, bọn họ đều thấy tài năng diệu kì của nàng, một thân võ nghệ trác tuyệt, phong thái thanh cao ưu nhã cùng tính cách hòa đồng êm dịu, mọi người đã hoàn toàn chấp nhận vị tiểu thư không mang huyết thống này, mặc dù vẫn còn một vài người nghi ngờ năng lực đó của nàng. Bất quá, sau khi nàng thực sự trở thành người của Lãnh gia, đem mối quan hệ với Huyết gia càng thêm bền chặt, mấy cái nghi ngờ đó sớm đã tiêu biến không còn tung tích.
Chẳng lẽ, do quá yêu thương con gái mà Lãnh lão gia lại đồng ý sao?
Nực cười!
- Ta vốn không chấp nhận, ngược lại còn lớn tiếng với con bé... Nhưng con bé vẫn rất cố chấp, chỉ im lặng nghe, rồi lại tiếp tục nói vậy...
- Sau đó? - Huyết Thiên Băng tin chắc, đây mới là lí do mà Lãnh lão gia đồng ý với cái việc vô lí này.
Và đương nhiên, nàng đoán không hề sai...
- Sau đó, Tầm xuất hiện... nói ta... hãy làm vậy... Vì Huyết gia, cũng như vì... Lãnh gia...
Mà khi đó, ông cũng không biết, đó còn là vì cả Ẩn Nguyệt gia nữa...
Tầm?
- Ẩn Nguyệt Tầm?
- Dù sao đó cũng là bà của con, con không nên gọi cả tên như vậy...
Nói như vậy, nhưng Lãnh lão gia biết, chỉ cần hai nàng không muốn thì chắc chắn sẽ không nghe theo, đó là tính cách từ khi hai nàng sinh ra rồi!
Ẩn Nguyệt gia là gia tộc nữ tôn với ma pháp cổ thuật thần bí nhất trên thế giới đã trải qua hàng ngàn thiên niên lịch sử gần như sánh ngang với Huyết gia. Ẩn Nguyệt gia không phải thế gia Hắc đạo, nhưng lại dựa vào thế lực của mình để đứng vững nơi thế giới ngầm, sự vững chắc này còn mạnh mẽ hơn hơn khi mà Ẩn Nguyệt gia liên hôn với Huyết gia.
Năm đó, trong một đêm trăng tròn sáng rực một khoảng trời, Ẩn Nguyệt gia đón nhận một cặp nữ song bào thai, mà cặp song sinh ấy chính là Ẩn Nguyệt Chỉ và Ẩn Nguyệt Tầm.
Ẩn Nguyệt Chỉ là một thiên tài hiếm thấy, năm bảy tuổi đã lộ ra tài năng song thế, là một viên minh châu rực rỡ với ánh hào quang cổ thuật sư. Năm hai mươi lăm tuổi bước chân vào Huyết gia, trở thành Huyết phu nhân không ai dám coi thường, địa vị của bà sau này càng thêm vững chắc khi hạ sinh một cặp nam nữ song sinh, Huyết Hiên Viên và Huyết Lạp.
Ẩn Nguyệt Tầm cũng không kém gì Ẩn Nguyệt Chỉ, tài năng cổ thuật thiên bẩm khó có người sánh kịp, địa vị ở Ẩn Nguyệt gia chính là vô cùng to lớn.
Lại nói, Ẩn Nguyệt Tầm và Lãnh lão gia vốn là một cặp thanh mai trúc mã, đợi đến khi hai người trưởng thành sẽ kết hôn, lại không biết vì sao năm Lãnh lão gia hai mươi bảy tuổi đem lễ vật đến cầu thân, Ẩn Nguyệt Tầm một mảng lạnh băng ngữ khí từ chối, không một lời liền quay đi. Lãnh lão gia không tin được, định hỏi lại liền bị người khác ngăn cản, rời khỏi Ẩn Nguyệt gia.
Một năm sau, Ẩn Nguyệt Chỉ bước chân vào Huyết gia, Ẩn Nguyệt Tầm trở thành người thừa kế của Ẩn Nguyệt gia, kết thân với em trai của Huyết lão gia, Lãnh lão gia cũng vì thế mà định duyên với một tiểu thư thế gia Hắc đạo... Chung quy đều chỉ vì lợi ích gia tộc...
Một năm nữa trôi qua, Ẩn Nguyệt Tầm mang thai ba tháng, mà ngày hôm đó, người kết thân với bà đột nhiên qua đời, nghe người trong gia tộc nói là bị bệnh mà chết, chuyện này cũng vì thế mà qua đi. Huyết gia biết chuyện, cũng chẳng nói gì...
Hai nàng biết, trong lòng Lãnh lão gia vẫn luôn có hình bóng của Ẩn Nguyệt Tầm...
Nhưng, như vậy thì sao? Cũng không thay đổi được những chuyện đã xảy ra, giữ lại cũng chỉ khiến mình thêm phiền muộn...
Huyết Thiên Băng nhìn phong thư trên tay, chậm rãi mở...