Một trương giấy trắng họa mực đen, trên mặt chỉ viết mấy chữ:
Thiên mệnh, lời nguyền, tam gia diệt tộc...
Tám chữ một dòng, nét mực thanh thoát, cuối tờ giấy lại có ấn kí của Ẩn Nguyệt gia, người viết chính là Ẩn Nguyệt Chỉ.
- Thiên mệnh? - Huyết Thiên Băng nhếch môi, đôi mắt như hồi tưởng quá khứ.
Lại là thiên mệnh...
Thiên mệnh là gì?
Ai phạm thiên mệnh?
Lời nguyền?
Lời nguyền gì cơ chứ?
Nàng cũng chỉ mới nghe qua về... Gia tộc bị nguyền rủa...
Tam gia diệt tộc?
Hẳn là Huyết gia, Xích gia và Ẩn Nguyệt gia đi...
Lãnh lão gia cười như tự giễu, đôi mắt nhuốm một tầng sương, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Thiên mệnh sao?
Đêm đó, Ý Như mang khuôn mặt trắng bệch đến Lãnh gia gặp ông, sắc mặt tái nhợt như người đã chết vậy. Ông nhìn vậy thì rất lo lắng hỏi han, nhưng nàng chỉ trả lời cho qua mấy câu rồi đi thẳng vấn đề: Mang người đi diệt Huyết gia...
Lãnh lão gia lúc ấy vô cùng thất thần cũng pha tức giận, đã lớn tiếng với Mộ Dung Ý Như, đó là gia đình mới của nàng, sao lại có thể nói vậy? Không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ cho con của mình chứ, nàng nói vậy không phù hợp chút nào...
Nhưng Mộ Dung Ý Như cứ như không nghe thấy, đợi Lãnh lão gia nói xong lại tiếp tục, đều chỉ vì một mục đích: Để Lãnh gia diệt Huyết gia...
Không vòng vo, vô cùng trực tiếp!
Lãnh lão gia không thể tin được nhưng đúng thời khắc muốn từ chối, Ẩn Nguyệt Tầm một thân hắc y xuất hiện.
Cũng không vòng vo nhiều lời, Ẩn Nguyệt Tầm chỉ khuyên Lãnh lão gia đồng ý, sau đó nhìn Mộ Dung Ý Như, ánh mắt đầy đồng cảm cùng yên tâm.
Còn Mộ Dung Ý Như, khi nhìn nhìn thấy Ẩn Nguyệt Tầm thì thẫn người, sau đó đột nhiên lấy ra một phong giấy đưa cho bà, nói là Ẩn Nguyệt Chỉ muốn bà xem.
Ẩn Nguyệt Tầm cầm phong giấy, thuần thục nhanh chóng mở ra. Đôi mắt lướt qua một đường, thần sắc thêm một phần nghiêm túc. Lấy ra một con dấu, bà đặt một ấn kí biểu tượng mặt trăng khuyết màu đen của Ẩn Nguyệt gia ngoài phong thư, sau đó lại đưa cho Mộ Dung Ý Như, nói một câu: Đưa cho hai đứa trẻ ấy...
Lãnh lão gia nhìn một màn cũng không nói gì, khi Ẩn Nguyệt Tầm đã kết thúc việc, ông mới hỏi lí do: Vì sao lại muốn diệt Huyết gia?
Ẩn Nguyệt Tầm nghe, chỉ lãnh đạm nói: Vì Huyết gia, cũng như vì Lãnh gia...
Thật ra, đó còn là vì cả Ẩn Nguyệt gia nữa, chỉ là bà không hề nói ra...
Một câu như vậy liền xoay người đi, thân ảnh hòa vào màn đêm.
Khi đó, ông vẫn chỉ kịp hỏi: Vì sao lại ngày hôm đó lại không đồng ý, vì sao lại quay đầu bỏ đi?
Chẳng phải chỉ cần gật đầu, ông và bà ấy sẽ bên nhau sao?
Trong không gian một màu đen, chỉ vang lại ba chữ, nghe ưu thương lại vui vẻ thần bí: Vì Lãnh gia...
Ông nghe được câu trả lời, cười chua xót...
Lại là... vì Lãnh gia?
Câu trả lời không một chút giải thích như vậy... Thật... khó nghe!
Nhưng mà vì Lãnh gia, như vậy cũng là vì ông mà, cũng không phải là vì bà ghét ông, như vậy chẳng phải tốt rồi sao?
Ẩn Nguyệt Tầm đi, Mộ Dung Ý Như lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó đã có sẵn một phong giấy với "Như" tự bằng máu, sau đó lại đặt phong thư Ẩn Nguyệt Tầm vừa xem vào trong, rồi đưa cho Lãnh lão gia.
- Thời điểm mọi người gặp nhau, hãy thay con đưa nó cho hai đứa trẻ ấy...
Lãnh lão gia nghe ra trong câu nói ấy có tiếc nuối, có bi thương, lại có cả đau đớn... Bởi vậy, ông không hỏi gì liền đồng ý, mà chính ông cũng biết, câu đồng ý này lại mang theo sự chấp nhận cho yêu cầu lúc đầu của Mộ Dung Ý Như...
Mà nàng nhận được câu trả lời liền rời đi, trên môi nở một nụ cười nhưng nước mắt lại theo hàng lăn trên má.
Ông lại chẳng biết lí do!
Một đêm ưu sầu...
Mà hôm nay, khi đã biết được lí do ấy, ông lại mong mình không biết gì...
Thời điểm mọi người gặp nhau?
Đúng, thật lâu rồi, hôm nay ông mới gặp lại hai đứa trẻ năm ấy...
Ý Như đã đi rồi, ông phải thay con bé hoàn thành chuyện này, đúng không?
Không chỉ thay Ý Như, ông còn thay cả Tầm nữa...
Huyết Hải Lệ mở phong thư trên tay, lấy ra một khối ngọc nhỏ màu đỏ nhạt:
- Huyết Phượng ngọc bội?
Huyết Thiên Băng quay sang nhìn, đôi mắt hiện lên tia sáng suy tư.
Huyết Phượng ngọc bội, khối ngọc khắc Huyết Phượng chi ảnh màu đỏ như máu, là vật duy nhất trên người Mộ Dung Ý Như. Không ai biết nó xuất hiện từ đâu, y như Mộ Dung Ý Như vậy - không rõ lai lịch. Nhưng đây cũng là một vật kì lạ, từng đường nét của phượng hoàng đều sống động như thật, màu sắc tựa huyết hồng, lại tỏa ra hỏa nhiệt ấm áp, thật không thể tìm được khối thứ hai...
Vào ngày Huyết gia diệt môn năm ấy, hai nàng không thấy Mộ Dung Ý Như mang theo ngọc bội này, không ngờ lại được cất giữ bảy năm ở đây.
Huyết Hải Lệ nhìn khối ngọc trong tay, không nói gì, sau đó lại rút tờ giấy bên trong.
Đôi ngân mâu không có một tia xao động, nàng đưa tờ giấy cho Huyết Thiên Băng.
Huyết Thiên Băng cầm lấy, đôi mắt lướt qua dòng chữ trên giấy, sự suy tư trong mắt nặng thêm một tầng.
Nhếch nhẹ môi, Huyết Thiên Băng quay đầu nhìn cảnh đêm qua cửa kính, ánh mắt đảo qua một vòng:
- Chúng ta đang đi đâu?
Lãnh lão gia nhìn về phía trước, lắc đầu, đôi mắt nheo lại rồi khẽ cụp xuống, tay có vẻ muốn quay đầu xe:
- Ha... Cũng chỉ đi vòng quanh thôi, chúng ta trở về!
Huyết Hải Lệ khẽ nghiêng đầu, tay chạm vào cửa kính:
- Đã đến rồi thì vào đi.
Tay Lãnh lão gia run run, đôi mắt đã xuất hiện vệt nước, nhưng chân vẫn đạp thắng, chiếc xe đen bóng dừng lại nơi một vùng cây um tùm cao vút, tán cây lòa xòa thấp lại cao, tỏa rộng che đi khu vực phía sau.
Cửa xe mở ra, Huyết Hải Lệ chậm rãi bước xuống, Huyết Thiên Băng cũng từ từ cất bước, hướng phía trước mà đi.
Lãnh lão gia xuống xe, nhìn cảnh trước mắt, chân không tự chủ được mà lùi lại, có vẻ lại muốn trở lại xe.
- Có lẽ họ cũng muốn gặp ông.
Huyết Hải Lệ thanh âm không lớn, lại vô cùng lãnh đạm nhưng Lãnh lão gia nghe lại có thêm chút dũng khí mà tiến lên phía trước.
Cất bước đều đều, xuyên qua hàng cây rậm rạp, cả ba người đều nhìn thấy...
Một mảnh đất rộng trải bằng phẳng, cúc trắng mọc dày, cao đến đầu gối, phủ cả mặt đất như tấm thảm nhung. Mà ở giữa thảm cúc trắng ấy, có mấy ngôi mộ đã phủ rêu trên đá. Mà Lãnh lão gia... lại không dám đối mặt với mấy tấm di ảnh trên đó...
Huyết Hải Lệ vẫn hướng về phía trước, bước đi đều đều, phong thái ưu nhã quý tộc, thần sắc vẫn lãnh đạm không đổi, hướng đi là phía mấy tấm bia mộ ấy.
Huyết Thiên Băng nhìn Lãnh lão gia bàn tay đang run rẩy, chân cũng tiến về phía trước, vươn tay cầm cây kéo đã để sẵn trên một phiến đá, cắt những cành hoa cúc trắng ngay cạnh mình, một lúc sau đứng lên, trên tay đã có khá nhiều hoa.
Quay đầu hướng Lãnh lão gia, Huyết Thiên Băng đưa cho Lãnh lão gia mấy cành hoa, lời nói nhàn nhạt như không liên quan:
- Họ muốn nghe hay không không quan trọng, nói ra khiến chính mình nhẹ nhõm là được.
Lãnh lão gia tiếp nhận hoa, do dự trong đôi mắt giảm đi đáng kể.
Đúng, chính mình nhẹ nhõm là được rồi!
Huyết Thiên Băng cũng không nói gì nữa, quay người đi đến chỗ của Huyết Hải Lệ, mà vừa vặn, trước mắt nàng là mộ phần của Mộ Dung Ý Như, ngay bên cạnh là tấm di ảnh của Huyết Hiên Viên.
Huyết Hải Lệ vẫn lãnh đạm như thế, khiến cho người ta cảm thấy trước mắt nàng là mộ của người xa lạ, không có quan hệ với nàng.
Vươn tay lấy một nửa số hoa trong tay Huyết Thiên Băng, Huyết Hải Lệ đặt mấy bông xuống hai tấm di ảnh trước mắt, khuôn mặt cũng không biểu lộ nửa phần cảm xúc.
Cha... Mẹ...
Huyết Thiên Băng nhìn nàng như vậy, từ sâu tận đáy lòng xuất hiện nét thê lương nhưng rất nhanh liền biến mất.
Như vậy... Có đáng không?
Quá... bất công rồi...
Ổn định lại chính mình, Huyết Thiên Băng cũng đặt hoa xuống, khuôn mặt cũng không lộ cảm xúc.
Chúng ta lại đến rồi... Lời hứa năm đó chúng ta đã thực hiện... A Hoa cùng Y Sa rất tốt, cũng... rất mạnh...
Một lúc sau lại bồi thêm một câu:
- Có lẽ... đây là lần cuối cùng chúng ta ở đây...
Không đau buồn, không sầu bi, không ảo não... Đơn giản chỉ là một câu nói... Nhưng là nói cho Lãnh lão gia ngay bên cạnh nghe...
Nhìn hai tấm di ảnh một lần nữa, hai nàng lại hướng bên phải bước đi, để lại Lãnh lão gia một mình đứng đó...
- Ý Như, ta thay con hoàn thành việc đó rồi... Nhưng con nói xem, vì sao con lại muốn làm vậy chứ?
- Ý Như, con nói xem, có phải con đã biết trước là sẽ như vậy rồi đúng không?
- Ý Như, cha vẫn không tin được, rõ ràng đêm hôm trước con vẫn còn đấy, tại sao chỉ ngay sáng hôm sau con lại đi rồi? Chẳng phải con nói sẽ phụng dưỡng ta tuổi già sao?
- Ý Như...
...
Lãnh lão gia nói rất nhiều, nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng gió đêm cùng khoảng không im ắng...
Đặt mấy bông hoa trước mộ phần của Ẩn Nguyệt Chỉ, hai nàng cũng chẳng nói một lời, trong mắt chỉ là một mảng lạnh băng.
Bà... Huyết mạch cuối cùng của Ẩn Nguyệt gia bây giờ rất mạnh, rất xứng đáng với thân phận người thừa kế...
Một bước sang ngang, di ảnh của Huyết lão gia hiện ngay trước mắt, Lãnh lão gia cũng đứng ngay ở phía sau, bàn tay vẫn run run...
Mấy bông hoa đặt xuống, gió lạnh của đêm phần phật qua góc áo, mấy sợi tóc đỏ cùng lam khẽ lay động.
Ông... Chúng ta rất mạnh phải không? Đã xứng đáng với thân phận Huyết gia chi chủ chưa? Thiên chi kiêu nữ xưng vương ở Hắc đạo năm sáu tuổi, có khiến Huyết gia càng thêm đáng sợ không?
Nhìn một lần nữa, hai nàng quay đầu đi, mà Lãnh lão gia bây giờ mới bước lên. Đối với ông hiện tại, đối mặt với Huyết lão gia là điều mà ông không dám nhất... cho dù chỉ là một tấm di ảnh...
Nói ra khiến chính mình nhẹ nhõm là được, đúng không?
- Lão Huyết, sao ông đi sớm vậy, chúng ta vẫn chưa đánh xong năm nghìn ván cờ mà...
- Lão Huyết, ông nhìn thấy chưa, cháu gái của ông bây giờ như vậy, ông hài lòng lắm đúng không? Người thừa kế của Huyết gia mà...
- Lão Huyết, có phải ông rất hận lão già này phải không? Hận cái lão già họ Lãnh này khiến Huyết gia như vậy, hận lão già này hôm nay lại đến làm phiền ông, hận lão già này...
...
Lãnh lão gia đứng đó, từng câu từng chữ nói ra đều pha tiếc hận cùng áy náy, dáng vẻ cứ như già đi mấy tuổi, đôi mắt nhíu lại rất sâu như kìm nén gì đó...
Nhưng... rất nhẹ lòng!
Nói ra tất cả như thế, không cần giữ lại trong lòng...
Rất... thoải mái!
Một lúc sau, khi đã thả hết tâm sự trong lòng ra, Lãnh lão gia nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hướng hai nàng đi tới, ông nắm chặt chiếc gậy trong tay, xả một mạt cười:
- Cảm ơn hai con... Các con quả thật đều... trưởng thành rồi!
Huyết Thiên Băng gật nhẹ một cái, Lãnh lão gia cũng không nói nhiều, quay đầu rời đi.
Mỗi bước chân đều rất chậm nhưng không còn nặng nề như lúc nãy. Khi gần bước ra khỏi vùng đất phủ cúc trắng, phía sau Lãnh lão gia vang lên tiếng nói:
- Ngày này các năm sau, thay chúng ta đến đây...
Là giọng của Huyết Thiên Băng, không pha một chút cảm xúc cùng ngữ khí.
Chỉ đơn giản là một câu nói mà thôi...
Tách...
Một giọt nước mắt rơi trên cánh hoa cúc trắng, nặng trĩu rơi xuống mặt đất...
Lại là một chữ... "thay"...
Ngay cả hai đứa trẻ này cũng...
Lãnh lão gia đã kìm nén xúc động từ khi đến đây, nhưng bây giờ không thể giữ được nữa, nước mắt chảy thành hàng trên mặt, tí tách rơi xuống mấy bông hoa.
- Được, chắc chắn sẽ tới...
Lãnh lão gia vẫn quay lưng với hai nàng, chân vẫn từng bước rời đi, để lại một lời hứa khẳng định, cũng không hỏi lí do, vì ông không muốn biết lí do nữa, dần dần biến mất sau hàng cây...
...
Huyết Hải Lệ tiến về phía mấy ngôi mộ, không nhìn lại một lần mà bước ra phía sau, nhìn vực thẳm sâu tối tăm ngay trước mắt.
Huyết Thiên Băng cũng đi theo, đứng cạnh Huyết Hải Lệ, nhìn lên bầu trời:
- A Hoa và Y Sa đã đi chưa, hay vẫn giống chúng ta, đang ngắm sao nhỉ?
Huyết Hải Lệ ngẩng đầu lên, ngân mâu sâu thẳm nhìn bốn vì tinh tú trên bầu trời.
Bốn vì sao đỏ, lam, tím, vàng chỉ cần một phân thời gian nữa thôi sẽ nằm trên một đường thẳng, ánh sáng chúng tỏa ra rất êm dịu nhưng cũng rất lấp lánh.
- Cũng giống chúng ta thôi... - Băng lãnh ngữ khí không một tia cảm xúc.
- Ngày mai, Hắc đạo không còn Tứ vương nữa rồi... - Huyết Thiên Băng nhàn nhạt lên tiếng, cứ như là một việc rất nhỏ.
Nàng nắm tay Huyết Hải Lệ, cười như có như không:
- Đi thôi...
Tay nắm tay, một bước chân, hai nàng tự thả mình xuống đáy vực nơi vườn hoa ấy...
Bốn vì tinh tú vừa lúc nằm hoàn toàn trên một đường, thập tự nhấp nháy như vòng xoáy hắc ám, mở ra ba đạo không gian, ánh sáng tinh quang lấp lánh mờ ảo sau đó toàn phần biến mất.
Từ ngày mai, ở Hắc đạo sẽ không còn Tứ vương nữa, không còn Song Sát chi vương - Huyết Dạ vương cùng Huyết Âm vương lãnh khốc, không còn Độc Sát vương tàn độc vô tình, không còn Tinh Tú vương tinh thông ám địa, không còn bóng đen đáng sợ trong tâm trí của bao người, không còn nữa...
Hắc bào phần phật trong gió, tóc đỏ và lam như một điểm nhấn nơi sâu thẳm đen tối. Khuôn mặt vẫn không một chút biểu cảm, thần sắc vẫn như cũ lạnh lùng, ngân mâu vẫn thâm túy không thấy đáy...
Hai thân ảnh vẫn rơi nhưng không một chút thay đổi xúc cảm.
Sắp rồi, chuyện gì sẽ được phơi bày đây?
Gió vẫn thổi, một trương giấy trắng nơi mép cuối có một chữ "Như" đen màu máu, dòng chữ một hàng thẳng vài nét:
Song hồn quy hợp - Thiên chi kiêu nữ tựa phượng hoàng tái thế...
Bay theo gió một vòng trong lòng vực, tờ giấy từ màu trắng dần dần nhuốm đen, chưa đầy một nháy mắt liền hóa tro tàn, trở thành những hạt bụi rồi tan biến vào hư không...