Huyễn Dị chi giới là một thế giới huyền ảo, cũng rất kì lạ đúng như tên gọi. Huyễn Dị chi giới bao gồm ba lục địa, mà Thiên Nguyên đại lục là một trong số đó...
Thiên Nguyên đại lục tứ quốc quy tụ, bao gồm Xuân Phiên quốc, Hạ Trì quốc, Thu Lập quốc và Đông Hà quốc, xung quanh là hàng trăm tiểu quốc đã quy phục trở thành nước chư hầu.
Thiên Nguyên đại lục, từ khi khai sơ đã hơn hàng trăm nghìn năm vẫn vây tại thời kỳ hỗn loạn, chiến tranh khởi dậy, văn phong suy yếu, võ đạo thịnh vượng, mà chiến tranh là thời cơ để võ giả ở thời đại này bộc lộ chính mình, nhận được sự tôn trọng từ mọi người.
Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể tại bất kỳ một quốc gia nào tung hoành bá đạo.
Chinh chiến, hỗn loạn diễn ra liên miên đã vô tình sản sinh ra rất nhiều chức nghiệp mới, trong đó người tu võ đạo là nhiều nhất trên đại lục, chiếm khoảng bốn phần năm số người tu luyện.
Ngoài ra còn có các chức nghiệp khác như Triệu hoán sư, Luyện dược sư, Huyễn thuật sư, Trận pháp sư, Ngự phù sư... Tuy nhiên những chức nghiệp này yêu cầu về huyết thống cùng thiên phú cực kỳ nghiêm ngặt, vì vậy nhân số cũng rất ít, thế nhưng vật quý ở chỗ hiếm, cho nên những người thuộc các chức nghiệp này chỉ cần có một chút thành tựu là đã có thể tung hoành trên đại lục, tiếng tăm lan xa.
Xuân Phiên quốc đời của Tiên hoàng có bốn hài nhi, hai Công chúa, hai Hoàng tử, mà người Tiên hoàng sủng ái nhất chính là Đích trưởng nữ - Mộ Dung Ý Như, phong hào Ý Như Trưởng Công chúa.
Mộ Dung Ý Như là một tuyệt thế giai nhân, cũng là một nhân tài trẻ tuổi. Mười tuổi múa võ, tinh thông tứ nghệ, am hiểu binh pháp, 15 tuổi mang quân lên chiến trường, 18 tuổi được xưng là Xuân Phiên quốc chiến thần, bách chiến bách thắng, người dân thập phần tôn trọng cùng kính mến.
Một nữ tử thiên tư ngời ngời như thế, năm 20 tuổi mất tích biệt tăm ở một vách núi, không rõ tung tích. Tiên hoàng bất chấp tất cả, đem quân tìm kiếm, lại không màng chính mình, đích thân đến xem xét, nhưng tất cả chỉ đổi lại được một câu: Không có kết quả...
Hơn hai năm sau, khi mọi người tâm đều đã chuẩn bị gỡ bỏ hi vọng tìm kiếm, Mộ Dung Ý Như lại trở về, mái tóc đen nhánh đã chuyển lam sắc hỗn tạp bạch sắc, không những vậy, trên tay nàng còn bồng hai đứa trẻ sơ sinh, hồng phát cùng lam phát lấp lánh đến hoa lệ, mà khi ấy, phía sau hai đứa trẻ kia còn hiện lên một cặp song phượng rực rỡ đến chói lòa.
Tiên hoàng biết chuyện, thập phần vui mừng, tổ chức cung yến đón gió tẩy trần cho nàng. Mộ Dung Ý Như cũng không từ chối, khi nàng vào cung vẫn bồng hai đứa trẻ kia...
Tiên hoàng thấy vậy, cứ nghĩ đó chỉ là nghĩa nữ, lại nghĩ nàng đã muốn lập gia thất, liền ban ý tuyển phò mã. Mà Mộ Dung Ý Như khi nghe vậy liền từ chối, lại nói không muốn thành thân, sau đó còn nhỏ máu nhận thân chứng minh hai đứa trẻ kia là huyết nhục của mình.
Chưa kết phu đã có nhi, chuyện hủy đi thanh danh như vậy, Tiên hoàng không thể không giận, nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc đến lạ thường của nữ nhi, Tiên hoàng cuối cùng vẫn thuận theo, sau đó còn ban lệnh xây dựng phủ Trưởng Công chúa gần với Thừa tướng phủ, sự sủng ái đối với nàng vẫn không vơi đi một chút. Chỉ là mỗi khi Tiên hoàng hỏi phụ thân của hai nữ hài kia, Mộ Dung Ý Như chỉ cười, nói đúng một chữ "Huyết". Thật ra không phải chỉ nói một chữ, bất quá hai từ còn lại nàng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chính nàng cũng không nghe tiếng.
Về phần Tiên hoàng, ngài cũng cảm thấy rất kì lạ, nhưng khi thấy nụ cười hạnh phúc nở trên môi nữ nhi, ngài lại không đành lòng, cuối cùng để mặc nàng như vậy. Tin tức truyền ra ngoại giới cũng không sai nửa lời...
Mà Mộ Dung Ý Như đặt tên cho hai đứa trẻ cũng rất lạ, không có họ, tên chỉ đúng một chữ. Đứa trẻ tóc đỏ đặt "Lệ" tự, còn đứa trẻ tóc lam tên "Băng"...
Thời gian trôi qua, hai đứa trẻ lớn dần, mà sự phát triển đến bá đạo này lại khiến tất cả mọi người đều không thể tin tưởng, nhưng sự thật bày ra trước mắt, cũng không thể không tin...
Là ấu nữ, hai tháng đã có thể cầm đồ vật, bốn tháng đã bước xa như bay, năm tháng đã có thể đọc từng chữ cực kỳ rõ ràng....
Có thể nói, trong con mắt của người Xuân Phiên quốc, bọn họ chưa từng thấy một ai có thể trước 2 tuổi đã học được thuần thục tất cả mọi thứ, luận lễ nghi, tiểu thư khuê các, Công chúa đương triều được dạy dỗ từ nhỏ đến tuổi cập kê cũng không bằng hai nàng năm 2 tuổi, tướng quân một đời luận binh pháp với hai nàng cũng không thắng nổi một câu, tiếng tăm của hai nàng từ đó mà càng lan rộng.
Tiên hoàng đối với hai nàng cũng vô cùng sủng ái, nhưng tất cả mọi người đều không hiểu, rốt cuộc là vì sao, biểu cảm duy nhất trên khuôn mặt non nớt kia chỉ là lãnh đạm, hai nàng mới bao nhiêu tuổi? Hai tuổi, rốt cuộc là vì sao lại tỏa ra được hàn khí bức người đến thế, cũng tại sao mà hai nàng có thể tàn độc đến như vậy, quá khó hiểu!
Xuân Phiên quốc thái độ đối với hai nàng là vô cùng kính trọng, còn đối với thân phận và phụ thân của hai nàng thì không một ai dám để tâm, vì sao?
Chính là bởi sự độc ác, xuống tay tàn nhẫn của hai nàng...
Đối với chính mẫu thân ruột thịt như Ý Như Trưởng Công chúa - vị tướng võ đệ nhất của Xuân Phiên quốc cũng bại dưới tay hai nàng, như vậy, đối với hai đứa trẻ mới 2 tuổi ấy, bọn họ rất sợ...
Lại nói đến thiên tư của hai nàng, từ khi sinh ra đã mang thiên bẩm trác tuyệt, 2 tuổi đạo văn khuynh võ, căn bản không thể tìm ra một nhược điểm, cơ mà Mộ Dung Ý Như không hề cho hai nàng đi kiểm tra sức mạnh, cũng không hề để hai nàng tu luyện, bởi vậy, mọi người đều không biết thực lực của hai nàng như thế nào, một dấu hỏi lớn...
Ba tuổi sinh thần yến, được tổ chức long trọng trong cung, cũng là ngày hai nàng khiến tất cả mọi người đều phải cam nguyện chịu thua trước thiên tư hơn người ấy...
Ném ra hai chữ "Rác rưởi" với tâm sức bao ngày đêm của một vị tướng lĩnh, hai nàng tùy ý vẽ vài nét lại họa lên một bản đồ chiến sự hoàn hảo thập phần, không tìm ra được một lỗi nhỏ, sau đó nói vài câu liền đem sự tình nội phản giải quyết, khua một nét bút tạo ra tử lộ cho vài tiểu quốc hung hãn, tự quy thành nước chư hầu, thần phục Xuân Phiên quốc.
Tùy ý một chút liền đem sự việc khó giải quyết nhất khi ấy xử lí đến thập phần hoàn hảo, vị tướng kia tự nhận chính mình ngu ngốc, người trên yến tiệc đều nhìn hai nàng đến cảm thán...
Hai nàng, thực sự mới 3 tuổi sao?
Mà Tiên hoàng khi ấy vì mấy sự việc kia bức cho mệt mỏi, lâu ngày sinh bệnh, đã lui về giữ chức Thái Thượng Hoàng, truyền hoàng vị cho Nhị Hoàng tử, khi nghe được cách giải quyết của hai nàng thì vô cùng kinh ngạc, sau đó lại rất vui vẻ, muốn phong nàng thành Công chúa. Hoàng thượng khi ấy cũng thập phần hài lòng, phong hai nàng thành Hộ Quốc Công chúa. Mà lúc đó, hai nàng lại có một câu nói khiến Xuân Phiên quốc dậy sóng:
- Đất nước thịnh bình là do đấng minh quân, không cần thần thánh, cũng không cần hộ quốc.
- Chúng ta cũng không phải Công chúa...
Lời vừa nói ra, người trong yến tiệc vô cùng kinh ngạc, sau đó liền sợ hãi, nói như vậy với Hoàng đế, ném tôn nghiêm hoàng thất đi đâu?
Nhưng điều bọn họ không ngờ lại là, Hoàng thượng không hề tức giận, ngược lại còn cùng Tiên hoàng cười đến sảng khoái, nhưng lời vua ra không rút lại, cuối cùng phong hai nàng thành Quận chúa, tự Lệ Nhi và Băng Nhi, cũng cho nàng rất nhiều lợi ích. Từ đó mỗi khi nhắc đến Xuân Phiên quốc, không thể không nhắc đến hai vị Quận chúa tài mạo song toàn kia...
Lệ Nhi Quận chúa, Băng Nhi Quận chúa - nữ nhi của đương kim Hoàng thượng thân tỷ tỷ - Ý Như Trưởng Công chúa, tiểu thư dòng chính nữ, thân phận lừng lẫy, thanh lãnh cao ngạo, lãnh khốc vô tình, dung mạo khuynh quốc, cũng là độc nhất vô nhị...
Năm hai nàng gần 5 tuổi, Xuân Phiên quốc và Thu Lập quốc khai chiến, Ý Như Trưởng Công chúa dẫn quân ra trận. Không phụ lòng tin của tất cả mọi người, trận chiến ấy, mặc dù tổn thất nặng nề nhưng Xuân Phiên quốc hoàn toàn chiến thắng, Thu Lập quốc rút quân khỏi lãnh thổ. Nhưng...
Tuy rằng Xuân Phiên quốc thắng trận, bất quá không một ai vui nổi, bởi vì...
Sau khi đại quân khải hoàn trở về, Ý Như Trưởng Công chúa lâm bệnh nặng...
Ngày 25 tháng 12, tuyết rơi đầy trời, Ý Như Trưởng Công chúa qua đời, mà hôm đó lại chính là sinh thần tròn 5 tuổi của hai nàng, cả Xuân Phiên quốc phủ lên một màu trắng ảm đạm đến cùng cực...
Tiên hoàng quá đau lòng, sinh tâm bệnh, duy trì được nửa năm nữa cũng băng hà, Xuân Phiên quốc chịu tang ba năm, Thái hậu cũng vì thế mà rời khỏi Hoàng thành, đến chùa cầu an...
Mà trước khi Tiên hoàng mất, ngài đã ban chiếu lệnh cuối cùng, chính là để Lệ Nhi cùng Băng Nhi Quận chúa một đời bình an, thân phận tôn quý, không ai được phép xúc phạm...
Mà Hoàng thượng khi đó cũng hoàn toàn đồng ý, còn có ý phong hai nàng làm Thân vương, trở thành nghĩa nữ của Hoàng hậu, nhưng hai nàng lại không chấp thuận mà muốn ở lại phủ Trưởng Công chúa. Cuối cùng, Hoàng thượng vẫn giữ nguyên thân phận nhất phẩm Quận chúa của hai nàng, cũng để khiến mọi người nhớ đến Ý Như Trưởng Công chúa, liền phong hào Như Lệ cùng Như Băng, lại ban chiếu Thừa tướng phủ phải đảm bảo sự an toàn của hai vị Quận chúa, còn thường xuyên mang cống phẩm quý hiếm đến phủ Trưởng Công chúa cho hai nàng. Thời gian như vậy lại cứ thế mà trôi qua...
Mà hôm nay, ngày 25 tháng 12, 12 tuổi vừa tròn, Như Lệ cùng Như Băng cũng giống như hai nàng, tự thả mình xuống đáy vực, mà đáy vực đó, chính là nơi mà Mộ Dung Ý Như mất tích...