Là cổ thuật sư, không ai có thể bói mệnh cho chính mình, bất quá, Huyết Hải Lệ năm 4 tuổi đã là người đầu tiên làm được điều ấy, mặc dù sau đó bị phản phệ rất nặng. Bởi vậy, ở Huyết gia, càng không một ai dám đối hai nàng bất kính, cũng bởi vì vậy, hai nàng lại phát hiện ra một chuyện...
Mỗi khi khai triển cổ thuật, hai nàng luôn cảm thấy bản thân mình thiếu hụt gì đó, nên khi hoàn thành luôn cảm thấy không đầy đủ. Qua hàng trăm cuốn sách cổ thuật, hai nàng phát hiện điều này xảy ra khi hồn thể không hoàn thiện, gây cảm giác thiếu sót.
Từ khi hai nàng 1 tuổi, hai nàng luôn mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, hai nàng luôn nghe thấy một giọng nói, điều kì lạ là giọng nói này lại thập phần giống hai nàng. Mà trong giấc mơ ấy, còn có hai thân ảnh trong suốt, toàn thân như kết nên từ những đốm sáng, không nhìn rõ dung mạo, chỉ biết, thân hình của bọn họ cũng giống hệt hai nàng. Cũng trong cả một giấc mơ, bọn họ chỉ nói mấy từ:
- Đợi các ngươi...
Khi hai nàng đã gần chạm vào bọn họ, thì hai thân ảnh ấy lại hòa vào không gian đen, biến mất vô tăm...
Mà giấc mơ ấy, cứ lặp đi lặp lại từng đêm, mà mỗi đêm, theo thời gian, hai nàng cũng dần thấy rõ dung mạo của bọn họ, bất quá cũng rất mơ hồ, mà khi chạm vào, bọn họ lại biến mất. Cho đến một đêm...
Đêm trước hai nàng 12 tuổi, cũng chính là đêm qua, bọn nàng đã thấy, tuy không thực sự rõ ràng, vẫn còn mờ ảo, nhưng cũng đủ để nhận xét...
Bọn họ mơ hồ rất giống hai nàng, còn có mái tóc đỏ và lam, giọng nói thanh lãnh cùng u tịch:
- Gần mười hai năm rồi, ngày mai sẽ kết thúc thôi... Chúng ta... là một...
Cũng như vậy, nhưng lần này, khi hai nàng cầm được tay bọn họ, hai thân ảnh ấy chỉ quay đầu lại, sau đó lại biến mất, nhưng cũng đủ để hai nàng nhìn thấy đôi ngân mâu kia...
Bởi vậy, khi gặp Như Lệ và Như Băng, hai nàng cảm thấy rất quen thuộc, cũng không mấy ngạc nhiên...
Bọn họ... là một đi?
...
Ngân mâu thanh lãnh trong veo chậm rãi mở, Huyết Hải Lệ đứng dậy, bên cạnh, Huyết Thiên Băng cũng đang đi tới...
Quan sát xung quanh, biểu tình một chút cũng không thay đổi...
Hai nàng đang đứng ở một đáy vực, rất sâu nhưng ánh trăng trên kia vẫn có thể rọi xuống, xua tan đi bóng tối lạnh lẽo...
Bước chân chậm rãi đến chỗ con suối ngay trước mặt, nước trong vắt tựa mặt gương thu thủy, Huyết Hải Lệ nhìn xuống mặt nước, mà Huyết Thiên Băng thì tựa vào cây liễu duy nhất ở đây, cành lá xum xuê rủ hơn nửa xuống mặt suối.
Huyết Thiên Băng trầm tư, tùy tiện nhặt một hòn đá, ném xuống mặt suối, những vòng tròn nước cũng vì thế mà hiện ra:
- Bỗng nhiên cảm thấy, cuộc sống của chúng ta thật giống những vòng tròn nước này...
Không có mục đích, được tạo ra một cách bị động, bị người khác thao túng, giống như vòng tròn nước kia, không có nhân tố tác động như hòn đá thì nó sẽ xuất hiện sao?
Rõ ràng chỉ là cảm giác "bỗng nhiên", nhưng lại giống như tâm tư đã xuất hiện từ rất lâu rồi vậy...
Huyết Hải Lệ im lặng, đưa tay chạm nhẹ lên mặt nước...
Dao động...
Các vòng tròn nước cũng từ đó hiện ra...
Giống lắm sao?
Huyết Hải Lệ tùy tiện nhặt một hòn đá, thêm một chút thao tác nhỏ rồi ném xuống mặt nước:
- Vậy thì...
Nhưng chính là, khi hòn đá vừa chạm vào mặt nước thì bỗng nhiên hóa thành bụi, rơi lả tả xuống, tạo nên vô số vòng tròn nước...
- Biến những thứ thao túng chúng ta trở thành hư vô đi...
Huyết Thiên Băng dựa vào thân liễu, nhắm lại đôi mắt...
Biến những thứ thao túng chúng ta trở thành hư vô sao?
Thật ra hai nàng vẫn luôn làm vậy, chỉ là những thứ thao túng hai nàng quá nhiều, diệt không hết.
Một lúc sau, mở ra đôi ngân mâu sâu thẳm, Huyết Thiên Băng hướng Huyết Hải Lệ mà đi tới:
- Tỷ không một mình đâu...
Bởi vậy đừng lúc nào cũng tự mình đối nghịch với tất cả mọi thứ...
Chính là, vế còn lại nàng không hề nói ra.
- A Hoa và Y Sa không biết đang ở đâu rồi...
Chính là một câu nói vừa ra, đôi ngân mâu khẽ động, Huyết Thiên Băng tay luồn vào trong cổ, lấy ra một vỏ sò.
Mà trên tay Huyết Hải Lệ cũng là một vật y như thế.
Vỏ sò màu trắng, mặt trên góc dưới bên phải rực rỡ với hai đóa bỉ ngạn hoa đỏ tươi huyết sắc, mặt trên góc dưới bên trái là tử liên chi hoa yêu mị hút hồn, nổi bật trên nền màu trắng ngọc của vỏ sò là hình ảnh một mặt trăng khuyết màu đen, tia sáng tinh tú lấp lánh ẩn hiện. Ở mặt dưới, huyết sắc song bỉ ngạn hoa càng yêu dị đến mỹ lệ động lòng, nhưng vô hình lại mang theo tà khí cùng vẻ u hồn đến từ địa ngục.
Huyết Hải Lệ miết nhẹ viền vỏ sò, biểu cảm như cũ lạnh lẽo.
Tách...
Hai mảnh vỏ được tách ra, để lộ ra một bức vẽ tự họa...
Hồng phát thiếu nữ ngồi dựa vào ghế đọc sách, đôi ngân mâu thanh lãnh, cửa sổ ngay cạnh đó chiếu vào một vệt sáng dài lưu lại trên trang giấy. Lam phát thiếu nữ đứng cạnh cửa sổ, cho chú chim nhỏ đậu trên đó ăn mẩu bánh mì, khuôn mặt tuy không biểu cảm nhưng nét bút lại họa lên một động tác rất tỉ mỉ, đầu nàng hơi quay về phía hồng phát thiếu nữ, có lẽ họ đang nói chuyện...
Kim phát thiếu nữ ngồi cạnh hồng phát nữ tử, con ngươi lam sắc trong veo tựa thu thủy, đầu nàng dựa vào vai Huyết Hải Lệ, mắt chăm chú nhìn trang sách, mấy sợi tóc vàng như ánh mặt trời rủ thấp xuống...
Cạnh kim phát thiếu nữ có một chiếc bàn làm bằng đá, được phủ kín bởi hoa cỏ, tử phát thiếu nữ bàn tay trắng nõn giã giã số thảo trong cối đá, đôi tử mâu yêu mị lại hướng về phía Huyết Hải Lệ đang ngồi đọc sách...
Giờ nhìn lại, hóa ra sinh hoạt mỗi buổi sáng của bọn nàng - của Tứ vương Hắc đạo lại nhàm chán như vậy!
Huyết Thiên Băng vuốt nhẹ bức ảnh trong vỏ sò, từ hôm nay, bọn nàng không thể mỗi ngày đều như vậy rồi...
- Chúng ta thật sự sẽ còn gặp nhau?
Huyết Thiên Băng vẫn nhìn bức ảnh, gặp lại nhau bằng cách nào nếu ngay cả họ ở đâu cũng không biết?
- Ta từng thất hứa sao? - Huyết Hải Lệ đeo lại sợi chuyền vào cổ, đôi mắt nhìn xung quanh.
Huyết Thiên Băng nghe vậy, cũng đeo lại sợi dây chuyền, tùy ý nói:
- Không bao giờ.
"Không bao giờ" và "Chưa bao giờ" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mà Huyết Hải Lệ rất trọng chữ tín, càng không bao giờ sai hẹn.
Sáng nay, Huyết Hải Lệ đã nói, đúng hơn là một lời hứa hẹn:
"Hãy đợi, ta sẽ đến đón mọi người..."
Mà lời của nàng nói ra, cho dù là tử địch cũng phải tin tưởng huống chi là bọn nàng, cho đến lúc Huyết Hải Lệ đến, họ vẫn sẽ đợi...
- Đi thôi, bây giờ ở đây cũng có người vẫn đang đợi chúng ta. - Huyết Hải Lệ bước về phía trước, để lại một câu lạnh lẽo.
Hiện tại vẫn có người đang đợi hai nàng trở về...
Huyết Thiên Băng vươn tay ngắt một lá liễu, giọng nói cất lên vô cùng trong trẻo:
- Ta biết tỷ có thể tự mình lên trên, nhưng giờ để ta...
Kề chiếc lá vào môi, Huyết Thiên Băng theo một điệu tiết tấu quen thuộc thổi lên một tiếng huýt dài, sau đó vươn tay.
Một con hắc sắc diều hâu cực đại từ trong màn đêm bay đến, ưng nhãn sắc bén không khác gì chuông đồng, khiến người ta chỉ liếc mắt thôi cũng đều sợ hãi!
- Lại đây... - Huyết Thiên Băng thanh âm lãnh đạm, nhưng vẫn có thể nghe ra chút nhu hòa.
Có lẽ, khi đối với động vật, nàng mới có thể buông bỏ một chút...
Mà con đại điểu kia, nghe nàng nói vậy liền ngoan ngoãn bay đến, dui dụi vào tay nàng như một con mèo nhỏ đáng yêu...
Ánh mắt Huyết Hải Lệ nhìn nó khi đó chính là đầy sắc lạnh cùng đáng khinh: Không có tiền đồ!
Đại điểu chỉ biết thút thít trong lòng!
Ai bảo Huyết Thiên Băng có thiên bẩm chứ, khiến cho nó vốn đang bay trên trời nghe tiếng gọi liền vô thức mà bay đến...
A! Không thể trách nó nha!
Một đời hùng dũng bay trên trời cao, lại có ngày làm nũng như mèo nhỏ...
Nó cũng hảo mất mặt nga!
Bất quá, nó nghĩ gì Huyết Thiên Băng đều biết:
- Chỉ có chúng ta biết, không cần lo...
Nàng đi đến bên cạnh Huyết Hải Lệ, nhưng mỗi bước nàng đi đại điểu đều bước cùng.
Là nó tự nguyện làm nũng, không trách ai được!
Sắc bén ưng trảo bám lấy bờ vai của hai nàng, cực đại hắc dực lập tức giương ra, ngay tức khắc kéo hai nàng bay lên trời...
Hồng phát cùng lam phát tại trong bóng đêm khẽ tung bay, tựa như một đám hỏa diễm mỹ lệ ngân nguyệt, rực rỡ trong màn đêm u ám!
...
Chân nhẹ nhàng đáp đất, hắc sắc trường bào lay động theo gió, song đại hắc dực chậm rãi thu lại, cẩn thận từng li từng tí đưa hai nàng chạm đất.
Đại điểu buông chân, đợi khi Huyết Thiên Băng đã hoàn toàn chỉnh trang mới chạy đến, đôi ưng mâu sắc bén bỗng chốc trở nên nhược sắc.
Huyết Thiên Băng cũng quen thuộc vươn tay xoa đầu nó, thanh âm trong trẻo pha chút ôn nhu:
- Được rồi, đi đi...
Đại điểu nhìn nàng một lần đầy tiếc nuối, sau đó lặng lẽ nhìn Huyết Hải Lệ...
Thôi, nó không nên nghĩ rằng mình sẽ đi cùng hai nàng nữa, phải đi nhanh nếu không muốn bị hóa đá!
A, nó nhớ ra mình còn có thê nhi ở nhà... Nó còn chưa muốn chết ở đây a!
Nhìn Huyết Thiên Băng một lần nữa, sau đó ủy khuất bay đi, hắc sắc hòa vào trời đêm lạnh lẽo.
Huyết Thiên Băng nhìn đại điểu, cũng không nói gì...
Nàng đã quá quen với sự sợ hãi của các động vật đối với Huyết Hải Lệ.
Từ khi sinh ra, nàng đã có thiên bẩm và khả năng thân thiết với động vật. Bởi vậy, mỗi khi ở cùng nàng, cho dù có là chúa sơn lâm hay vua bầu trời cũng sẽ đối với nàng mà làm nũng, thập phần đáng yêu!
Mà Huyết Hải Lệ mỗi khi nhìn thấy cảnh đó đều sinh ra cảm giác không thích, lâu dần trở thành ghét bỏ, nhưng cũng không nói gì, cũng như hiện tại vậy.
- Đi thôi...
Huyết Thiên Băng quay người, đi đến bên Huyết Hải Lệ. Dựa theo kí ức đã tiếp thu, hai nàng nắm chắc con đường trở về phủ Trưởng Công chúa. Chỉ là...
- Nhìn đủ chưa?
Huyết Hải Lệ thanh âm vốn đã lãnh khốc, hiện tại lại lạnh lẽo hơn vài phần, tuy nói nhưng không hề quay đầu lại.
Đã xuất hiện trước lúc đại điểu bay đi một chút, tuy nhiên ánh mắt của bọn họ vẫn luôn nhìn hai nàng.
Mà hai nàng không thích cảm giác bị nhìn chằm chằm liên tục...
- Có lẽ chưa đủ...
Thanh âm nam tử vang lên, nghe êm ái thanh tao, tựa như một khúc nhạc tiên thoát tục...
- Vậy cẩn thận đôi mắt kia không giữ được...
Huyết Thiên Băng vẫn cất bước song hành cùng Huyết Hải Lệ, đầu một chút cũng không hề quay lại nhìn.
- Ha ha... Quận chúa cứ yên tâm...
Vẫn là thanh âm nam tử, chỉ là khác giọng lúc trước, trong trẻo lại cao vút... Nghe một chút cũng khiến người say đắm...
Nhưng hai nàng một chút cũng không quay đầu lại, vẫn hướng phía trước mà bước đi...
Khi bóng dáng hai thân ảnh thiếu nữ kia đã khuất hẳn, giọng nói trong trẻo lại vang lên:
- Nguyên lai, những gì đồn về hai vị Quận chúa Xuân Phiên quốc là thật...
Cao ngạo, cũng rất lạnh lùng...
Bọn họ biết hai nàng là Quận chúa vì ở Xuân Phiên quốc, người duy nhất có hồng phát là Như Lệ Quận chúa, cũng như chỉ có mình Như Băng Quận chúa là có lam phát.
Thật ra Ý Như Trưởng Công chúa cũng có lam phát, chỉ là mái tóc đó lúc trước là màu đen, sau thời gian mất tích khi trở lại bỗng hóa lam sắc, chỉ là màu lam này tạp lẫn màu trắng bạch, như mái tóc của lão nhân lớn tuổi, không giống màu lam của Huyết Thiên Băng.
Cạnh bờ vực, một cây cành lá xum xuê, bạch y tinh khiết khẽ buông xuống, theo gió lay động. Bạch sắc cùng hắc sắc trường phát rải rác trên bạch y, thoạt nhìn khiến người mê mẩn.
Dung nhan tinh xảo khiến người ta hô hấp đình trệ, bạch y làm nổi bật lên làn da trắng nõn, sống mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt, tựa như ác ma, khiến người ta trầm mê.
Gió nhẹ khẽ lướt qua, đem vài sợi tóc khẽ vuốt qua hai gò má, ngũ quan vô cùng hoàn mỹ không có tỳ vết, đoạt hết vẻ đẹp phong hoa tuyết nguyệt trên nhân gian, sắc mặt tỏa khí thế sát phạt, làm hiển lộ ra khí phách của hai nam nhân kia.
Nếu một khắc này thời gian có linh tính, chắc chắn không gian sẽ ngưng đọng, chỉ để lưu giữ lại hình ảnh này mãi mãi...
Họ dựa vào thân cây, đôi mắt trong suốt dưới ánh trăng lại hiện ra vài phần tà khí.
- Thật kì lạ... - Hắc phát nam tử lên tiếng, đôi mắt màu tím sẫm khẽ động, âm thanh pha thêm chút vui đùa.
Hai nàng vậy mà không hề quay đầu lại...
- Chúng ta cũng đi thôi... - Bạch phát nam tử cũng lên tiếng, hắc mâu trong màn đêm lại nhiều hơn một phần quang mang mênh mông, thanh âm êm ái tựa khúc nhạc tiên...
Dung nhan pha trộn giữa hai loại khí chất của ác ma cùng thiên thần khiến linh hồn người khác ngưng trọng, tựa như ma mà không phải ma, tựa như tiên cũng chẳng phải tiên.
Lời nói dứt không lâu sau, hai thân ảnh cũng biến mất, không gian cũng theo đó đắm chìm vào mênh mông.