Hãy cho em nhớ về anh lần cuối nhé. Suốt ba năm qua, có nhiều lúc em đã tưởng rằng vết thương của anh ban tặng sẽ không bao giờ lành. Suốt ba năm qua, em đã không quen người khác vì tên của anh vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí em. Và... em vẫn ngốc nghếch nhớ những lời mà anh đã từng nói, vẫn ngốc nghếch tìm cách hỏi thăm anh mỗi ngày.
Em vẫn dõi theo anh, vẫn âm thầm chúc mừng khi anh... có bạn gái mới. Nhưng những lúc ấy trong lòng em lại có chút gì đó khó chịu. Và rồi em thoáng giật mình tự hỏi tại sao bản thân lại cảm thấy khó chịu? Em đang ghen ư? Nhưng em lấy tư cách gì để ghen đây?
Nghĩ rồi em lại bật cười. Em cười bản thân mình dù đã biết trong trái tim anh chưa bao giờ có hình bóng của em mà em vẫn có thể yêu anh một cách ngu ngốc đến vậy. Em biết, em chẳng qua chỉ là một trò đùa của anh thôi nhưng chẳng hiểu sao em vẫn không thể yêu một ai khác ngoài anh...
Em vẫn còn nhớ lúc anh và em mới biết nhau...
Khi em đang lang thang trong thư viện để tìm một cuốn sách hay ho nào đó thì bất chợt em thấy cuốn tiểu thuyết "Khi Người Ta Yêu". Vì cái chiều cao có hạn của mình nên em phải cố với tay để lấy nó xuống khỏi tầng giá sách cao cao phía trên. Vừa lúc đó thì có một bàn tay khác cũng cầm lấy cuốn tiểu thuyết ấy. Em thoáng giật mình quay đầu lại và em đã... nhìn thấy anh. Anh - Thiên Văn - một người con trai cao ráo, và mang một nét đẹp khiến phái nữ phải si mê.
Anh nhìn em, cười nhẹ và mở lời trước:
"Em cũng muốn lấy cuốn tiểu thuyết này sao?"
Em vốn dĩ là một cô bé nhút nhát nên chỉ nhẹ gật đầu thôi chứ không có dám nói câu nào. Nhưng em rất ngạc nhiên khi anh đưa cuốn tiểu thuyết ấy vào bàn tay bé nhỏ của em và khẽ nói:
"Em cầm lấy đi."
Sau đó anh liền quay lưng đi mất. Em ngước mắt lên nhìn anh từ phía sau khi anh dẫn dẫn xa, dần xa rồi biến mất.
Khi ấy em đã tưởng rằng chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Em đã luôn nghĩ như vậy cho tới khi em bước chân vào cánh cửa đại học...
Hôm đó em đến trường hơi muộn và vì chạy quá vội ràng nên em đã đụng trúng ai đó.
"Lại là cô bé mọt sách này nữa à?" - Một giọng nam quen quen vang lên trên đỉnh đầu khiến em phải ngay lập tức ngước mặt lên nhìn.
Thật bất ngờ... là anh. Em đã đơ người ra ngạc nhiên mất một lúc rồi sau đó mới giật mình hỏi lại:
"Ai là mọt sách cơ?"
Anh cười và gõ nhẹ vào trán em một cái:
"Là em chứ ai. Nhỏ vậy mà đã đeo cặp kính dày thế này thì là mọt sách rồi chứ còn gì nữa."
Thái độ thân thiện của anh khiến cho em thật sự bất ngờ. Chúng ta chưa quen biết gì nhau mà sao anh lại có thể trò chuyện một cách thân thiết với em như thế này nhỉ?
Chợt, anh lên tiếng nhắc nhớ em:
"Nếu em còn suy nghĩ linh tinh nữa thì sẽ trễ học đó."
Em nghe mà giật mình chạy tọt vào lớp.
Rồi trưa hôm đó, khi tan học, em vừa bước chân ra khỏi lớp thì có ai đó gọi tên em phía sau.
"Hoàng Nhi." - Tiếng gọi thật lớn.
Em theo phản ứng mà nhanh chóng quay người lại. Em bất ngờ thấy anh đang đứng trước cửa lớp với tấm lưng thẳng tắp tựa nhẹ lên tường và hai tay bỏ trong túi quần tây đen. Quan trọng hơn... anh đang cười thật tươi với em. Nụ cười ấy như có phép thần mà hút cạn linh hồn ngây dại của em. Em tự hỏi liệu rằng nụ cười ấy có thật sự là dành cho con nhỏ bốn mắt xấu xí như em không?
Anh khẽ bước đến gần em và nói giọng ngọt ngào:
"Em đi ăn trưa với anh nhé Nhi."
Em hỏi lại với cái giọng chứa đầy sự ngạc nhiên:
"Sao anh lại biết tên em?"
Anh cười cười và nói khẽ:
"Thật ra... anh đã để ý đến em lâu rồi."
Nghe câu đó thì em liền tròn to mắt nhìn anh. Em thật sự rất ngạc nhiên trước câu nói của anh. Nó khiến cho trái tim nhỏ bé của em đập thật nhanh.
"Chúng ta đi thôi." - Anh vừa nói vừa kéo tay em đi.
Em không kịp phản ứng mà cứ để anh kéo đi vậy thôi.
Thế là chúng ta trở thành bạn bè rồi chúng ta lại từ từ... yêu nhau. Anh đã cố khiến cho em tin rằng anh thật sự đã đem lòng yêu một con nhỏ bốn mắt xấu xí như em.
Suốt một năm em được anh chăm sóc, lo lắng và quan tâm. Chúng ta còn có cùng một ước mơ làm bác sĩ giỏi nữa. Em đã từng ngỡ mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhưng không, em... đã lầm.
Một ngày đẹp trời bỗng nhiên trở thành một ngày tồi tệ khi em vô tình nghe được cuộc trò chuyện của anh với hai người bạn.
Người thứ nhất hỏi anh:
"Ê Văn, mày yêu con nhỏ bốn mắt đó thật sao?"
Anh cười lớn và nói:
"Hừ, nó xấu như thế thì làm sao tao có thể yêu nó được chứ."
Anh có biết khi em nghe được những lời đó của anh thì trái tim nhỏ bé này đã nhói đau đến thế nào hay không?
Rồi người bạn thứ hai bước đến khoác vai anh và cười:
"Tao và Văn đã cá với nhau. Nếu Văn tán tỉnh được con nhỏ xấu xí mà thích tỏ vẻ thanh cao đó thì tao sẽ bao Văn ăn cơm cả tháng."
Nghe tới đó, nước mắt của em bất giác rơi. Em thật sự muốn bước ra cho anh một cái tát. Nhưng... em không đủ dũng cảm đế đối mặt với anh ngay lúc đó! Em đã chọn cách bỏ chạy và khóc nức nở.
Cái gì? Em chỉ là một trò chơi của anh thôi sao? Tất cả những gì mà anh đã nói, đã hứa với em đều là giả dối hết ư? Tại sao lại như thế này? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em đã luôn yêu thương anh rất thật lòng kia mà.
Em cứ chạy mãi, chạy mãi. Em vừa chạy vừa khóc thật lớn và chẳng biết là mình đang chạy đi đâu nữa. Không phải anh đã nói yêu em thật lòng và chỉ yêu một mình em thôi hay sao? Tất cả chỉ là giả dối... Em hận anh. Thiên Văn, em hận anh. Tại vì sao anh lại làm tổn thương em như thế này?
Rồi từ hôm đó em đã chơi trò mất tích. Anh gọi điện thoại, em không thèm nghe. Anh nhắn tin, em cũng không trả lời. Anh đến nhà trọ tìm thì em đã không còn ở đó nữa rồi.
Thiên Văn à... lúc không tìm được em thì cảm giác của anh như thế nào nhỉ? Có lo em gặp chuyện gì không? Hay là anh chỉ cảm thấy mất vui khi trò chơi tình yêu này kết thúc quá sớm? Em thật muốn biết đấy.
Một tháng sau, vào đúng ngày sinh nhật của anh, em đã xuất hiện. Nhưng... con nhỏ bốn mắt xấu xí ngày xưa đã chết rồi. Em đã hoàn toàn thay đổi. Mái tóc đuôi gà đã biến mất mà thay vào đó là một mái tóc dài qua vai được nhuộm lên một màu vàng nhẹ. Áo sơ mi trắng với quần tây cũng chẳng còn nữa mà nó đã đổi thành một chiếc váy đỏ dạng cúp ngực sành điệu. Em cũng không còn đeo cặp kính to lớn kia nữa mà đổi sang loại kính áp tròng mắt nâu xinh đẹp.
Em thay đổi thật rồi, thay đổi đến mức dù em đang đứng trước mặt anh đây mà anh vẫn chẳng nhận ra em. Chỉ đến khi em nói rằng mình là Hoàng Nhi - con nhỏ bốn mắt ngày trước thì anh mới cố tỏ ra lo lắng và ôm em vào lòng. Em thấy lúc đó anh thật giả tạo. Anh không biết rằng em đã muốn xô anh ra và tát thẳng vào khuôn mặt điển trai ấy đến mức nào đâu. Nhưng tiếc rằng... em chẳng nỡ ra tay. Vì em... vẫn yêu anh.
Sau khi anh buông em ra thì em mới khẽ liếc nhìn vào mắt anh rồi lạnh lùng mở lời:
"Mình hãy chia tay đi."
Ngay lúc em tính quay lưng đi thì anh đã nắm chặt lấy cổ tay em và hỏi:
"Hoàng Nhi, em đang nói cái gì vậy? Anh chẳng hiểu gì cả."
Em chỉ cười nhẹ sau đó bước đến gần anh và nói nhỏ:
"Cuộc trò chuyện của anh với hai thằng bạn anh đã bị em nghe hết rồi. Nghe không thiếu một chữ nào. Chắc anh cũng không muốn mọi người biết bác sĩ tài giỏi tương lai Thiên Văn đây tồi tệ đến thế nào đâu nhỉ."
Sau khi nghe xong anh như chết đứng. Sắc mặt anh nhanh chóng thay đổi và từ từ buông tay em ra để em rời đi.
Trước khi em đi còn tặng anh một câu:
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Phải! Em chính là cố ý tặng anh một món quà sinh nhật khó quên nhất trong cuộc đời. Em muốn anh biết được cái cảm giác bị người khác mang ra làm trò đùa là như thế nào. Em muốn cho anh biết em không phải là kiểu người anh có thể chơi đùa xong thì vứt đi.
Nhưng Thiên Văn này, anh có biết không? Sau khi bước ra khỏi cái nhà hàng sang trọng ấy thì nước mắt em đã tuôn rơi. Em cảm thấy đau lòng và nuối tiếc cho mối tình đầu của mình.
Nói thật lòng là em chẳng muốn nhìn thấy anh nữa. Nhưng làm sao được chứ? Chúng ta học chung trường mà em lại không thể vì anh mà từ bỏ ước mơ làm bác sĩ của mình được. Bởi vậy anh và em mỗi khi nhìn thấy nhau thì chỉ gượng cười, hỏi thăm nhau vài câu xã giao rồi lại thôi.
Nhưng có lẽ em vẫn phải cảm ơn anh vì anh đã giúp em thay đổi để trở lên xinh đẹp hơn, thu hút được ánh mắt của nhiều người.
Và sau đó, em đã gặp được cậu ấy - người mà ngày mai đã là chồng của em. Thái Long, cậu ấy suốt ba năm qua đã chờ đợi em vô điều kiện. Chính cậu ấy đã chữa lành vết thương lòng mà anh ban tặng.
Em và cậu ấy quen biết nhau lúc em đi thực tập ở bệnh viện. Anh biết không? Cậu ấy rất hiền và hay bị em ức hiếp. Em cảm thấy thực sự vui khi bên cậu ấy.
Nhưng khi cậu ấy nói lời yêu thì em lại nhớ đến anh. Em sợ cậu ấy lại giống anh, mang em ra làm trò đùa, mang tình cảm của em lên bàn cá cược. Nên... em đã từ chối cậu ấy một cách lạnh lùng.
Rồi em lại khóc một mình. Em sợ, sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa. Nhưng cậu ấy lì lắm anh à... Cậu ấy chẳng chịu bỏ cuộc gì cả.
Thật sự em không biết ai đã kể cho cậu ấy nghe chuyện của anh và em trước đây mà em chỉ biết rằng hôm đó cậu ấy đã kiên quyết nói:
"Nhi. Người đó có thể chỉ xem cậu là trò đùa. Nhưng với tớ, cậu là tất cả. Đừng lo sợ... Tớ sẽ chờ đợi cậu đến khi cậu chịu chấp nhận tình cảm của tớ. Bởi vì tớ... yêu cậu thật lòng."
Thiên Văn, anh biết không? Ngay lúc đó em lại nhớ đến anh. Em nghĩ nếu người nói những lời thật lòng ấy là anh thì em sẽ hạnh phúc biết bao. Em thật sự đã nghĩ vậy đấy.
Thế rồi thời gian cứ vô tình trôi qua thật nhanh. Cậu ấy vẫn giữ lời hứa của mình, vẫn bên cạnh em, tìm cách chọc em cười mỗi khi em không được vui, lau những giọt nước mắt lăn dài trên má em mỗi khi em khóc.
Trái tim em đâu phải bằng đá đâu mà có thể không rung động trước sự chờ đợi vô điều kiện của một người con trai thanh tú hiền lành như cậu ấy được chứ? Cuối cùng em đã mở lòng chấp nhận tình cảm của cậu ấy.
Có lẽ tới giờ phút này thì điều em nhớ nhất là khi gật đầu đồng ý làm người yêu của cậu ấy. Cậu ấy đã rất vui mừng mà ôm lấy em xoay vòng vòng khiến em chóng mặt gần chết. Cậu ấy khờ quá đúng không anh?
Cậu ấy còn nắm tay em đi khắp nơi trong bệnh viện chỉ vì muốn cho mọi người biết tụi em đã là người yêu của nhau nữa cơ. Em cũng hết cách với cậu ấy luôn.
Yêu nhau mới đuợc một năm thì cậu ấy đã cầu hôn em. Cậu ấy đứng trước mặt hai gia đình và bạn bè. Một tay cậu ấy cầm bó hoa hồng đỏ, còn tay kìa cầm một chiếc nhẫn vàng và bước đến trước mặt em. Cậu ấy quỳ một chân xuống và ngước lên nhìn em với ánh mắt ngập tràn tình cảm và thổ lộ thật to như muốn tất cả mọi người ở đây đều phải nghe thấy thật rõ ràng.
"Nhi à... Cậu đồng ý làm vợ tớ nhé! Tớ thề sẽ không bao giờ để cậu khóc nữa. Tớ nguyện làm tất cả để mang lại hạnh phúc cho cậu. Tớ yêu cậu."
Cậu ấy vừa nói xong thì mọi người đều reo lên:
"Đồng ý đi. Đồng ý đi."
Em đã gật đầu đồng ý trong sự xúc động đầy hạnh phúc và vui vẻ.
Thiên Văn, một cái tên mà qua tối nay em phải quên rồi. Đến lúc em phải quên anh thật rồi. Vì sáng mai thức dậy, em sẽ là cô dâu của người ta. Thiên Văn, em mong anh cũng tìm được hạnh phúc riêng mình.
Tạm biệt anh...
********Hết**********