Uông Xưởng Công

Chương 196: Thánh n

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dẫu không nghe rõ lời hắn nói, nhưng nàng vẫn gật đầu lia lịa, kìm nén không để nước mắt giàn giụa.

Uông Ấn đi trước, đương nhiên nghe thấy câu nói thầm kia của Diệp Hướng Ngu.

Nhưng hắn chú ý đến cô gái nhỏ hơn.

Thỉnh thoảng nàng sụt sịt một tiếng, rõ ràng là thực sự đang khóc thút thít.

Khi sính lễ đưa tới nhà họ Diệp, tất cả mọi người, bao gồm Diệp Cư Tiêu đều choáng váng trước số lượng và giá trị của chúng.

Ngoài gấm vóc tơ lụa, son phấn trang sức các cô nương dùng hằng ngày ra, còn có đủ loại đồ cổ trân quý do Thiếu Phủ Giám chế tác, hai rương vàng ròng, khế ước ruộng đất nhà cửa, vân vân.

Diệp An Thể và Đào3thị nhanh chóng đóng lại, ngay lập tức sai gia nhân đem những hương sính lễ bổ sung vào của hồi môn cho Diệp Tuy.

Đám người Diệp Cư Tiêu sững sờ trước cách xử lý của Diệp An Thế và Đào thị, nhưng cũng không tiện nói gì.

Những thứ này dù sao cũng là sính lễ cho Diệp Tuy, lại còn do Uông đốc chủ đưa tới, nào ai dám có ý kiến gì?

Nếu không...

ha ha.

Diệp Cư Tiêu đâu có đưa toàn bộ sính lễ của phủ Lâm Xuyên Hầu cho Diệp Thân.

Lại nói, năm trăm đề kỵ hùng dũng vây quanh xưởng công và phu nhân của họ trở về phủ nhà họ Uông ở thành Tây, vừa bái thiên địa xong và đưa cô dâu vào tân phòng thì bên ngoài2phủ nhà họ Uông phủ truyền tin tới.

Thì ra trong cung đưa lễ vật chúc mừng đến phủ nhà họ Uông.

Điều này...

Hắn rất muốn dừng lại, hỏi thêm một lần nữa, có phải nàng đã nghe theo trái tim mình, có phải nàng có bằng lòng gả cho hắn không? Song, cuối cùng hắn không dừng lại, bước chân trở nên gấp gáp hơn.

Bấy giờ, đề kỵ đang đợi ngoài phủ nhà họ Diệp cùng hô vang: “Giờ lành đã đến, cung kính nghênh đón phu nhân! Giờ lành đã đến, cung kính nghênh đón phu nhân!” Tiếng hô vang của năm trăm để kỵ vây quanh một bóng dáng đỏ thẫm và chiếc kiệu hoa màu đỏ, hùng dũng tiến về phía chủ nhà họ Uống ở thành Tây.

Phía sau là một2trăm hai mươi rương của hồi môn được chậm rãi khiêng theo, khiến cho khách khứa ở đây lại xôn xao lần nữa.

Tuy nhà họ Diệp là danh gia vọng tộc, nhưng nếu không vì Uông Ấn đem sính lễ tương ứng đến, sao có thể mang ra nhiều của hồi môn thế này được? Tất nhiên những sinh lễ này đã được sự cho phép của Vĩnh Chiêu Để, tỏ rõ sự sủng ái của đế vương dành cho Uông Ấn.

ha ha.

Diệp Cư Tiêu đâu có đưa toàn bộ sính lễ của phủ Lâm Xuyên Hầu cho Diệp Thân.

Lại nói, năm trăm đề kỵ hùng dũng vây quanh xưởng công và phu nhân của họ trở về phủ nhà họ Uông ở thành Tây, vừa bái thiên địa xong và đưa cô dâu9vào tân phòng thì bên ngoài phủ nhà họ Uông phủ truyền tin tới.

Thì ra trong cung đưa lễ vật chúc mừng đến phủ nhà họ Uông.

Người đưa lễ vật đến không hề tầm thường, chính là Phòng Bảo - nội thị tâm phúc của Vĩnh Chiêu Để.

Nếu nói Uông Ấn là đại hoạn quan đệ nhất của triều Đại An, thì Phòng Bảo chính là đệ nhị.

Hơn nữa, thời gian Phòng Bảo ở bên cạnh Vĩnh Chiểu Để còn lâu hơn cả Uông Ấn.

Phòng Bảo bước nhanh về phía trước, cười híp mắt, nói: “Chúc mừng Đốc chủ đại nhân, chúc mừng Đốc chủ đại nhân, nô tài chúc mừng đại nhân!” Dứt lời, Phòng Bảo ưỡn thẳng lưng, tuy rằng gương mặt tươi cười nhưng lại không hề khúm núm nịnh bợ,4cất cao giọng: “Hoàng thượng có thưởng, Uông đốc chủ nhận lễ!” Uông Ấn và tất cả mọi người trong phủ đều quỳ xuống nghênh đón.

Vì đây không phải thánh chỉ nên không cần bố trí hương án, chỉ cần quỳ xuống nhận ban thưởng là được, quả thực rất tiện.

Phòng Bảo nói tiếp: “Hoàng thượng ban thưởng một bức vẽ, mười cuộn gấm vóc ngũ sắc, năm mươi kiện...

do Thiếu phủ ngự chế tác” Theo lời của Phòng Bảo, tiểu nội thị liền khiêng lễ vật hoàng đế ban tặng lên.

Gấm vóc ngũ sắc và vật phẩm do Thiếu phủ ngự chế tác đều đặt trong rương, mọi người không thể thấy được.

Duy chỉ có bức vẽ kia là được tiểu nội thị bày ra trước mặt tất cả, bên trên viết bốn chữ khí thế hùng hồn với nét mực vàng uốn lượn: “Trời đất tác thành”.

Ở lạc khoản* có dấu ấn ngọc tỉ của Vĩnh Chiêu Đế.

(*) Lạc khoản: chỗ ký tên “Trời đất tác thành” do hoàng thượng tự tay ngự bút, đây...

đây là vinh dự to lớn, vật quý vô giá, quan trọng và giá trị hơn bất kì vật phẩm ban thưởng nào khác!