*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bởi nội thị đang xưởng danh sách lễ vật do hoàng tộc trong các cung các điện đưa tới, căn bản không thể đếm được Uống đốc chủ rốt cuộc đã nhận bao nhiêu lễ vật.
Hoàng hậu nương nương Vi thị, hoàng quý phi Phạm thị, thái tử điện hạ cùng thái tử phi, Thục phi Hà thị, Huy phi Hồ thị, Trưởng công chúa Trịnh Vi, Ngũ điện hạ cùng Ngũ hoàng tử phi, công chúa Nguyên Khang, công chúa Hi Bình...
Tất cả đều cực kì quý giá, danh sách cũng rất dài, đến mức nội thị không thể xướng lên từng món một.
Sau nhóm hoàng tộc thì đến lễ vật do các chủ vương công gửi tới.
Phủ Đinh Quốc Công, phủ Trấn Quốc Công, phủ Hộ Quốc Công, phủ Vĩnh Ninh Hầu, phủ Tam Quốc Công, phủ Thập Nhị Hầu, không sót nơi3nào! Sau đó là lễ vật của Tam Tỉnh, sáu Bộ, hai Đài, chín Tự, năm Giám của Đại An đưa tặng, không dùng danh nghĩa quan viên mà lấy danh nghĩa phủ nha đại diện, đều viết “Chúc mừng đại hồn của đốc chủ, trăm năm hòa hợp”.
Tuy các quan khách đều ngạc nhiên há hốc miệng nhưng vẫn tươi cười vui vẻ theo bản năng.
Quà mừng của những quý nhân này giống như tiếng vang, chính thức mở màn cao trào đầu tiên cho lễ đại hôn của Uông đốc chủ.
Trong nhóm khách quan, có mấy phu nhân không khỏi hâm mộ, nói: “Xuất giá được thế này, đời này thật sự không còn gì nuối tiếc!” Một phu nhân khác cảm khái phụ họa: “Đúng vậy, gả cho phu quân được lòng Thánh thượng như vậy, quả thực là có phúc ba đời!” Chỉ2tiếc rằng, Uông đốc chỉ là một hoạn quan...
Đương nhiên, về sau cùng đều chôn sâu trong suy nghĩ của các bà, không ai dám thể hiện ra mặt.
Các quan viên lại quan tâm đến vấn đề hoàn toàn khác với các phu nhân chốn nội trạch.
Bọn họ thêm lần nữa nhận thức sâu sắc về quyền thế và địa vị của Uông đốc chủ trong lòng hoàng thượng.
Điều bọn họ nghĩ đến lúc này chính là làm sao sử dụng tất cả thủ đoạn của mình nhằm ôm được chân Uông đốc chủ hay Đề Xưởng.
Nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình nhất thời đã trở thành đối tượng được các quan viên ngưỡng mộ ao ước.
Cho đến lúc tiệc tối, dĩ nhiên không có bất cứ người nào dám chuốc rượu Uông đốc chủ, dù Uông Ấn đích thân đi chào hỏi từng bàn,2các quan khách ai nấy run rẩy hai chân, rượu trong tay như sắp sánh ra ngoài.
Như thường lệ, theo bên cạnh Uông đốc chủ không rời một bước vẫn luôn là một ông già tóc bạc cười tủm tỉm và mấy trưởng ban để kỵ.
Kết thúc tiệc cưới, sau khi quan khách lục tục ra về, Uông Ấn gần như không dính chút rượu nào, đầu óc tỉnh táo lạ thường.
Sau một lúc yên lặng, hắn chậm rãi đi về căn phòng có dán chữ “HỶ”.
Hắn biết cô gái nhỏ đang chờ hắn ở đó.
Trước kia chủ nhân trong phủ nhà họ Uông chỉ có một mình Uông Ấn, viên chính đương nhiên là nơi hắn ở, tấn phòng mới hiện giờ cũng được bố trí ở đó.
Kết thúc tiệc cưới, sau khi quan khách lục tục ra về, Uông Ấn gần như không dính9chút rượu nào, đầu óc tỉnh táo lạ thường.
Sau một lúc yên lặng, hắn chậm rãi đi về căn phòng có dán chữ “HỶ”.
Hắn biết cô gái nhỏ đang chờ hắn ở đó.
Trước kia chủ nhân trong phủ nhà họ Uông chỉ có một mình Uông Ấn, viên chính đương nhiên là nơi hắn ở, tấn phòng mới hiện giờ cũng được bố trí ở đó.
Lý do không gì khác ngoài việc bất kể là vị trí hay cách bài trí trong phòng, sân viện này đều thích hợp nhất để làm viện chính.
Nhưng bây giờ đã có thêm một vị phu nhân.
Tân phòng đương nhiên được giăng đèn kết hoa, hỉ nương cùng nhóm người Quý ma ma và Hải ma ma đang đứng hầu bên trong, lặng im chờ đợi, không ai nói gì Hỉ nương là do Diệp Cư Tiêu mời đến, ngoại trừ4việc đang vô cùng sợ hãi Uống đốc chủ ra thì tâm tình không có gì đáng nói hơn.
Quý ma ma và Hải ma ma thì khác, hai người thấy Diệp Tuy từ nhỏ lớn lên, tình cảm đối với Diệp Tuy không phải bình thường, trong lòng không khỏi khó chịu.
Cô nương của họ được gả cho một hoạn quan.
Đêm động phòng hoa chúc còn ý nghĩa gì đây? Có điều, hai người không thể hiện sự khó chịu đó ra mặt, việc đã đến nước này, Tam gia và phu nhân còn chẳng ý kiến nữa, hai gia nhân già như họ nói gì được? Họ nhìn cô nương nhà mình mặc váy cưới đỏ thẫm, đang ngồi ngay ngắn và tao nhã trên giường cưới, không đành lòng mà tránh mất đi.