Hiện giờ, điều xuất hiện trong đầu Diệp Tự không phải chuyện Vĩnh Chiểu để thật sự yêu thương ai, mà là khi đó trong phòng sinh có nhiều người như vậy, có phải tất cả bọn họ đều biết vết bớt này là giả hay không? Chuyện này có đủ kín đáo không? Diệp Tự nhanh chóng nghĩ ra đáp án.
Uống đốc chủ vô cùng kín kẽ, chuyện vết bớt giả sẽ không bị lộ tẩy! Sau một thoáng lặng im, Diệp Tự nói: “Cây cao đón gió, hoàng nhi được nhận quá nhiều ân sủng và quan tâm, đây...
là chuyện tốt sao?” Họa phúc luôn đi liền với nhau, ân sủng lớn bao nhiêu thì sẽ phải chịu nguy hiểm lớn bấy nhiêu.
Diệp Tự vô cùng cảm kích việc Uống đốc chủ đã cứu hai mẹ con nàng nên không muốn suy đoán con người quyền cao chức3trong đó theo chiều hướng xấu.
Nàng phải đủ mạnh mẽ cứng rắn, con trai nàng phải được ân sủng hơn nữa, từ cái gai trong mắt trở thành tay chân, trở thành đầu não, để không kẻ nào động vào được.
Ý của Tuy nhi là như vậy đúng không? Đây cũng là...
cách tốt nhất để yên ổn sống tiếp trong cung.
Nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Diệp Tự, Diệp Tuy biết chị gái mình đã nghĩ thông suốt rồi.
Người làm mẹ sẽ mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng nóng vội hơn, Diệp Tự thông minh hơn nàng rất nhiều, chẳng qua chị gái nàng quá để ý đến tiểu điện hạ nên mới mất tỉnh táo, mới nhất thời không nghĩ ra mà thôi.
Diệp Tự giật mình, đờ người ra.
Đúng vậy, Tuy nhi nói không sai.
Nàng đã bình an sinh hạ tiểu điện hạ, bản thân2tiểu điện hạ trở thành cái gai trong mắt một số người sẽ khiến bọn họ hận không thể lập tức nhổ đi.
Trái tim thù hận của bọn họ sẽ không thay đổi dẫu nàng có né tránh, khiêm nhường tới cỡ nào.
Ngược lại còn coi đó là yếu đuối vô dụng, càng thoải mái làm hại hai mẹ con.
Nhưng nguyên nhân thực sự khiến Uông đốc chủ làm vậy là gì? Diệp Tuy hiểu được ý của Diệp Tự, không khỏi nghẹn lời.
Nàng không thể nói chuyện này là do mình sắp xếp được, thoáng ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Tỷ tỷ, không có gì là hoàn hảo cả.
Tốt hay xấu, mấu chốt nằm ở tỷ, ở thế cuộc.
Nhưng trước mắt, tiểu điện hạ được hoàng thượng ân sủng vẫn tốt hơn là không ai biết đến.
Tỷ tỷ, con người ta không thể chỉ vì mang ngọc mà3có tội được*.” (*) Nguyên văn là Hoài bích kì tội, xuất phát từ câu Thất phu vô tội, hoài bích kì tội: kẻ thất phu vốn vô tội, chỉ vì mang ngọc quý mà thành ra có tội.
Ý của Tuy nhi là như vậy đúng không? Đây cũng là...
cách tốt nhất để yên ổn sống tiếp trong cung.
Nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Diệp Tự, Diệp Tuy biết chị gái mình đã nghĩ thông suốt rồi.
Người làm mẹ sẽ mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng nóng vội hơn, Diệp Tự thông minh hơn nàng rất nhiều, chẳng qua chị gái nàng quá để ý đến tiểu điện hạ nên mới mất tỉnh táo, mới nhất thời không nghĩ ra mà thôi.
Ở trong cung, cứ luôn khiêm nhường bình lặng không phải chuyện tốt.
Hoàng thượng có quá nhiều con nối dõi, nếu tiểu điện hạ chỉ là một hoàng9tử bình thường thì cho dù có gặp phải điều gì, hoàng thượng cũng sẽ chẳng để tâm.
Diệp Tuy nói rất nhỏ nhưng giọng điệu đã trở nên lạnh lùng: “Tỷ, tiểu điện hạ đang được đặt dưới muôn vàn sự chú ý, ít nhất cũng khiến một vài người kiêng dè không dám ra tay.
Bọn họ có muốn làm hại tiểu điện hạ thì cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng.” Diệp Tự hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng ẩn chứa sự lạnh lẽo âm trầm: “Phải, Tuy nhi, muội nói không sai.” Đến lúc này thì nàng đã hiểu ra tất cả.
Từ khoảnh khắc nàng sinh tiểu điện hạ...
không, từ khoảnh khắc nàng có thai thì đã không thể lùi bước, không thể âm thầm chịu đựng được nữa rồi.
Trong cung, phi tần có hoàng tự không tiến thì ắt lùi, không phải vinh thì tất là3tổn hại.
Cho dù nàng có muốn lui bước thì cũng không có đường để lui, cũng không thể ẩn nhẫn, trừ phi là chết đi! Đằng sau nàng có cha mẹ anh em, còn cả tiểu điện hạ nữa, sao nàng có thể chết được! Vừa nghĩ đến tình cảnh ăn thịt người không nhả xương trong cung, cả hai đều trầm lặng hẳn đi.
Hồi lâu sau, Diệp Tuy mới nhớ ra một chuyện khác, bèn nhắc Diệp Tự: “Tỷ, tỷ phải chuyển điện thôi, không thể ở lại cung Xương Khánh được nữa.
Bây giờ Lương quý tần mang thai rồi, người này quá ngu xuẩn, sợ rằng sau này sẽ bị nàng ta làm liên lụy.” Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn.
Diệp Tư và Lương quý tần cùng ở trong cung Xương Khánh không phải là chuyện tốt.
Diệp Tự gật đầu, không nói gì thêm.
Nàng đã nghĩ tới chuyện này từ lâu.
Trước đó, nàng mang thai nên có quá nhiều việc cần phải chuẩn bị.
Mặc dù Lương quý tần là người có tính tình kiêu căng nhưng lại quá ngu xuẩn, thủ đoạn không thông minh, là ứng cử viên thích hợp nhất cho điện Lâm Hoa.
Bây giờ, chuyện cũng đã khác, cần phải thay đổi rồi.
Vì gia tộc, vì cha mẹ, vì em gái ruột, vì con trai và chính bản thân mình, đã đến lúc nàng phải đứng lên tranh đấu.
Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến cho đám yêu ma quỷ quái trong bóng tối phải cúi đầu phục tùng khi gặp mình! Nàng thở dài, rồi ngay đó tươi tỉnh cười nói: “Tuy nhi, muội yên tâm đi...” Nghe vậy, nụ cười cũng hiện lên trên gương mặt hao hao giống Diệp Tự của Diệp Tuy.
Nếu chị gái nàng đã nói vậy thì việc còn lại chỉ là thời gian và hành động thôi.
Nàng đợi ở ngoài cũng là được rồi.
Tiếp đó, thấy Nhị Thập Nhất hoàng tử mở mắt tỉnh giấc, Diệp Tuy liền cáo từ Diệp Tự.
Nhưng lúc rời khỏi điện Lâm Hoa, nàng lại gặp một người phụ nữ mặc y phục trong cung.
Diệp Tuy không nhận ra đó là ai, cho tới khi nghe nội thị dẫn đường hành lễ cúi chào “Thục phi nương nương”.
Thục phi nương nương, một trong tứ phi Quý, Thục, Hiền, Đức, là mẹ của Hi Bình công chúa.
Vừa ra khỏi điện Lâm Hoa đã gặp Thục phi nương nương, xem ra là bà ta cố tình chờ ở đây.
Vì sao?