Đã lâu rồi bổn cung không thấy người nào xinh đẹp thế này.
Nếu Đốc chủ phu nhân đang rảnh, xin mời đến cung Thuận Khánh của bổn cung ngồi một lát nhé?” Thục phi mời Diệp Tuy với giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Tuy lộ vẻ bất ngờ, nàng hơi ngượng ngùng lắc đầu, đáp: “Xin nhận thịnh tình của nương nương, nhưng sắp đến lúc ta phải xuất cung rồi, thật sự rất tiếc!” Nàng thầm suy đoán về dụng ý của Thục Phi.
Không quen biết gì, thậm chí kiếp trước nàng cũng chưa từng gặp bà ta.
Thục phi không hề coi đó là ngang ngược mà chỉ thở dài, nói tiếp: “Am Từ Vân nằm trên đỉnh Thiên Tuyệt, chỗ đó không phải3nơi tốt lành gì.
Bốn phía hoang vu, nhang khói vắng vẻ.
Bổn cung thật sự không muốn con gái mình phải ở đó cả đời.
Nó vẫn còn chưa đến ba mươi tuổi, Đốc chủ phu nhân, cầu xin phu nhân, phu nhân cảm thấy thế nào?”
Diệp Tuy hiểu rõ ý của Thục phi.
Am Từ Vân là nơi nếu đã vào rồi thì không dễ dàng đi ra được, lại còn bị Tả Dực Vệ đích thân hộ tống tới đó thì càng khó thoát.
Nói cách khác, công chúa Hi Bình đã bị giam lỏng ở am Từ Vân.
Không một ai biết thời hạn là bao lâu.
Chắc ngày nào Để Xưởng còn thì ngày đó công chúa Hi Bình vẫn cứ phải ở trong đấy.
Thấy nàng lặng im, rốt cuộc Thục phi cũng2không kìm nén được nữa mà nói thẳng ra: “Đốc chủ phu nhân, bổn cung đang cầu xin phu nhân giúp đỡ.
Miễn cưỡng mà nói, mối liên quan lớn nhất là thù oán chứ không phải giao tình.
E rằng Thục phi chờ nàng ở đây là để cầu xin cho công chúa Hi Bình? Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, ngay cả phi tần trong cung cũng vậy.
Quả nhiên sau đó, Thục phi nhắc tới công chúa Hi Bình: “Con gái của bổn cung lớn hơn Đốc chủ phu nhân chừng mười tuổi.
Chắc hẳn Đốc chủ phu nhân cũng biết chuyện nó bị đưa vào am Từ Vân nhỉ?” Diệp Tuy chỉ hành lễ, không tiếp lời.
Thực phi thấy vậy, ánh mắt càng dịu dàng hơn,3nhưng giọng điệu lại chán nản: “Đốc chủ phu nhân, phu nhân biết am Từ Vân không?” Diệp Tuy không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, vẫn im lặng.
Nói cách khác, công chúa Hi Bình đã bị giam lỏng ở am Từ Vân.
Không một ai biết thời hạn là bao lâu.
Chắc ngày nào Để Xưởng còn thì ngày đó công chúa Hi Bình vẫn cứ phải ở trong đấy.
Thấy nàng lặng im, rốt cuộc Thục phi cũng không kìm nén được nữa mà nói thẳng ra: “Đốc chủ phu nhân, bổn cung đang cầu xin phu nhân giúp đỡ.
Đúng là con gái bổn cung đã có lỗi, nhưng bị giam cả đời ở am Từ Vân thì tàn nhân quá.
Khẩn cầu Đốc chủ phu nhân niệm tình ta nhớ nhung con gái9đến cháy lòng, mà thả nó ra.”
Diệp Tuy ngẩng đầu nhìn Thục phi bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nàng có phần mù mờ, đáp lời: “Nương nương, hoàng thượng hạ lệnh đưa công chúa điện hạ đến am Từ Vân, nương nương phải đi cầu xin hoàng thượng mới đúng.
Nương nương nói như vậy khiến kẻ hèn này tốn thọ rồi.”
Công chúa Hi Bình rơi vào kết cục này, mặc dù tất cả mọi người đều ngầm hiểu là có bàn tay của Uống Ẩn và Đề Xưởng nhúng vào, nhưng người đã phanh phui chuyện công chúa Hi Bình dan díu với Bích Sơn Quân là công chúa Nguyên Khang.
Người đã đi đánh trống Đặng Văn vạch trần việc nàng ta hành hạ nữ quan đến chết là gia nhân trong phủ3công chúa.
Về bề nổi, chuyện của công chúa Hi Bình thì có liên quan gì đến Uông Ấn và Đề xưởng chứ? “Bổn cung không cầu xin nhầm người đâu.
Xin Đốc chủ phu nhân lựa lời cầu xin Đốc chủ đại nhân.
Bổn cung vô cùng cảm kích!” Diệp Tuy lắc đầu, đáp: “Nương nương, ta quả thực sợ hãi.
Ta nào dám nhắc đến một chữ về chuyện của Đốc chủ đại nhân.” Nàng đang định cáo từ thì bà ta thủng thẳng nói một câu: “Đốc chủ phu nhân, phu nhân muốn Thuần tần có thêm một kẻ thù, hay có thêm một người bạn?” Thấy Thục phi nhắc tới chị gái mình, Diệp Tuy nheo nhắt lại, thản nhiên liếc nhìn về phía bà ta.
Thục phi đang lấy Diệp Tự ra để uy hiếp nàng sao? Nhận ra ánh mắt của nàng, Thục phi bật cười: “Đốc chủ phu nhân, bổn cung đã tiến cung mười chín năm, đã ở bên hoàng thượng gần ba mươi năm.
Những cái khác không dám nói, nhưng nếu muốn gây phiền toái cho một vị tần thì vẫn có thể làm được.” Bà ta vuốt tóc mai, giọng nói mềm mỏng: “Bổn cung đã có tuổi rồi, chỉ có một đứa con gái để lo lắng thôi.
Nếu con gái ta bị giam ở am Từ Vân cả đời, vậy thì...
bổn cung cũng sẽ chẳng tiếc đánh đổi tất cả để đối phó với Thuần tần đâu!”
Diệp Tuy bật cười, nói với vẻ khó hiểu: “Nương nương, trước đó ta cứ nghĩ mãi mà không ra, bây giờ cuối cùng ta đã hiểu tại sao công chúa điện hạ lại dám xông thẳng vào phủ nhà họ Uống rồi.” Thục phi không tranh với đời, nhưng con gái bà ta lại có dã tâm rất lớn.
Diệp Tuy luôn cảm thấy hai người này không hề giống mẹ con ruột, bằng không sao tính tình và cách hành xử lại khác nhau nhiều đến thế? Bây giờ, nghe những lời uy hiếp của Thục phi, nàng đã phát hiện ra điểm giống nhau giữa hai mẹ con họ, đó chính là đểu chẳng thông minh.
Công chúa Hi Bình bị đưa vào am Từ Vân, điều đó chứng tỏ rằng cho dù là thể lực của công chúa Hi Bình hay Thục phi cũng đều kém xa Đốc chủ đại nhân.
Thục phi công khai cầu xin mà lại đe dọa như thế này, liệu có nực cười quá không? Bà ta đã bó tay hết cách, hay là vẫn còn chỗ khác để dựa vào? Bất luận bà ta nghĩ sao thì nàng cũng không buồn hiểu, càng chẳng buồn quan tâm.
Nàng im lặng hành lễ với Thục phi, toan rời đi.
Tiếp chuyện một phi tần không nắm rõ tình thế thật sự rất mất thời gian.
Không ngờ Thục phi lại chắn trước mặt nàng lần nữa, dường như vẫn chưa nói xong.
Song, Diệp Tuy đã mệt, không đợi Thục phi kịp lên tiếng bèn nói luôn: “Nương nương là mẹ của công chúa điện hạ, nên chắc hẳn hiểu rõ tính tình của công chúa hơn ta nhiều.
Vậy thì nương muốn công chúa điện hạ sống lâu hơn, hay muốn công chúa mất mạng sớm hơn đây?”
Ánh mắt Thực phi toát lên sự hoảng sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Công chúa Hi Bình là con gái của bà ta, đương nhiên là bà ta biết rõ dã tâm của con gái mình.
Trong phút chốc, Thục phi không phản bác lại được.
“Nương nương, ta cho rằng để công chúa điện hạ ở trong am Từ Vân mới là thích hợp nhất.
Qua vài năm nữa, nương nương hãy nhìn nhận lại.
Con cháu có phúc của con cháu, nếu trước đây nương nương không dạy bảo được thì tất nhiên sau này cũng không khác gì đâu.
Nương nương, xin cáo từ.” Nói rồi, không đợi Thục phi kịp phản ứng, Diệp Tuy đã nghiêng người vượt qua bà ta, đi thẳng.
Nếu công chúa Hi Bình đã có gan xông thẳng vào Uông phủ thì phải có gan chấp nhận hậu quả.
Là nữ chủ nhân của chủ nhà họ Uông, nàng sẽ không cho phép sự uy nghiêm của phủ đệ bị xâm phạm! Thục phi là bạn hay kẻ thù cũng chẳng sao hết.
Nàng không sợ.