Duyên phận vốn dĩ là điều gì đó rất kì diệu, là thứ mà không ai có thể lường trước được nó sẽ xuất hiện lúc nào dưới hình thức nào.
Hôm ngày là một ngày cuối tuần đẹp trời. Aí Vy thức dậy và đang vươn vai đón những tia nắng đầu tiên, hít thở thật sâu cái không khí trong lành tuyệt diệu này. Sau một tuần làm việc vất vả thì đây chính là giây phút cô cảm thấy thư giãn nhất, tuyệt vời nhất. Cô quyết định sẽ diện một bộ đồ thật xinh đi trung tâm mua sắm . Sau đó sẽ đi chợ mua ít thức ăn chuẩn bị cho bữa trưa thật chất lượng và cuối cùng là ghé quán cà phê quen thuộc tự thưởng cho mình . Hài lòng với kế hoạch đó. Cô nhanh chân bước vào nhà bếp làm thức ăn nhẹ cho bữa sáng.
Xong xuôi hết. Cô rời nhà lúc 8 giờ sáng và đi đến trung tâm mua sắm. Vì nhà cô rất gần với trung tâm mua sắm, chợ thì ở con hẻm phía sau trung tâm mua sắm và quán cà phê quen thì nằm cuối chợ. Vậy nên cô quyết định đi bộ vừa vặn vận động cơ thể một chút. Chỉ mất tầm 10 phút để đi từ nhà cô đến trung tâm mua sắm. Mua cho mình một vài thứ đã dự định sẽ mua trước đó, cô vui vẻ vòng một vòng ra phía sau chợ để mua thức ăn. Tay xách nách mang lỉnh kỉnh khá nhiều đồ. Cô đang trên đường đi về phía cuối chợ đến quán cà phê quen thì bỗng từ phía sau có một tên cuớp đang lao nhanh về phía cô. Còn chưa kịp định hình thì cô đã nhận ra tên cướp đó đã nhanh tay giật túi xách của cô từ trong đống túi lỉnh kỉnh cô đang xách. Và rồi cô ngã xuống ngay sau đó, chỉ kịp hét lên : “Cướp. Bắt cướp, bắt lấy”. Lúc này cô mới nhận ra chân mình đang đau nhức đến không đứng lên được, chắc là bị trật chân sau cú ngã khi va chạm với tên cướp.
Cô nhăn mặt khổ sở muốn đứng lên nhưng lại loạng choạng rồi tiếp tục ngã xuống. Trong đầu đang nguyền rủa tên cướp vô lương kia một lượt, cô vốn dĩ không trông chờ việc ai đó giúp cô chặn lại tên trộm. Điều đó ở xã hội hiện tại không khác gì chuyện viễn tưởng. Cũng may cô không mang theo gì quan trọng trong người, thầm than một tiếng trong lòng tự trách mình xui xẻo. Khi cô còn đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân thì bỗng chiếc túi của cô như có chân đi đến trước mắt cô, làm cô như đứng hình chưa kịp phản ứng. Sững người vài giây sau đó vừa đưa tay đón nhận chiếc túi vừa ngẩng đầu lên nhìn người đã giúp mình.
“Cảm ơn vì đã giành lại túi xách cho tôi”. Lúc cô nhìn rõ mặt vị cứu tinh đấy thì cô lại ngẩn người lần hai. Qúa đẹp, thật sự quá đẹp, cứ như diễn viên điện ảnh vậy. Đó là suy nghĩ trong đầu cô lúc này. Trước mắt cô là một người con gái xinh đẹp, khí chất ngời ngời . Tóc dài óng ả, gương mặt thon thả, mũi cao, trán rộng, làn da sáng ngời cộng với cặp kính khiến tôn thêm vẻ lạnh lùng của người con gái trước mắt. Lúc cô còn đang đắm chìm trong cái vẻ đẹp ấy thì chợt nghe một giọng nói vang lên: “Này, cô không sao chứ?”. Hoàn hồn lại Aí Vy nhận ra người đối diện có chút mất kiên nhẫn, mày liễu cau lại, vội nói: “Thật ngại quá, chỉ là chân có chút đau nên tôi không đứng lên được. Một lần nữa cảm ơn chị vì đã giúp tôi”.
“Không có gì. Tiện tay thôi.” Vừa nói vừa đưa tay kéo Aí Vy đứng dậy. Lại hỏi: “Cô có đi về được không? Nhà cô ở đâu? Hay để tôi đưa cô về?”
“Nếu được vậy thì tốt quá. Nhưng như vậy có phiền chị lắm không?” Aí Vy dù muốn lắm nhưng vẫn dè dặt hỏi.
“Không sao cả, công việc tôi cũng đã xong.” Nói rồi dù Aí Vy tới ghế đá gần đó, nói tiếp:
“Ngồi đây đợi tôi một lát. Tôi đi lấy xe đưa cô về”
“Vâng. Cảm ơn chi rất nhiều”. Nhìn thân ảnh xinh đẹp đang đi xa , trong lòng Aí Vy có chút khác lạ.
Người con gái xinh đẹp ra tay giúp đỡ Aí Vy không ai khác là Hiểu Hi. Lúc này cô vừa kết thúc cuộc gặp mặt với đối tác ở gần đó. Trên đường đi lấy xe thì chợt nghe tiếng ai hô cướp. Lại thấy một người đàn ông từ xa đang lao nhanh về phía mình. Theo phản xạ đưa chân ra ngán, vừa hay lại bắt được cướp. Cái này chính là sự sắp xếp của số phận.
Rất nhanh sau đó, Hiểu Hi đã lái xe đến dừng trước chỗ Ái Vy ngồi. Hiểu Hi nhanh chân xuống xe và xách mớ đồ lình kỉnh của cô nàng và dìu cô nàng lên xe. Sau khi lên xe cô phát hiện ra Aí Vy vẫn cứ ngồi như thế nhìn mình. Thật lâu không nói gì. Lúc này Hiểu Hi đành lên tiếng phá vỡ cái không khí lạ lùng lúc này:
“Em định nhìn tôi đến bao giờ? Em không định nói cho tôi địa chỉ nhà em sao?” Lúc này Aí Vy mới ngại ngùng ,lung túng thu hồi ánh mắt.
“Xin lỗi nhé em không cố ý. Là do chị đẹp quá nên không dời ánh mắt được. Nhà em ở gần đây thôi. Chị cứ đưa em đến địa chỉ X Y Z ạ.”
Hai người cũng không nhận ra cách xưng hô của hai người cũng đã khác lúc đầu. Một lúc sau Aí Vy nói
“Hôm nay may mà gặp được chị, cảm ơn chị một lần nữa nhé. Em tên là Aí Vy. Rất vui được gặp chị. Chị có thể cho em biết tên chị được không?” Aí Vy đưa mắt trông đợi nhìn về hướng Hiểu Hi. Nhưng thấy Hiểu Hi vẫn tập trung lái xe mà không nói gì, có chút ngượng ngùng nói tiếp: “Nếu không tiện nói cũng không sao đâu ạ”
“Lúc này Hiểu Hi mới lên tiếng:"Tôi tên Hiểu Hi, đây là cardvisit của tôi”. Vừa nói vừa đưa cho Aí Vy.
Aí Vy nhận lấy và cô như há hốc mồm. Ánh mắt nhìn về phía Hiểu Hi lắp bắp nói:"Chị, chị không phải là tác giả trẻ Hiểu Hi đấy chứ?”
Hiểu Hi nhìn vẻ mặt của Aí Vy lúc này thì có chút buồn cười nói:"Sao? Trông tôi không giống sao?”
Lúc này Aí Vy thốt lên:"Trời ạ, gặp được thần tượng ngoài đời thật, bằng da bằng thịt này. Không phải em đang mơ đấy chứ? Chị có thể tát em một cái để em xác nhận đây là thật hay mơ không? Nhưng mà nhẹ tay thôi nhé em sợ đau”
Nghe nói như vậy Hiểu Hi có chút dở khóc dở cười, nào có ai nhờ vả chuyện ngược đời như thế. Đã vậy muốn người ta tát mình lại còn sợ đau cơ chứ.
Hiểu Hi quay sang nhìn Aí Vy nói: “Tôi xác nhận giúp em đây không phải mơ và tôi là người thật trăm phần trăm. Nếu em còn chưa tin đây là sự thật em có thể tự mình thử với cái chân của mình, xem có đau không”.
Lúc này Aí Vy mới phục hồi tinh thần, nói: "Em là fan hâm mộ của chị đấy”. Mắt cô như tỏa sáng khi nhìn về phía Hiểu Hi
“Vậy ra em biết tôi sao?” Hiểu Hi hỏi.
“Vâng, sách của chị em đều có cả”. Aí Vy trả lời rồi lại lẩm bẩm trong miệng: “Trời ạ, thần tượng ngồi kế bên. Hạnh phúc đến quá bất ngờ. Nếu là mơ thì đừng bắt con phải tỉnh “
Aí Vy cứ ngồi luyên thuyên một mình mà không biết người ngôì lái cạnh cô đang nở một nụ cười rồi vội che giấu rất nhanh.
Hiểu Hi nghĩ: “Cô bé này thật thú vị”. Trong đầu cô nghĩ lại chuyện hôm nay. Về lúc gặp Aí Vy, mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng. Cô cũng không hiểu sao hôm nay mình lại có thể nhiệt tình như vậy đối với một người xa lạ. Thôi thì giúp cũng đã giúp. Không nghĩ nữa vậy. Cô tự nhủ như vậy và tập trung lái xe.