Ta cứ tưởng tim mình đã chai sạn, tâm hồn mình cũng đã cằn khô như khu đất trống không hoa màu. Thế nhưng một ngày nọ giữa khu đất hoang vu ấy, một cành hoa dại mọc lên không báo trước. Rồi cơn mưa lâu ngày chưa gặp cũng như chàng lãng tử quay đầu nhớ cố hương. Tất cả các yếu tố gọp lại khiến tâm hồn ấy trở nên khác lạ, con tim ấy bắt đầu những nhịp đập hối hả.
Không lâu sau đó cũng đã đến nhà Aí Vy. Nói đúng hơn là căn phòng nhỏ tầm 40 mét vuông. Có gác nhỏ xinh. Hiểu Hi xuống xe mở cửa cho Ái Vy và hỏi: “Em sống ở đây sao?”
Aí Vy cười đáp: “Dạ. Em thuê căn nhà bé bé này cũng lâu rồi. Em sống có một mình nên cũng không cần rộng quá. Nếu chị không chê nhà nhỏ, em hi vọng có thể mời chị vào trong để em có thể mời chị cốc nước, ít nhất là vậy để cảm ơn chị vì đã giúp đỡ em. Và nếu có thể em cũng hi vọng chị sẽ ở lại dùng bữa trưa với em vì giờ cũng đã sắp đến giờ ăn trưa rồi”
Aí Vy nói một hơi và đưa mắt nhìn Hiểu Hi đầy mong đợi. Cô cũng không biết tại vì sao mình lại vui như thế khi gặp được Hiểu Hi, chả lẽ vì chị ấy là tác giả thần tượng của cô sao? Hay vì chị gái xinh đẹp ấy đã giúp đỡ cô ngay khi cô không tưởng nhất?
Vốn định lắc đầu từ chối nhưng nhìn thấy đôi mắt trông chờ của Aí Vy, bất tri bất giác lại gật đầu.
Nhìn thấy Hiểu Hi đồng ý, Aí Vy vui đến nhảy cẫng lên mà quên mất chân mình vừa bị thương và hiển nhiên, điều gì đến cũng sẽ đến, chân cô không trụ vững được sau cú nhảy đó, lập tức muốn ngã nhào. Cứ tưởng sắp ngã sấp mặt rồi, lại để chị ấy nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình khiến Aí Vy đỏ hết cả mặt vì xấu hổ. Nhưng chưa kịp ngã thì có một cánh tay đưa ra kéo cô trở lại, vì dùng lực khá lớn khiến Aí Vy lại ngã nhào vào lòng người đó. Ngẩng mặt lên thì chính là tình cảnh mặt đôí mặt trong truyền thuyết, ngay lúc này tim cô như đập loạn cả lên. Đứng hình mất vài giây thì hai người mới buông nhau ra thoát khỏi tình cảnh có chút ngượng ngùng này.
Hiểu Hi lúc này lên tiếng trước: “Em cẩn thận một chút không được sao? Chân em rõ ràng còn đau? Sao lại bất cẩn như vậy?”. Gương mặt lãnh đạm hầu như không thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào khiến Aí Vy ngượng ngùng chỉ xin lỗi nhẹ một tiếng rồi vội lấy chìa khóa quay vào mở cửa. Mà không biết rằng ngay lúc này đằng sau gương mặt lạnh lùng kia là cả một trời bối rôí và lúng túng. Nếu ai đó có thể quan sát kĩ một tí thì sẽ thấy lúc này đôi tai của Hiểu Hi đang đỏ bừng lên.
Bước vào nhà, Hiểu Hi đưa mắt nhìn ngắm ngôi nhà tuy nhỏ nhưng lại khá đầy đủ tiện nghi. Có lẽ là vì sử dụng màu chủ đạo là vàng, cam khiến cho căn phòng tràn ngập cảm giác rất hài hòa, rất ấm áp. Kệ sách được đặt ngay góc tường để tiết kiệm không gian, bố trí khá hợp lí. Bước lại kệ sách Hiểu Hi phát hiện có cả một ngăn sách dành riêng cho những tác phẩm của cô. Bất giác một nụ cười nở trên gương mặt xinh đẹp. Ngay lúc đó Aí Vy bước ra với cốc nước trên tay lại bắt gặp được khoảnh khắc đẹp đó bất giác ngây người.
“Thì ra chị ấy cũng biết cười, thì ra lúc chị ấy cười lại có thể xinh đẹp đến như vậy”. Cô cũng phát hiện ra ngày hôm nay, từ lúc gặp Hiểu Hi, cô cứ như đứa ngốc hay mắc sai lầm. Rồi lại cứ hết lần này đến lần khác ngây người. Thấy Hiểu Hi đã thu hồi nụ cười và quay người lại, cô mới bước tới đặt cốc nước xuống bàn nhỏ cạnh đó cười nói: “Em đã nói em là fan hâm mộ của chị. Mời chị uống nước.”
Hiểu Hi ngồi xuống cầm lấy cốc nước lên và nói: “Cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã thích và ủng hộ sách của tôi. Nhưng người nhà em đâu? Vì sao em lại ở đây một mình?”
“Bố mẹ em đều ở quê, sau khi li hôn em chuyển đến trọ ở đây, hằng ngày cứ đi làm rồi lại về, làm mọi thứ một mình cả chị ạ. Em quên mất, chắc chị không nghĩ em là gái đã có một đời chồng đâu nhỉ? Còn chị? Chị đã có người yêu chưa? Em có theo dõi chị trên Facebook nên biết chị vẫn chưa có gia đình, và luôn kín tiếng về chuyện tình cảm cá nhân”. Ái Vy nói một hồi rồi lại chờ người đối diện trả lời, nhưng bất giác trong lòng cô lại có chút gì đó khác lạ, có chút xoắn xuýt. Đang suy nghĩ vu vơ thì đối điện lại cất lên tiếng nói:
“Tại sao lại li hôn? Không hạnh phúc sao?” thay vì trả lời câu hỏi của Ái Vy, Hiểu Hi lại hỏi một câu hỏi khác
“Dạ, không hạnh phúc như em nghĩ. Em cứ tưởng mình sẽ hạnh phúc sau khi lấy anh ấy, nhưng không hiểu sao mỗi ngày trôi qua em đều thấy lòng không vui vẻ, rất trống rỗng, mặc dù anh ấy rất tốt. Em cũng không biết tại sao lại như thế, nhưng em nhận ra mình lại không đặt tâm ở gia đình, không thể làm người vợ như bao người khác. Nên em chọn cách này, anh ấy xứng đáng tìm được người khác tốt hơn em”. Nói đến đây trong đôi mắt đấy lại toát lên vẻ mơ hồ xen lẫn bi thương. Hiểu Hi chợt ngây ra, phải trải qua những gì thì trong đôi mắt ấy mới có thể hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp đến vậy. Cũng là một người có nội tâm đa dạng. Giây phút này cũng có một cái gì đó chớm nở trong cô gái 30 đã lâu quen với sự lãnh đạm này rồi. Cô mở miệng nói:“Tôi chưa có người yêu, có lẽ vì không đủ thời gian, cũng có lẽ chưa tìm được người thích hợp”.
“A, dạ vâng”. Ái Vy như thở phào, thu hồi lại ánh mắt đấy, cười xòa và nói : “Chị uống nước, em vào bếp, bữa trưa nay em sẽ làm vài món, chị ở lại ăn với em nhé. Đã lâu không có người đến nhà”.
Nói rồi đứng lên toang đi, nhưng rồi nhăn nhó đau đớn, cái chân vẫn chưa khỏe. Hiểu Hi với tay nắm lấy tay Vy và nói: “Chân em chưa hết đau. Nếu không để tôi giúp em một tay”.
“A, không cần đâu, sao lại làm như vậy được. Chị là khách, càng là ân nhân. Như vậy không được hay lắm”. Aí Vy nói
“Không có gì là không hay. Để tôi dùng bếp nhà em được chứ? Xem như hôm nay tôi tặng quà cho Fan hâm mộ của mình. Cảm ơn em lâu nay đã quan tâm ủng hộ sách của tôi”
“À, Vâng. Vậy sau này em có thể lại mời chị đến nhà ăn cơm, để bù lại bữa hôm nay không?”
“Được”. Nói rồi Hi bước vào căn bếp nhỏ gần đấy. Nhìn dáng vẻ đeo tạp dề và thành thục nấu nướng của Hiểu Hi. Tim Ái Vy lại đập nhanh . Đây là bị si mê trước cái đẹp sao? Chị ấy thật đẹp nấu ăn vẫn đẹp.
Chẳng mấy chốc mà đồ ăn đã được mang lên. Đã rất lâu không cô gái 27 này không có người ngồi ăn cơm chung, huống hồ lại được nấu cho ăn. Lại một điều gì đó mãnh liệt hơn làm cô ngước nhìn Hiểu Hi với đôi mắt long lanh như cún con đi lạc. “Cảm ơn chị, Hiểu Hi. Đã lâu lắm em không có cảm giác này”
Rất nhanh hiểu rõ tâm trạng của Ái Vy, Hiểu Hi trả lời: “Ngốc thật, mau ăn đi. Kẻo nguội hết không ngon”.
Họ đã có một bữa trưa vui vẻ.Ái Vy cũng không biết, thật ra cũng đã rất lâu, Hiểu Hi không vào bếp. Không phải mỗi Vy có cảm giác khác lạ mà trong tâm Hiểu Hi cũng có một thứ gì đó xao động.
Sau khi ăn cơm xong. Hiểu Hi ra về, không quên dặn dò. “ Nhớ nghỉ ngơi đi. Có thời gian tôi lại ghé thăm em”
Ái Vy có chút không nỡ: “Hiểu Hi chị không ở lại thêm một chút sao?”
“Chiều nay tôi có việc bên nhà xuất bản”. Rồi nhìn lại vẻ mặt tỏ ra buồn rầu kia không hiểu sao lại không nhịn được mà nói tiếp. “Nếu xong việc sớm, tối tôi sẽ ghé lại, nếu em không phiền”
“Không phiền không phiền. Vậy em đợi chị đến đấy nhé.” Cô gái ấy nở nụ cười tươi rói. Chân sáo bước vào trong, không may lại muốn ngã
“Cẩn thận chút, chân em chưa khỏe”.Hiểu Hi bất đắc dĩ lắc đầu nhắc nhở
“Em có chút vui quá thôi”. Aí Vy nói
Hiểu Hi bất đắc dĩ xoa thái dương. Không biết phải nói gì với cô nàng này nữa:“Được rồi, em vào nhà đi, tôi phải đi rồi”.
“Vâng,chị đi đi. Tối nay lại gặp chị nhé”
Ngày hôm nay, Aí Vy nhận ra có một điều gì đó mới lạ, một cảm xúc không được gọi tên len lỏi nhẹ nhàng vào tim cô. Cô cũng không biết cảm xúc này chính xác là gì, cô chỉ cảm nhận được trái tim đã lâu không đổi nhịp của cô hôm nay vì một người mà lệch nhịp. Không lẽ…