Thôi thì cứ ngủ trước đã. Mai lại tính sổ với em sau.
Ái Vy vì đã sớm có men trong người, lại còn bị Hi làm cho khóc đến thương tâm lâu như vậy. Cũng đã mệt rất mệt. Mới có hiện tượng vừa quỳ vừa khóc vừa nắm chặt tay Hi mà ngủ như vậy. Cô gái nhỏ này trong lòng đã thực sự sợ hãi, sợ Hi sẽ bỏ mặc mình không quản đến nữa. So với việc bị Hi bỏ rơi thì tất cả những chuyện khác không còn chút đáng sợ nào. Nửa đêm chợt tỉnh giấc, thấp thỏm mở mắt ra tìm Hi. Chợt cảm nhận được Hi đang nằm kế bên . Ái Vy vội quàng tay ôm thật chặt lấy Hi, đầu vùi sâu vào lồng ngực Hi, thì thầm thì thầm: “Hi, em xin lỗi Hi. Xin lỗi vì đã làm Hi thất vọng”. Rồi cứ thế ôm thật chặt lấy Hi, ngủ đến sáng. Trong đầu vẫn luôn nghĩ cách phải làm sao để xin lỗi Hi, làm sao để Hi hết giận? Làm sao để có thể được Hi tha thứ? Cứ ngủ trong bất an như vậy. Đến sáng tỉnh dậy, thấy Hi đã dậy từ lúc nào, vẫn vẻ mặt lạnh tanh như tối. Chỉ là lúc này đang nhìn thẳng về cô. Cô vội vã bước xuống giường: “Hi, chị còn giận em đúng không?”
Hi nói: “Theo em thì sao?”
Vy nhanh chóng bước đến trước mặt Hi. Ngoan ngoãn như một con mèo nói nhỏ: “Chắc chắn Hi vẫn còn giận em”. Rồi không do dự thành thành thật thật quỳ gối trước mặt Hi. Giờ này bảo cô làm thế nào cũng được. Miễn Hi nguôi giận là được.
“Em thực sự biết mình sai ở đâu sao?”
“Biết. Em biết. Em biết em không nên nhân lúc Hi không có nhà mà trốn đi chơi. Em biết em không nên bỏ qua lời Hi nói mà vui vẻ chè chén. Càng không nên vì sợ Hi phát hiện mà nói dối Hi. Thậm chí buông lời không nên nói, làm Hi buồn. Em biết em sai rồi, Hi cứ phạt em đi, nhất định sẽ không lặp lại chuyện như thế này nữa. Hi đừng bỏ mặc em, em thực sự không chịu nỗi”. Nói đến đây gương mặt Ái Vy lại ngập tràn nước mắt. Cứ nghĩ đến việc Hi sẽ rời đi khiến tim cô đau nhói, không tự chủ được dâng lên nỗi sợ hãi vô bờ. Khóc đến thương thảm.
Nhìn gương mặt mới đó đã ướt đẫm nước mắt, Hi có chút đau đầu. Thêm phần xót xa nhưng vẫn không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy. Nếu không sau này cô gái nhỏ kia nhất định sẽ không biết còn làm nên chuyện gì. Cô cũng chỉ là hù dọa Ái Vy một chút. Không có thực lòng muốn rời đi. Có trời mới biết cô đã yêu cô gái nhỏ kia nhiều đến mức nào, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được. Hi vẫn im lặng không nói gì. Mặc cho Ái Vy quỳ đó nức nở. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chân Ái Vy đã tê rần mất cảm giác, nhưng vẫn ngoan ngoãn không dám nhúc nhích, sợ sẽ lại chọc giận Hi. Đôi mắt đôi khi sẽ lén nhìn Hi một chút. Thấy Hi vẫn ngồi yên không động lại thành thật quỳ thẳng. Bụng Ái Vy lúc này kêu lên một tràng, cô xấu hổ không dám ngóc đầu lên. Đêm qua uống nhiều như vậy, trong bụng sớm đã khó chịu. Sáng nay lại chưa được ăn gì. Bụng nó không biểu tình mới là lạ.
Lúc này mới thấy Hi động. Hi đứng lên nói: “Cứ quỳ ở đó. Cho đến khi tôi cho phép đứng lên”. Rồi quay lưng đi vào bếp. Hi đau lòng rồi. Không nỡ để cô gái nhỏ bụng đói chịu phạt. Cô đi vào bếp làm đồ ăn sáng. Sau khi đặt đồ ăn sáng lên bàn, cô nhìn Ái Vy nói: “Đứng lên vô trong đánh răng rửa mặt, ra ăn sáng. Ăn xong chúng ta lại nói chuyện”.
Lúc này Vy như được đại xá. Nhưng việc đứng lên khiến cho Vy mặt mày nhăn nhó, đau đến khó tả. Đầu gối sớm đã không còn cảm giác gì nữa. Vừa đứng được một chút thì đã muốn khụy xuống. Vẻ mặt tội nghiệp nhìn Hi. Nhưng Hi vẫn khoanh tay đứng đó và nói: “Không lẽ đợi tôi đưa em đi nữa hay sao?”
Ái Vy đành gượng gạo đứng lên. Nhích từng chút đi về phía nhà tắm. Sau một hồi vật vã. Cúi cùng cô cũng đã bước ra. Quần áo trên người cũng được thay thế bằng một chiếc váy tắm trắng muốt.
Hi đang ngồi đó đợi cô. Nhưng vì Hi không nói gì nên Vy cũng không dám tự ý ngồi xuống. Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Hi nén cười nói: “Ngồi xuống ăn đi. Không lẽ lại chờ tôi đút em ăn. Ăn để có sức đón nhận sự trừng phạt của tôi”.
Ái Vy nghe vậy bất giác rùng mình 1 cái. Nhưng thấy Hi nói như vậy. Biết rằng chỉ cần Hi chịu phạt có nghĩa là cô sẽ được tha thứ,nên ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Hi dùng bữa xong. Nhìn ái Vy vẫn đang cặm cụi ăn sáng. Nói : “Tôi lên gác chờ em. Cho em 10 phút để ăn xong và dọn rửa. Rồi lên gác chịu phạt. Trễ một phút, em cũng sẽ rất thảm. Biết chứ?”
Nói rồi không đợi Vy trả lời. Cô đi thẳng lên gác.
Lúc này Ái Vy lập tức không dám tiếp tục câu giờ. Nhanh chóng kết thúc bữa sáng và dọn rửa. Sau đó rón rén từng bước đi lên gác. Cô thừa nhận cô đang sợ hãi. Đứng hít một hơi thật sâu, lấy tinh thần rồi bước lại gần Hi. Hi đang ngồi đó như một đao phủ. Chỉ chờ phạm nhân đến nâng đao rồi xử trảm. Cách liên tưởng này khiến Vy nuốt nước miếng rùng mình. Sợ hãi
Thấy cô đến,Hi lên tiếng: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Vy đáp: “Em chuẩn bị xong. Hi cứ phạt. Thế nào em cũng sẽ chấp nhận hết”.
“Vậy được rồi. Quỳ xuống đó cho tôi”.
Vy ngoan ngoãn quỳ gối. Hi lại nói: “Em nói xem tội này của em, tôi nên xử lí như thế nào mới được đây?”
Vy đáp: “Là lỗi của em, Hi muốn phạt em như thế nào cũng được. Dù là đánh chết em em cũng chấp nhận. Chỉ là Hi đừng bao giờ nói sẽ rời xa em nữa. Có được không?”
“Được. Vậy phải xem biểu hiện của em”.
Hi ngồi xuống chiếc giường xếp trên gác. Ngoắc tay bảo Vy đứng lên. Vy biết Hi định phạt như thế nào. Nhưng lại đứng lên, lắc đầu rồi đi lại tủ nhỏ gần đó. Mở ngăn kéo lấy ra một chiếc roi nhỏ, tầm 40cm. Và độ dày tầm 3 cm. Tới trước mặt Hi đưa Hi và nói: “Nếu muốn đánh em, vậy hãy dùng nó. Lần này là lỗi của em. Hãy để em tự chịu. Hi không cần dùng tay chịu khổ cùng em”.
Hi ngạc nhiên nhìn chiếc roi nhỏ có lẽ là chuẩn bị cho cô sau hình phạt lần trước. Hi tiếp nhận roi, trong lòng lại một hồi không nỡ. Nếu cứ như này mà đánh, thì mông sẽ nở hoa là thật. Nhìn Vy hỏi lại: “Em chắc chứ? Em biết em ddang làm gì chứ?”
Vy đáp: “Em đương nhiên biết rõ. Hi cứ phạt em đi”. Rồi đến giường nằm xuống.
Hi nói: “Được. Nể tình em thành tâm nhận lỗi như vậy. Tôi sẽ suy nghĩ đến việc giảm nhẹ hình phạt. Nhưng trước hết, tự cởi sạch đi. Và sau đó lấy gối kê dưới bụng. Nâng cao mông lên”.
Ái Vy có chút sợ hãi. Nhưng vẫn làm theo. Cô lột bỏ tất cả . Sau đó như lời Hi kéo chiếc gối kê dưới bụng. Đẩy phần mông cao lên. Có chút xót xa sờ sờ bờ mông trắng nõn. Cô biết sau hôm nay nó lành ít dữ nhiều.
Hi nhìn thấy vậy nói: “Tôi còn chưa có đánh em roi nào đâu. Trong lúc tôi đánh, không được lấy tay che mông. Nếu không đánh lại từ đầu nhé”. Thực ra cô sợ chính là trong lúc mình đánh, đưa tay vào không phải rất dễ gãy ngón tay hay sao? Chuyện đó là không được.
Rồi kéo chiếc ghế nhỏ. Tìm vị trí thuận lợi ngồi xuống. Nhịp nhịp chiếc roi lạnh ngắt lên mông Ái Vy. Làm Ái Vy cảm thấy lông tơ dựng đứng.
Hi nói: “Em nói xem, có nên đánh nát bờ mông của em không nhỉ. 100 roi cho tội của em lần này, em có ý kiến gì không?”
100 roi. Ái Vy hốt hoảng. Nhếch mông muốn trốn. Nhưng phát hiện tay Hi cầm roi nhịp nhịp có quy luật rõ ràng nhanh hơn. Biết chắc không chạy được .đành ngoan ngoãn chỉnh đón lại tư thế như cũ. Kéo thêm một chiếc gối để trước mặt. Có lẽ sẽ đủ để hứng nước mắt cô hoặc dùng để cô cắn lấy mỗi khi không chịu nỗi. Lúc này lên tiếng: “Không có ý kiến. Sẽ cố gắng chịu đựng”
“Được. Tốt, vậy tôi bắt đầu nhé…”
Luật tôi đã giao. Em nhớ không được vi phạm. Hôm nay tôi sẽ đánh cho em không ngồi ghế được nữa. Để xem em có dám gạt tôi đi bay bổng nữa không
Ái Vy lằm bằm mặc niệm: “Mông ơi mông, xin lỗi mông. Là chị hại mông chịu khổ rồi”.
Không kịp tiếp tục nghĩ. Thì chát. Hi thẳng tay vung roi. Ái Vy thét lên một tiếng. Roi đầu tiên khiến cô giật mình, vì đau mà mông nảy lên. Cảm giác nóng rát ập đến. Cô cảm nhận được một roi vừa rồi đã để lại một vệt lằn trên mông mình, phản xạ tự nhiên là đưa tay xoa xoa mông. Lại thấy Hi cười nguy hiểm.
Lập tức phát giác mình vừa vi phạm luật của Hi. Lập tức nhét hai tay xuống gối. Điều chỉnh lại bờ mông. Yên lặng chờ roi tiếp theo.
Hi hài lòng: “ Đánh lại từ đầu nhé”
Vút chát, vút chát, vút chát…
5 roi liên tiếp đã dừng lại ở bờ mông Ái Vy. Đau đến mức cô phải gồng mông mong giảm bớt sự đau đớn. Môi cắn chặt để không phát ra tiếng thét. Nước mắt đã sớm chảy dài. Hi không đánh tiếp mà nói. Dạng hai chân ra. Vì cô biết Vy sẽ khép chặt hai chân để gồng mông chịu đòn, như vậy thì còn gì làm phạt nữa. Hi nói: “Không được gồng mông. Nếu không hình phạt sẽ trực tiếp nhân đôi”.
Nghe xong Ái Vy như mềm nhũn cả người. Nhưng nào dám lên tiếng nói cái gì. Tiếp tục điều chỉnh mông kê cao. Chân không dám khép chặt sợ mình sẽ không tự chủ mà gồng người lại mất.
Sau khi vừa ý. Hi lại tiếp tục cầm roi. Vút thêm 5 roi tiếp theo, sau đó dừng lại 3 giây. Lại vung tiếp 5 roi. Cứ theo quy luật như vậy khiến Ái Vy không nhịn được mà kêu lên: “Đau quá, Hi. Nhẹ tay một chút. Hi em đau lắm”
Hi vẫn mặc kệ, tiếp tục đánh. Vút chát vút chát… âm thanh vang lên có quy luật rõ ràng kèm theo tiếng nức nở cầu xin của Vy. Đánh được 50 roi, lúc này mông Ái Vy đã đỏ sưng lên hết. Nhiều chỗ còn rướm máu vì những roi chồng lên nhau. Nhìn bờ mông đang run rẩy đến đáng thương. Hi có chút mềm lòng dự sẽ đánh thêm vài roi răn đe, sau đó tha cho. Ai dè đánh thêm 5 roi nữa thì Ái Vy lại bật dậy dùng tay che mông. Cô nhìn Vy với ánh mắt viên đạn: “Giỏi lắm. Đây là đang muốn tôi đánh lại từ đầu đúng không? “
Aí Vy hốt hoảng: “Không không Hi, em chỉ là đau quá.không chịu được”.
“Đau, em biết đau sao? Vậy em có biết hành động của em khiến tim tôi đau như thế nào sao? Em có biết cứ nghĩ đến việ ở cạnh tôi khiến em thấy bị quản thúc đến phiền thì tim tôi sẽ như thế nào không?”
Hi quát.
Ái Vy lòng nhũn xuống. Nắm tay Hi nói: “Hi đừng giận đừng giận. Là lỗi của em. Hi cứ đánh tiếp. Em không sao. Em chịu được. Nói rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống”
Lần này thì Hi nói: “Được rồi. Đổi tư thế. Quỳ lên sau đó hạ eo xuống. Nhếch mông lên. Để tôi vừa có thể phạt em, vừa có thể nhìn thấy nơi đó của em”.
“A, còn có cách phạt này sao?” Xấu hổ thì xấu hổ. Nhưng Vy mau chóng làm theo. Dẫu gì cả người cô đều là của Hi rồi. Có thấy cũng không sao. Nhưng với tư thế này,từng roi sẽ khiến cô đau đớn gấp bội. Có chút uất ức trong lòng. Nhưng cô dám phản đối sao?
Hi hài lòng nhìn con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn. Nhìn người yêu cả người không mảnh vải. Mông nhếch cao. Lộ rõ nơi tư mật. Khiến Hi có chút không kiềm chế được muốn ăn sạch cô nàng ngay tức khắc, nhưng rồi đè xuống. Tiếp tục hạ thủ lên bờ mông của Vy.
Chát chát chát chát chát
Aí Vy la lên đau đớn, mỗi roi hạ xuống đều khiến cô cảm nhận rõ ràng mông mình bị đánh nát rồi, thực sự nát bươm rồi.
Đánh xong 50 roi. Bờ mông nhỏ giờ đã biến dạng, chi chít những lằn roi. Nhưng Vy không dám tự ý đứng lên. Nằm yên cảm nhận mông truyền đến cảm giác đau đến muốn ngất xỉu. Hi đặt roi xuống, sau đó tiến lại gần. Sờ nhẹ lên bờ mông đầy vết hằn in dấu. Đôi tay mát lạnh nhẹ nhàng xoa tới xoa lui khiến cảm giác đau đớn cũng dần được giảm bớt. Rồi Ái Vy cảm nhận được cảm giác mềm mại đang di chuyển tới lui. Nhìn lại thấy Hi đang hôn mông cô. Nhẹ nhàng từng chút một. Cô cảm nhận rõ có giọt nước mắt rơi xuống mông mình. Hòa vào vết thương khiến cô đau xót, nhưng trong tâm cô cũng này cũng chua xót không kém. Cảm nhận được sự đau lòng của Hi. Vy lặng yên hưởng thụ sự nhẹ nhàng của Hi. Sau đó thấu Hi lôi ra tuýp thuốc đã được chuẩn bị từ trước. Thoa nhẹ lên mông cô. Thuốc đi qua khiến những vết thương không còn đau xót nữa . Một cảm giác dễ chịu lan tỏa khăp nơi.
“Biết sai thật rồi chứ?” Hi hỏi.
Ái Vy trả lời: “Biết rồi Hi. Biết sai thật rồi”.
“Có đau không?”
“Đau, rất đau”. Nói thế rồi nước mắt lại cứ tràn ra. Hi bất đắc dĩ nói: “Em khóc qua nay chưa đủ sao?”
“Khóc không chán à?”
Vy nói: “Em có muốn đâu, một phần là đau quá, một phần là sợ hãi, một phần là trách mình ngu ngốc vì làm tổn thương Hi. Hi đã hết giận em chưa?”
“Vẫn chưa đâu. Có phải em nên làm chút sự tình gì đó khiến tôi vui vẻ lại không?”
Ái Vy nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Cô biết Hi đã hết giận rồi. Giờ chỉ là hầu hạ Hi một chút thôi.
Lê chiếc mông đáng thương ngồi dậy. Việc đầu tiên cô làm chính là ôm chặt lấy Hi. Thủ thì vào tai người yêu: “Hi, em yêu Hi rất nhiều. Em là đứa không có tài cán gì cả. Không giàu có cũng chẳng giỏi giang. Là một người bình thường không bình thường hơn được nữa. Được Hi để mắt đến đó là điều hạnh phúc lớn nhất đời em. Em là đứa bốc đồng ngang bướng, đôi khi trẻ con sẽ khiến Hi tức giận. Nhưng Hi cứ thế mà mắng em, cứ thế mà đánh em. Em chấp nhận hết. Nhưng Hi đừng nói sẽ rời đi. Em thực sự sẽ chết mất. Có được không?”
Lòng Hi mềm nhũn, xoa đầu con mèo nhỏ nói: “Vậy khi nào em mới chịu lớn để tôi bớt lo?”
Vy nũng nịu nói: “Em không muốn trưởng thành. Đặc biệt khi ở cạnh Hi, em chỉ muốn được Hi bao dung chiều chuộng. Như vậy được rồi. Có Hi ở bên, em không cần phải lớn”.
Hi yêu thương đặt lên môi người yêu một nụ hôn. Đây là tình yêu, là sự ỷ lại Vy dành cho cô. Điều đó quan trọng hơn hết thẩy. Tự hứa với lòng dẫu sau này có như thế nào. Vẫn sẽ bảo hộ tốt cho Vy, là chỗ dựa vững chãi cho Vy. Yêu thương chiều chuộng Vy cả đời. Đó cũng là hạnh phúc của cô.
“Vậy chứng minh đi. Cho tôi xem em yêu tôi nhiều đến đâu?” Hi thâm ý nói
Vy nhoẽn miệng cười. Rồi nhướng người muốn giúp Hi cởi quần áo nhưng không cẩn thận khiến mông đau nhói, kêu lên một tiếng. Hi lúc này xoa đầu cô nàng nói: “Đùa em đấy, em nghĩ em có thể làm được gì với cái mông nát bươm này sao? Nghỉ ngơi đi, chúng ta còn rất nhiều thời gian cho em chứng minh”
Aí Vy hạnh phúc vâng một tiếng, trong lòng đầy ngọt ngào. Hi là như vậy, đôi khi nghiêm khắc nhưng cô hiểu Hi làm tất cả là vì yêu, là vì thương cô. Hi sẽ quan tâm cô từng chút nhẹ nhàng như vậy, không gì lớn lao to tác, nhưng với cô như vậy đủ rồi. Là hạnh phúc mà cô đang có, cô chắc chắn sẽ quý trọng đoạn tình cảm này.