Sáng nay là chủ nhật, sau khi thức dậy lúc bảy giờ ba mươi, tôi xuống nhà ăn bánh mì kẹp với Dương Nguyên Khải, có vẻ như cậu ta thật sự là một người thích chơi thể thao khi mới sáng sớm đã thông báo rằng cậu ta sẽ đi đánh bóng chuyền tới trưa mới về, tiện đó tôi cũng khai báo rằng mình sẽ đi mua máy tính và điện thoại mới luôn. Nói là làm, tôi đi bộ ra Thế Giới Di Động gần nhà, định sẽ lựa một cái điện thoại với giá tương đối mà chất lượng tốt.
Khi tôi còn phân vân giữa Samsung và Apple (Ngày xưa tôi toàn dùng apple nhưng bây giờ giá của nó hơi chát với tôi) thì hai cô gái đang chọn điện thoại ở gần chỗ tôi đứng tám chuyện với nhau, lẽ ra tôi chẳng buồn bật rada lên hóng chuyện nếu như hai thím ấy không nhắc tới cái tên Hoàng Nguyệt Khuynh.
- Ê mày, hôm qua tao mới thấy Helen Nguyệt Khuynh ở trung tâm mua sắm bên quận ba nè, trời ơi tao kể mày nghe mày không tin được đâu, con nhỏ vô trong cái shop lớn, hình như mua cái túi xách có một triệu hơn à, mà nhỏ đứng trả giá với nhân viên bán hàng đó, “Sao mà đắt quá vậy, chị không bớt sao? Bớt năm chục nha chị, thôi hay bớt mười ngàn cũng được”, ôi mẹ ơi, tao đứng kế tao còn thấy nhục dùm, nghĩ sao vô trung tâm mua sắm mà đi trả giá vậy không biết nữa - Cô gái đầu tiên bắt chuyện nói.
- Trùng hợp vậy, hôm qua tao cũng thấy nhỏ nè, mày biết nhà hàng Victory không, cái nhà hàng sang chảnh lắm luôn mà nghĩ sao nó vô đó ăn bò bít tết lại đi mượn đũa, nó đi ăn với anh trai nó, tao mà là anh nó, bị ngồi kế một con nhỏ ăn bít tết bằng đũa chắc tao bỏ về luôn cho đỡ quê. Chưa hết đâu nha, hôm qua tao còn thấy nó đi mua cái điện thoại Nokia đời cũ nữa đó, ôi Chúa lòng lành, người mẫu như nó một tháng kiếm cả ngàn đô mà sao lại đi mua cái điện thoại đó không biết, tao nhìn thấy mà tự hỏi có nên gọi viện bảo tàng đến tịch thu cái món đồ cổ đó không nữa! - Cô gái hăng hái buôn chuyện theo.
Tôi nghĩ nếu không phải tôi đang đứng ở nơi đông người, chắc chắn khuôn mặt tôi sẽ như con quỷ vừa mới thoát ra từ địa ngục, sẵn sàng đi tìm Lọ Lem đòi mạng ngay cho hả dạ. Trời đất quỷ thần ơi, có ai đời đi vô trung tâm mua sắm mà trả giá không hả? Cô ta nghĩ cô ta vô shop hay đi chợ cá vậy? Không cho nhân viên tiền boa thì thôi lại còn đi trả giá? Lại còn ăn bít tết bằng đũa, bộ cuộc đời mười bảy năm của cô ta chưa bao giờ cầm dao và nĩa hay sao vậy? Còn dùng cái khuôn mặt phú quý của tôi đi mua điện thoại mà ở năm 2023 này không ai biết tới nữa, bộ cô ta chưa thấy qua smart phone bao giờ sao? Giết tôi đi, ai đó giết tôi đi! Không biết trong cửa hàng túi xách và nhà hàng có camera không, lỡ mà bị quay lại chắc tôi bảo cô ta tự sát để giữ gìn thanh danh của tôi quá. Đúng là Lọ Lem sẽ chỉ mãi là Lọ Lem nếu không có bà tiên mà.
Đúng lúc này điện thoại run lên, lại còn cái nhạc chuông của Nokia "téo teo tèo teo, téo teo tèo tèo teo" làm tôi chỉ muốn chôn đầu ngay xuống đất cho đỡ nhục. Làm sao tôi có thể móc cái điện thoại đập đá đó ra mà sử dụng ở đây được chứ? Người ta sẽ cười tôi, tưởng tôi là người thời tiền sử mà tống tôi ra khỏi cái thế giới smartphone này mất thôi.
Cắn răng nuốt cục quê vào bụng, tôi chạy ra ngoài, lúc này trông khuôn mặt hai cô nàng kia như treo lên câu "Ê ê hai lúa đi mua smartphone kìa!", không chừng hai thím ấy có ý định gọi cho viện bảo tàng đến thu hồi cái điện thoại cổ của Lọ Lem về triển lãm cũng dám lắm.
Là một số lạ không có lưu trong danh bạ, song tôi vẫn nghe:
- Alo, ai-
- Hội trưởng, cứu tôi với, tôi bị bắt cóc rồi, hội trưởng, cứu tôi với, tôi sợ lắm - Lọ Lem nói thút thít bên đầu kia điện thoại át cả tiếng của tôi, giọng cô nức nở như đang khóc.
Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, tôi ôm chặt điện thoại trong tay, áp chặt vào tai:
- Gì cơ? Bắt cóc á? Cô đùa tôi chắc!
- Thật đó hội trưởng - Cô òa lên, song vẫn cố nói thật khẽ - Sáng nay tôi nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, đó là một giọng nam, người đó nói "Nguyệt Khuynh của anh, em đã dậy chưa nào? Chúng ta đi ăn sáng nhé, anh nhớ em lắm, hẹn em ở đường số 216 nhé!", đấy! Anh ta đã nói như vậy, tôi cứ tưởng là hội trưởng có người yêu nên tôi phải hoàn thành nghĩa vụ chăm sóc người yêu của hội trưởng, rồi tôi đi tới đó một mình, ai ngờ bị tóm vào trong xe, bọn chúng lấy túi xách của tôi rồi, nhưng may sao tôi không quen xài smartphone nên hôm qua vừa mua cái đập đá này giấu trong người mới gọi được cho cậu đây, bây giờ phải làm sao đây? Tôi không nhớ được số ai, chỉ nhớ mỗi số của mình thôi nên mới gọi về cho cậu. Ngày trước tôi biết võ, nhưng cơ thể của hội trưởng yếu như sên, tôi không có lực gì để mà đánh. Làm sao đây?
Tôi phải mất vài giây im lặng để tiêu hóa lời nói của Lọ Lem, sau đó thì đầu muốn bốc khói vì tức:
- Não cô để trưng hả Nhật Khuynh? Bộ ai kêu cô làm cái gì cô cũng làm theo cho được à? Cô có biết bây giờ cô là ai không? Là Hoàng Nguyệt Khuynh, cô gái hoạt động trong ngành người mẫu từ năm bốn tuổi, cô gái được mệnh danh là một thiên thần từ lúc chỉ mới tưng đó tuổi đấy. Hoạt động tới bây giờ đã mười hai năm trời, cô biết tôi có bao nhiêu fan cuồng và bao nhiêu kẻ thù không? Tới mức tôi còn không dám ra ngoài một mình - Tôi ôm lấy trán mình, cố kiềm cơn giận lại - Tôi điên mất thôi Nhật Khuynh!
Bị tôi la, Nhật Khuynh lại càng thút thít hơn.
- Được rồi, bây giờ nói cho tôi nghe, cô đang ở đâu, đối tượng bắt cóc cô trông như thế nào? - Tôi bình tĩnh lại, việc tôi ưu tiên hơn bao giờ hết là cứu cái xác quý giá của tôi ra khỏi sự ngu ngốc của Lọ Lem rồi chỉnh cô ta sau.
- Tôi đang ở trong một căn phòng mà trên tường chỉ treo toàn hình của hội trưởng, có vẻ đây thật sự là fan cuồng của hội trưởng rồi, anh ta nói sẽ biến hội trưởng thành của anh ta.
Da gà tôi dựng như lông nhím, xong vẫn cố vuốt nó xuống rồi bắt Lọ Lem đọc địa chỉ nhà. Tôi đang tính trấn an Lọ Lem thì tiếng hét của cô đã khiến tôi phải đưa cái điện thoại nhích ra để không bị điếc tai.
- Anh làm gì vậy? Trả điện thoại cho tôi? – Lọ Lem la thất thanh.
Còn làm cái gì ở đây nữa? Lấy điện thoại của cô chứ làm gì nữa! Tôi không ở đó còn biết thì cô hỏi làm cái gì hả Lọ Lem? Trả điện thoại cho cô á? Hắn ta có bị điên mới làm thế. Hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn hết sức, y như mấy thằng cha dở hơi ở trường vậy, đã thấy tôi ngồi ở nhà ăn, tay cầm thìa xúc cơm vào miệng rồi mà cũng ráng hỏi “Nguyệt Khuynh ăn cơm hả em?”, những lúc đó tôi chỉ muốn phang hộp cơm vào lũ mắt mù đó mà nói “ Không phải ăn cơm đâu, bà đây đang uống rượu ở Bar đấy!”.
- Chào cô, cô là cảnh sát hả? – Một giọng nam vang lên, chất giọng rất điềm tĩnh, không hề lo lắng gì khi Lọ Lem đã gọi người cầu cứu, đó là một giọng nói mà tôi không quen.
- Cảnh sát vô đây làm gì? Tôi là fan ruột của cô ấy đây, anh bắt cóc Idol của tôi đấy anh bạn, Idol là tài sản chung, đừng có độc chiếm như vậy chứ nhỉ? – Tôi lên giọng.
- À há! Fan ruột của Nguyệt Khuynh á? – Anh ta cười, giọng nói khá là ma mị, thật sự chỉ thua Alex một chút – Cô ấy phải là của tôi, vì không ai yêu cô ấy hơn tôi, không ai biết rõ về cô ấy hơn tôi.
Tôi cười lớn, cất giọng mỉa mai:
- Anh biết bao nhiêu về Nguyệt Khuynh mà dám tự nhận là fan của Nguyệt Khuynh? Tôi nói cho anh biết, không ai có thể hiểu Nguyệt Khuynh hơn tôi, không một ai. Có ngon thì thi một trận đi, tôi sẽ đến cái động của anh, nếu anh thắng, tôi rút về coi như chưa thấy gì, nếu tôi thắng, trả nữ thần lại đây cho tôi.
- Cô gan quá nhỉ? Không sợ vào đây tôi bắt luôn cô sao?
- Có bắt thì nhớ nhốt chung tôi với nữ thần nhé!
- Được thôi, tôi cho cô một tiếng, địa chỉ thì chắc cô biết rồi, hẹn gặp lại – Anh ta nói xong thì liền cúp máy, dựa vào giọng điệu của anh ta thì anh ta không hề sợ cảnh sát một chút nào hết, lại có thể có được số điện thoại của Nguyệt Khuynh, chắc chắn không phải hạng tầm thường rồi. Nhưng dù sao thì có kẻ điên mới dám tuyên chiến sự hiểu biết về Hoàng Nguyệt Khuynh với tôi, bởi vì tôi chính là Hoàng Nguyệt Khuynh.
Tôi vội vã chạy ra cửa hàng tóc giả cách tôi khoảng vài trăm mét, mua một bộ tóc vàng, sau đó gọi điện về cho anh trai của tôi, sau vài tiếng "tút tút" thì giọng của anh vang lên, một chất giọng thân thương biết mấy:
- Này Thiên Vũ, tôi Nhật Khuynh đây, Nguyệt Khuynh em gái của cậu bị bắt cóc rồi đấy! Cậu ta vừa gọi cho tôi đây, cậu bình tĩnh đừng có báo cảnh sát hay gì đấy, manh động một chút hắn đem em gái thân yêu của cậu ra chụp hình 18+ thì coi như toi đời luôn đó biết chưa!
Nếu là bình thường Thiên Vũ có lẽ chẳng buồn tin tôi, nhưng trong hoàn cảnh này anh bắt buộc phải tin, vì Nguyệt Khuynh hiện giờ không có ở nhà, điện thoại gọi cũng không nghe máy, huống gì trong mắt của anh Nhật Khuynh này không có lý do gì để nói dối anh cả, cô ta yêu anh không hết mà.
- Tôi hiểu rồi, vậy tôi phải làm gì? Bí mật giải cứu sao? - Vũ trả lời, giọng có vẻ điềm đạm nhưng tôi biết là anh lo lắng sắp phát điên lên rồi, nhưng anh luôn thế, cứ tỏ ra lạnh nhạt, đặc biệt là với người ngoài.
- Nghe tôi nhé, cậu chỉ cần mang những thứ này cho tôi thôi - Tôi nói, cố gắng nhớ chính xác vị trí để tạo ra một sự thuyết phục với Vũ - Đầu tiên mở tủ váy thứ hai ra, trên ngăn thứ ba từ dưới đếm lên, có một cái váy màu hồng pastel mà Nguyệt Khuynh đã từng mặt trong lần chụp ảnh bìa tập chí tháng bảy, mở ngăn thứ tư của tủ thứ ba lấy cho tôi cái túi xách Chanel Nguyệt Khuynh vừa mới mang trong lần đi ăn cùng cậu ở nhà hàng Athena vào tháng trước, rồi đem cho tôi cái túi đựng đồ trang điểm của Nguyệt Khuynh ở trong cái ngăn cuối cùng ở bàn trang điểm nhé!
- Làm sao mà cậu là biết, những thứ đó-
- Làm sao tôi biết để sau đi, tôi đang vội đây, nhanh nhanh tới đây nhé! - Tôi ngắt ngang, sau đó đưa địa chỉ cho Vũ để anh mang đồ tới cho tôi.
Tôi vừa mới cúp điện thoại xong thì thấy Dương Nguyên Khải đang từ đầu hẻm đi bộ về nhà, tôi vội chạy lại nắm chặt lấy cánh tay của cậu, dùng cái giọng van nài nhất mà tôi có thể, nói:
- Này, cậu có thích gây ấn tượng với nữ thần của Long Thành không? Đi giúp tôi chuyến này nhé!
- Lại dở trò gì nữa vậy? - Khải đáp lại, mắt dán vào bàn tay đang nắm cánh tay mình như ý bảo tôi bỏ ra.
- Không có dở trò gì đâu, xin cậu đấy, cậu chơi thể thao chắc chắn là khỏe mạnh rồi, giúp tôi đi, về nhà tôi sẽ nấu ăn cho cậu, được không? – Chợt nhớ ra khả năng nấu ăn cực kỳ tệ của mình, tôi vội đổi lại – Tôi sẽ không giành TV với cậu trong vòng một tuần, được không?
Trông Khải có vẻ không hề hấn gì với sự hứa hẹn của tôi, điều này khiến tôi nghiến răng nghiến lợi:
- Cậu mà thử không giúp đi, mỗi lần cậu xem TV thề với trời tôi sẽ chạy lại rút ổ điện cho mà coi. Cứ thử không giúp đi, tôi có số điện thoại của cậu rồi đó, tôi sẽ đem nó quăng vào hai mươi trang web tư vấn vô sinh hay gì đó đại loại, cậu sẽ nhận được hai mươi cuộc gọi tư vấn chức năng sinh sản của mình cho mà xem! Cứ thử tưởng tượng đi, khi cậu đang ăn tối thì “Chào bạn, bạn không thể thõa mãn người phụ nữ của mình mỗi đêm ư? Đừng tự ái? Hãy sử dụng sản phẩm “Một giờ hạnh phúc” của chúng tôi để tự tin thể hiện đẳng cấp phái mạnh” hay đại loại thế, kinh khủng vô cùng luôn đó, cậu dám mặc kệ tôi đi rồi cậu sẽ biết "số đen như chó mực" là có thật.
Khải ngước mắt nhìn trời rồi lại nhìn tôi, hình như mỗi lần bực bội cậu đều làm thế:
- Tôi phải đi tiêm ngừa thật rồi, bởi vì cái người cắn tôi thật sự bị dại!
Tuy nói vậy nhưng cậu vẫn giúp tôi, bằng chứng là khi tôi bắt cậu đeo kính áp tròng màu xanh dương vừa mua, cậu chỉ hơi nhăn nhó chứ không phản kháng gì mấy.
Sau đó thì Hoàng Thiên Vũ anh trai thân yêu của tôi tới bằng chiếc xe ô tô của nhà tôi do đích thân anh lái mặc dù anh chưa đủ tuổi. Tôi rất hài lòng khi những gì tôi cần anh đều mang tới cả, khi tôi xách những chiếc túi lên phòng để thay đồ thì Vũ hỏi tôi:
- Cậu tính làm gì vậy?
- Đối tượng bắt cóc Nguyệt Khuynh là fan cuồng, nên tôi chơi lại theo kiểu fan cuồng thôi – Tôi chặc lưỡi, mĩm cười nhìn anh – Tôi hiểu anh yêu thương em gái mình như thế nào mà, tôi sẽ cứu được Nguyệt Khuynh về cho anh thôi.
Vũ ngây người nhìn vào mắt tôi, có lẽ bởi vì đôi mắt của tôi và Nguyệt Khuynh giống nhau như hai giọt nước.
Sau mười lăm phút chạy quay chạy lại, cuối cùng tôi cũng hài lòng đứng trước gương. Lúc này đây, mái tóc vàng xoăn dài phủ lấy lưng tôi, đôi mày ngang dài, sóng mũi dưới bàn tay trang điểm của tôi giờ đây thon gọn và cao, đôi môi mọng, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách với hàng mi cong vút không cần trang điểm gì cũng giống y.
Thật sự chỉ cần trang điểm một chút, vẻ ngoài của Nhật Khuynh y như bản sao của tôi vậy, đến cả Hoàng Thiên Vũ cũng bị tôi dọa cho một phen đơ người.
Sau đó ba chúng tôi thót lên xe, dưới tay lái của anh trai tôi, chúng tôi đến căn nhà mà Lọ Lem đã chỉ. Đó là một ngôi nhà lầu ba tầng, trước cổng còn có vài tên mặc đồ bảo vệ đi qua đi lại. Tôi bảo Vũ đổ xe ở xa nhà một chút, rồi ngoắc tay bảo Khải theo mình.
Vừa bước đến cổng thì bảo vệ đã đưa tay chặn tôi lại:
- Cô là ai?
- Nói với cậu chủ của các anh, tôi tới để khiêu chiến xem ai mới có tư cách là fan của Helen Nguyệt Khuynh – Tôi đáp lại, đầy kênh kiệu như cái hồi tôi còn là Hoàng Nguyệt Khuynh.
Có vẻ như bảo vệ đã được căn dặn sẵn nên chúng tôi được dắt vào một phòng khách khá tối vì các cửa sổ lẫn cửa chính đều phủ rèm. Tôi kéo Khải ngồi vào sofa, rồi chân gác chéo lại, nhìn vào chàng trai đang ngồi trước mặt mình. Anh ta đội một cái nón tròn vành màu đen mà tôi nghĩ nó thuộc về thế kỷ mười sáu mười bảy, người mặc một bộ tuxedo và đeo một cái mặt nạ màu trắng. Điều này khiến cả tôi lẫn Khải há hốc miệng mồm, ban đầu tôi tưởng anh ta là tâm thần trốn tại, tiếp sau lại thấy anh ta ăn mặc như vậy có chút quen quen, ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ tới một tấm poster từng coi ở đâu đó, sau đó tôi đưa tay đỡ lấy trán mình, ôi, đích thị không sai vào đâu được, là Tuxedo mặt nạ trong Thủy Thủ Mặt Trăng.
Tôi chợt nhớ tới bình thường Lọ Lem hay cột tóc hai chùm đi học, thường bị bọn bạn cùng lớp trêu là mái tóc thủy thủ mặt trăng, bây giờ anh ta lại mặc bộ tuxedo mặt nạ, ôi, hỏi sao đó giờ không thấy anh ta bắt cóc tôi, tới phiên Lọ Lem thì bị bắt cóc, đúng là định mệnh có tồn tại.
- Này, đừng nói với tôi là hiện giờ Nguyệt Khuynh đang mặc bộ đồ thủy thủ mặt trăng nha? – Tôi e dè nhìn anh ta.
- Bingo, cô thông minh thật – Anh ta búng tay hài lòng khiến tôi muốn ngã ngửa khỏi sofa – Nguyệt Khuynh sống mấy năm ở Nhật Bản mà, tôi nghĩ em ấy chắc phải thích Thủy Thủ Mặt Trăng lắm!
- Làm ơn đi, Hoàng Nguyệt Khuynh chưa bao giờ xem phim hoạt hình hết, cô ấy không rảnh thế đâu – Tôi bất bình lên tiếng.
- Nói ra là thấy cô chẳng biết gì về em ấy rồi, lúc nãy tôi đã hỏi Nguyệt Khuynh, em ấy nói đã coi qua, còn biết câu chú “Moon Prism Power, Make Up -Sức mạnh lăng kính mặt trăng, biến hình” nữa.
Tôi đau đầu choáng váng, lòng ngực đau nhói như muốn hộc máu ra. Não tôi! Ai đó hãy cứu não tôi khỏi những con virus ăn não này đi!
- Được rồi, được rồi – Tôi giơ tay đầu hàng – Bỏ qua cái đó đi, chúng ta thi về cái khác nhé.
- Được thôi, nhưng đầu tiên là giải thích cho tôi về anh chàng ngồi cạnh cô đi đã.
- À – Tôi cười, sau đó vỗ vỗ vai Dương Nguyên Khải – Tôi là fan cuồng của Nguyệt Khuynh mà, tôi phải cố giống cô ấy, anh xem, đôi mày của tôi có giống không, mũi dù nhìn hơi “sai sai” nhưng cũng giống đấy chứ, còn đôi mắt, đúng rồi, đôi mắt thì không sai vào đâu được, tôi nhờ đến bác sĩ chuyên nghiệp làm cho tôi giống thế mà, đập mặt xây lại nhiều lần lắm đấy, còn đây – Tôi chỉ vào bộ váy màu hồng pastel – Hồi tháng bảy Nguyệt Khuynh mặc cái này lên bìa tập chí đấy, tôi cũng mua về mặc cho giống chứ, còn anh ta đấy à, Nguyệt Khuynh chẳng phải luôn có anh trai Hoàng Thiên Vũ sao? Đây là Hoàng Thiên Vũ hàng fake của tôi, xem kìa, cả đôi mắt xanh y luôn.
Anh ta trố mắt ra nhìn tôi, bỗng dưng lúc này có tiếng bậc cười vang lên sau tấm rèm chắn ngang cầu thang, một bóng dáng cao cao in lên đó, có vẻ là nam, nhưng người đó không ra mặt, mà bộ dạng “Tuxedo mặt nạ” trước mặt tôi có vẻ không mong tôi quan tâm người đó cho lắm.
- Thật sự kỳ công đấy – “Tuxedo mặt nạ” khen.
Tôi gật đầu:
- Tất nhiên, anh thì biết cái gì? Tuổi gì mà đòi xưng fan cuồng nhất của cô ấy, anh có biết hiệu nước hoa cô ấy thích nhất là gì không?
- Là Dior, cô ấy từng chia sẻ trên báo rồi! – Anh ta chắc nịch tuyên bố.
- Đúng thế, nhưng thật ra cô ấy dùng nước hoa theo mùa, theo thời tiết, xuân hạ thu đông mỗi mùa một loại, ngày và đêm cũng dùng khác, đi học loại khác, đi làm việc loại khác, vì sợ bị mọi người mắng là cầu kỳ nên khai Dior thôi, không tin thì cứ ngửi thử cổ tay của cô ấy bây giờ đi, thời tiết hôm nay hơi nóng, có lẽ cô ấy xài D&G Light Blue – Tôi chợt nhớ tới sự mộc mạc của Lọ Lem, một cô gái trong người chỉ có mỗi chai sữa rửa mặt, thì quyết đánh liều – Hoặc là cô ấy không xài nước hoa nào hết.
- Đúng là không xài cái gì hết – Giọng nói từ tấm rèm phát ra khẳng định khiến “Tuxedo mặt nạ” im phăng phắc.
- Sao? Còn dám tự tin khoe cái gì nữa? Tôi nói cho anh biết, tới nội y của cô ấy tôi còn biết nó mua từ đâu, ở đó mà dám tuyên bố không ai hiểu Hoàng Nguyệt Khuynh hơn tôi – Tôi hất hàm, khoanh tay nói – Không thi thố gì nữa hết, chuyện này dẹp ở đây, trả Idol cho tôi.
- Tôi nhận thua vậy, dù sao tôi cũng không có ý làm hại Nguyệt Khuynh mà – “Tuxedo mặt nạ” cười cười – Nhưng làm sao cô lại biết rõ như thế, trong khi Nguyệt Khuynh nổi tiếng là khó gần.
Tôi nghiêng đầu, chậc lưỡi:
- Bởi vì tôi thông minh thôi! Hỏi ngu thế không biết!
Cả phòng “cạn lời”, đến cả Dương Nguyên Khải cũng không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Sau đó quả thật như đã hứa, “Tuxedo mặt nạ” trả Lọ Lem lại cho tôi. Nhìn thấy tôi, cô gần như muốn khóc òa chạy đến, bộ dạng trông không ra làm sao khi mà trên người cô mặc cái bộ đồ thủy thủ mặt trăng, mái tóc vàng mà tôi từng tự hào cũng bị búi thành hai cục như hai cục thịt viên, nhìn đến là tôi muốn trợn cả mắt ra ngoài.
Lúc dắt Lọ Lem ra khỏi cổng cũng là lúc tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi và cánh nhà báo cũng kéo tới. Lọ Lem và Dương Nguyên Khải tròn mắt nhìn tôi, cả Vũ vừa chạy đến xem cũng có vẻ không hài lòng. Nhưng tôi mặc kệ họ, thủ thỉ vào tai của Lọ Lem, lúc này vẫn còn đỏ hoe đôi mắt vì khóc:
- Tôi muốn cậu rút chân ra khỏi sự nghiệp của tôi, cậu không thể tồn tại trong thế giới đó được, scandal lần này sẽ là lý do để cậu tạm rút khỏi giới người mẫu, hiểu chưa? Tiếp tục phát huy bộ dạng sợ sệt nước mắt của cậu đi, nép mình vào lòng hoàng tử Hoàng Thiên Vũ đi, còn lại, tôi sẽ lo cho cậu, bởi vì tôi chính là nữ thần của Lọ Lem.
Nói xong, tôi đẩy Lọ Lem qua cho Vũ, anh cũng ôm lấy cô, cởi áo khoác ra phủ lên bộ đồ ngớ ngẩn của cô, nhìn tôi đầy bất mãn:
- Là cậu gọi cảnh sát và nhà báo tới sao?
- Đúng đấy, lý do thì Nguyệt Khuynh sẽ giải thích với cậu thay cho tôi, còn bây giờ thì đưa cô ấy và Khải ra xe dùm tôi trước đi – Tôi nói khẽ lại, sau đó nhìn cánh nhà báo đang chụp choẹt săn tin, vừa hay một cô phóng viên đưa máy thu âm lại chỗ tôi, hỏi tôi:
- Có phải em là người đã báo cảnh sát? Em là gì của Helen Nguyệt Khuynh? Em có thể cho chị biết chuyện gì đã xảy ra không?
- Em là bạn học của cậu ấy, khá thân thiết, sáng nay bỗng dưng cậu ấy gọi em, nói là đã bị bắt cóc, cậu ấy không dám gọi cảnh sát là vì bị hâm dọa, đối tượng có lẽ là một fan cuồng, như chị thấy, cậu ấy bị bắt mặc đồ thủy thủ mặt trăng, chỗ nhốt cậu ấy toàn là hình của cậu ấy, cậu ấy có lẽ bị hoảng hốt rất nhiều – Tôi đáp, bằng một khuôn mặt lo lắng.
- Vậy làm sao em có thể cứu được cô ấy?
- Bọn họ không làm gì quá đáng hết nên may mắn em đã cứu được cậu ấy ra, nhưng hành vi bắt cóc người trắng trợn như vậy thật sự cần được xử lý nghiêm ngặt.
Nói xong, tôi chen ra khỏi bọn họ đi về phía chiếc xe của Vũ, lúc ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, tôi đã thấy từ cửa sổ của lầu một, một chàng trai đang nhìn về phía tôi, đông đúc chen lấn làm tôi không thấy rõ người đó, nhưng hình như người đó đang nhìn tôi, và cười.
Ngồi trong xe, Lọ Lem vẫn còn chưa hết sợ sệt, nhưng tôi nghĩ phần lớn cô sợ cánh nhà báo bởi cô từng nói với tôi cô mắc chứng sợ trở thành tiêu điểm của đám đông, cô yếu đuối gục đầu vào vai tôi, ở băng ghế trên Vũ lái xe và Khải ngồi ở ghế kế đó.
- Thật ra họ chưa làm gì tôi hết, có cần phải dồn họ vào rắc rối thế không? – Lọ Lem thở dài.
- Nếu như hôm nay tôi không đến, ai biết còn xảy ra cái gì nữa, sai là sai, mà mặc kệ đi, tôi cũng đã nói họ không làm gì quá đáng rồi – Tôi đáp lại, trong lòng có chút hả hê khi lấy vụ này làm cái cớ cho Helen Nguyệt Khuynh tạm giải nghệ, chà, vì chấn thương tâm lý, một lý do cũng hay ho đó chứ!
Lúc Thiên Vũ thả tôi xuống thì trời đã vào khoảng một giờ trưa, tôi trùm cái áo khoác lên đầu, cùng Khải cuốc bộ từ hẻm vào nhà. Mấy hàng cây trong hẻm xanh ngắt dưới cái nắng, rèm cửa nhà ai lay trong gió. Chợt, Khải quay sang nói chuyện với tôi:
- Cô cũng gan lắm!
- Nếu tôi không sợ gì thì đã không kéo một chàng trai cao lớn như cậu đi cùng rồi, lỡ đâu có chuyện gì thì tôi chạy trước để cậu ở lại chết thay mà - Tôi cười phá lên, song cũng nhanh chóng nghiêm túc lại -Thật ra cũng không hẳn gan, chỉ là lúc nghe giọng điệu của người đó trong điện thoại thì cảm thấy anh ta không có gì nguy hiểm thôi, có lẽ là trò đùa của người nào đó, chờ mà xem, tí nữa vụ này sẽ rầm rộ trên mạng, rồi sau đó được giải thích ra là một trò đùa của ai đó có quan hệ với Nguyệt Khuynh - Tôi thở dài - Tôi rõ cái ngành nghề này quá rồi.
Làm sao không rõ cho được, từ năm bốn tuổi tôi đã là một người mẫu nhí ở nước ngoài, sau đó vì công việc của ba nên mới chuyển về đây. Hoạt động suốt mười hai năm, lớn lên cùng với nó, tôi không rõ thì ai rõ nữa?
- Tôi không ngờ cô thân với Nguyệt Khuynh tới vậy, trong khi tôi nghe mấy người trên lớp nói hai người cực kỳ ghét nhau - Vũ lại hỏi, có vẻ cậu tò mò việc tôi hiểu rõ về Nguyệt Khuynh như thế.
Một cơn gió thoảng qua, mái tóc vàng giả của tôi bay tung trong gió, tôi nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt màu nâu lục của Khải, khẽ cười:
- Vì tôi đã từng là Hoàng Nguyệt Khuynh mà.
Khải hơi đơ người ra. Tôi bậc cười ha hả:
- Cái khuôn mặt đó là sao chứ? Cậu thật sự tin à?
Khải nhăn mày trước trò đùa nghiêm túc thái quá của tôi. Nhìn thấy biểu cảm đó của cậu bất giác lòng tôi chua xót biết mấy, tôi cuối gầm mặt xuống, ngó lơ đi, lẩm bẩm:
- Ai mà tin cho được chứ, không ai tin tôi đã từng là Hoàng Nguyệt Khuynh đâu.
Sau đó nhận ra sự ủy mị không hợp hoàn cảnh của mình, tôi đưa tay tháo bộ tóc giả nóng nực xuống, nhân tiện quay qua hỏi Khải:
- Này, màu mắt của cậu đặc biệt thật đó, nhìn thoáng qua là nâu, nhưng nhìn sâu vào sẽ thấy phớt lục, cậu là người lai sao?
- Mặc dù ba mẹ tôi thuần châu Á nhưng có vẻ tôi lai thật, nghe đồn là ông cố của ông cố của ông nội của tôi là người châu Âu, có thể là Ấn Độ hay Ả Rập gì đó!
Lúc này đã về tới nhà, tôi xưng phong mở cổng, nghe xong câu nói của Khải liền quay sang nhìn cậu:
- Hôm qua cậu hỏi tôi từ hành tinh nào tới phải không? Để tôi nói cho cậu nghe, nghe đồn bà cố của bà cố của bà nội tôi là người ngoài hành tinh đến từ mặt trăng đấy, cậu nghĩ xem tôi có phải là người ngoài hành tinh không?
Khải bật cười:
- Hầu hết là theo quê quán của cha, mà cha thì theo quê ông nội, nếu vậy thì quê hương của cô vẫn được tính là trái đất rồi!