Vai Diễn Của Nữ Thần

Vở Diễn Thứ Năm: Hàng Xóm Bất Ngờ.

Đến chiều ngày hôm sau thì cả tôi lẫn Lọ Lem đều được xuất viện, trong cả ngày hôm đó tôi với cô nàng như hai người bạn thân thiết lắm khi mà từ sáng tới chiều, cả giờ ăn cơm cũng không rời nhau nửa bước, chúng tôi trao đổi về nhau những gì mà chúng tôi cho là cần thiết. Điều này khiến Vũ thỉnh thoảng nhìn tôi như thể tôi sắp sửa cướp mất "em gái" của anh vậy. Tuy thế nhưng thỉnh thoảng chúng tôi cũng đối đáp qua lại vài câu, mặc dù chỉ vài câu nhưng nếu không phải là tôi trong thân xác của Lọ Lem thì còn lâu chủ nhân tiền nhiệm của nó mới có level nói chuyện với Hoàng Thiên Vũ thế này.

Đến khi những vạt nắng chiều phủ cả phố phường trong một sắc mật ong đặc thì Lọ Lem, giờ đây đã thành cô chủ của một gia đình giàu có, nhờ bác tài xế hộ tống tôi về đến tận nhà. Trước khi leo lên xe quay về nhà còn lo lắng nhìn tôi, đến mức tay nắm lấy tay tôi, như người chị mẫu mực, nói:

- Hội trưởng, căn phòng này có lẽ hơi tệ so với những gì cậu có, nhưng đừng lo quá, sáng mai cậu sẽ được chuyển đến một căn phòng đẹp hơn, nên hãy cố qua hết đêm nay nhé!

Tôi cố lắm mới miễn cưỡng gật đầu, không phải vì tôi phụ lòng tốt của cô, mà là cô đã nhắc đi nhắc lại câu này suốt cả trăm lần trong cả ngày hôm nay rồi, đến mức tôi thuộc lòng cái giọng điệu và ánh mắt của cô luôn rồi đây.

Bù lại tôi cũng cố nhắc lại cô, vì tôi cần phải khắc sâu những thứ này vào não cô:

- Phải gọi anh trai tôi là "nii", và xin hãy khắc vào não cậu rằng bây giờ hai người là anh em ruột, anh em ruột đấy, không có yêu đương gì sất, hiểu chưa?

Lọ Lem lại thở dài, thật sự nếu như ai đó chết vì thở dài thì tôi nghĩ việc Lọ Lem sống được đến tuổi này là một điều ký diệu của tạo hóa. Cô buông tay tôi ra, sau đó hai bàn tay đan lại với nhau, cô hơi cuối đầu, rèm mi dài cụp xuống như cố giấu sự tủi hờn:

- Có lẽ do tôi cứ cố chấp với Vũ nên bây giờ ông trời phạt tôi, cho tôi ở bên anh, nhưng lại thành em gái ruột của anh, thật là cẩu huyết và ngược tâm hết sức.

- Cẩu huyết và ngược tâm là gì? - Tôi nghiêng đầu hỏi lại.

- À là thể loại tiểu thuyết với nội dung mà tâm hồn nữ chính bị hành hạ đau đớn, còn cẩu huyết là máu chó, nghĩa là tình huống gây ức chế - Cô giải thích, trông lại càng đau lòng hơn.

Tôi chậc lưỡi, gật gù:

- Vậy à? Vậy thì được, đừng biến nó thành Incest, SM, 18+ là được rồi.

Lọ Lem nghe đớ người ra rồi sau đó khuôn mặt đỏ ựng lên, hai tay múa máy lung tung giải thích:

- Cái gì, incest chẳng phải là loạn luân? SM là Sadism and Masochism, là thích ngược và thích bị ngược á? Lại còn 18+, không không, tình cảm của tôi là trong sáng. Mà, mà sao hội trưởng lại biết những thuật ngữ đó, có phải hội trưởng chuyên gia đi đọc những cái đó không hả?

Tôi liếc cô ta một cái, đưa tay đuổi cô ta về:

- Tôi có thể dịch từ tiếng Anh qua ha!

Sau khi Lọ Lem về, tôi cũng vào phòng trọ của cô, giờ thì thành của tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là tôi muốn hét tên cô ta kèm theo một câu nguyền rũa nào đó cho hả giận khi mà cái phòng cô ta ở còn nhỏ hơn cả phòng tắm nhà tôi, đó là chưa nói những vách tường đen thui, bám đầy bụi bặm, cái mùi hôi bốc ra từ WC khiến tôi muốn nôn hết phần ăn chiều ra khỏi bụng mình, nhưng nghĩ lại nôn thì phí đồ ăn quá nên cố ép hơi thở xuống.

- Cái gì mà hơi tệ hả Lọ Lem, đây vốn không phải là nơi cho người ở mà - Tôi lầm bầm, điên máu đến mức muốn bay vô đập hết đồ trong phòng nhưng cố lấy cớ là mình chỉ ở đây có một đêm nên nhịn xuống.

Bước vào căn phòng, tôi đóng chặt cửa lại, đầu tiên là tôi cầm cái điện thoại của Lọ Lem lên, một cái điện thoại mà tôi chắc là nó đập chết được cả một con chuột chứ chẳng chơi, trông mẫu mã e là nó còn lớn hơn cả tuổi của tôi. Lại còn không có màn hình cảm ứng và hiển nhiên là không thể lên mạng được, nó chỉ có nghe và gọi, giải trí thì chỉ có trò rắn săn mồi. Cái thứ này cô ta lôi ra từ viện bảo tàng đồ cổ ra sao? Tôi cố lắm mới đặt nhẹ nó xuống bàn, nếu không với tính cách của tôi tôi đã quăng nó vào xó tường rồi, nhưng tôi nghĩ nếu tôi quăng nó thì cùng lắm nó bung nắp bung pin ra thôi, rồi sau đó tôi lại mất công nhặt lại lắp pin lắp vỏ rồi khởi động nguồn lên thì lại phiền.

Tiếp theo là tới cái laptop, một cái laptop mà tôi nghĩ rằng cũng là hàng từ nghĩa trang ra nốt. Tôi ngồi đến cả năm phút để đợi nó khởi động, sau đó bật video lên coi cho đỡ chán nhưng tôi đến phát điên khi mà video chạy chậm hơn cả rùa, ngồi đợi cái vòng tròn quay mười phút mà chỉ coi được ba giây. Tôi không biết cảm giác của Lọ Lem khi đọc phải một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết là như thế nào, nhưng tôi biết nếu tôi không cất nó đi, tôi sẽ lấy búa nện nó nát ra thì mới thôi.

Sau đó tôi lấy sách vở ra học bài. Và lần này tôi thật sự phải phun ra một câu chửi tục bằng tiếng Anh khi mà tràn lan đại hải bài tập cô ta không làm, và tràn lan đại hải là tên anh tôi trong đó. Một học sinh đi học không làm bài tập mà suốt ngày chỉ viết tên anh tôi vào trong tập thì học hành cái quái gì không biết? Rốt cục trong đầu cô ta nhéc cái gì vậy?

Kết quả tôi giành đến tận bốn tiếng đồng hồ để làm hết bài tập các môn cho Lọ Lem, trong khi những bài tập này tôi đã làm rồi nên chỉ cần viết lại thôi mà phải đến tận bốn tiếng mới xong thì cũng hiểu số lượng nó nhiều thế nào rồi nhỉ?

Khi đã làm xong thì đồng hồ đã điểm gần mười giờ tối, tôi phải cố gắng nuốt cục tức vào trong để đi vào cái nhà vệ sinh bẩn thiểu cực kỳ đó. Kết quả là tôi không nhịn được mà phang cái ly đánh răng vào tường khiến nó phát ra âm thanh nặng nề trong đêm như tâm trạng của tôi lúc này. Trên bồn rửa mặt là một cây bàn chải tồi tàn, một chai sửa rửa mặt hiệu gì đó mà tôi không biết. Hai tay tôi vì cơn tức giận mà không ngừng đập vào thành bồn, tôi tức, tức đến mức nước mắt rơi.

Đó là lần đầu tiên tôi đánh răng trong nước mắt, vừa đánh vừa nhợn nôn, kể cả khi tôi biết với thân xác này thì tôi không đánh bàn chải của người khác nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác ơn ớn đó.

Sau khi tôi lết xác ra khỏi nhà vệ sinh trời đánh đó thì lập tức tôi phải bịt miệng mình lại để không thét lên giữa đêm. Tôi đã nhìn thấy hai con gián bò trên tường, chúng như lũ quái vật khủng khiếp đến đây xâm lược trái đất, và kìa có tiếng lục đục ở đằng chồng sách vở, thấp thoáng cái bóng đen nhỏ nhỏ của con chuột nào đó đang đi tìm mồi.

- Đây là chỗ ở hay cái sở thú vậy?

Vừa hay tôi đang điên tiết không có chỗ trút, kết quả tôi lấy dép đập chết hai con gián ngay tại chỗ, còn con chuột thì nó chạy đâu mất rồi tôi không biết, nhưng tôi không gan đến mức có thể đánh nhau với cái con vật to lớn và tởm lợm đó.

Đặt lưng lên chiếc chiếu rách nát, gối đầu lên một cái gối cũ kỹ bốc mùi và phủ lên mình chiếc chăn chẳng thơm tho gì mà nước mắt tôi chảy dài không cách nào ngăn nổi. Tòa lâu đài của tôi đâu, căn phòng công chúa của tôi đâu, nệm ấm chăn êm của tôi đâu? Tại sao tôi lại mất hết tất cả thế này? Có phải là do ngày trước tôi có mà không biết hưởng, cứ phung phí bừa bãi nên bây giờ bị phạt cho đáng đời không? Tôi không biết, tôi chỉ biết trong căn phòng tối thui này, tôi một mình nằm đó, cả người lạnh ngắt, tôi sợ hãi đến mức nước mắt vẫn cứ tuôn ướt cả gối.

Trong giây phút đã mất hết tất cả mọi thứ như thế này, tôi thấy hối hận về mình ngày trước, kênh kiệu, chảnh chọe không xem ai ra gì, tiêu xài phung phí, có lẽ tôi đáng bị phạt thế này lắm. Nhưng tôi không muốn, tôi không muốn phải chịu đựng những thứ này, nếu có thể có quay lại, tôi chắc chắn sẽ không phung phí tiền của nữa đâu. Đừng phạt tôi thế này nữa mà.

Đúng lúc này bên trời có sét lớn, rồi mưa rơi đầm đìa, sét đánh đùng đùng như muốn xé nát căn phòng, tiếng mưa ầm ầm vọng qua mái nhà. Vừa hay tôi có thể khóc òa lên mà không ai nghe. Tôi ngồi lên, bó gối lại, gục đầu vào đầu gối lên, khóc òa cùng với tiếng mưa.

Dù rằng tính tôi có hơi bạo lực, có thể điên máu mà đập chết gián nhưng cũng như bao cô tiểu thư được chiều chuộng khác, tôi cũng sợ bóng tối, sợ mưa lắm chứ, lại còn cái tiếng rục rịch của lũ chuột thỉnh thoảng chạy ngang. Cuộc đời tôi chưa bao giờ trãi qua những thứ kinh khủng như thế này, lại còn ở trong không gian hẹp nữa, dù rằng tôi không mắc chứng sợ không gian hẹp nhưng đã quen ở trong những biệt thự rộng lớn nên chui vào cái không gian này khiến tôi như bị đè lấy từng hơi thở.

Anh trai của tôi đâu? Tại sao lại bỏ tôi ở một nơi đáng sợ như thế này chứ? Bữa ăn khuya nhẹ nhàng của tôi đâu, đèn ngủ ấm áp của tôi nữa. Tôi như một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi, bị vứt vào một xó không người nào thèm nhìn đến, vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ, tôi cứ thế khóc nấc lên, không thể nào dứt nổi, khóc mãi đến khi mệt lã mà rơi vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau tôi thức dậy soạn một số đồ đạc cần thiết, quăng vào vali rồi rời khỏi căn phòng sở thú đó ngay lập tức, nhanh chóng lên đường đến nhà mới càng sớm càng tốt trước khi tôi bị ám ảnh bởi mấy con gián và lũ chuột ở đây. Căn nhà mới này vốn là của một bác gái hiền lành, vì con gái của bác sinh con nên bác đến nhà con gái ở xa chăm cháu luôn, theo như lời Lọ Lem thì có lẽ phải vài năm mới về nên trong thời gian đó bác cho thuê nhà với giá rẻ, chủ yếu là tìm người trông nhà và dọn dẹp nhà giúp bác ấy thôi, nhờ mối quan hệ nào đó của mình nên Lọ Lem mới có cơ may thay phòng, tôi cũng nhờ đó thoát khỏi cái sở thú kia.

Tôi không quan tâm lắm, miễn là tôi có thể thoát khỏi cái “sở thú” đêm qua thì ở đâu tôi cũng sẽ chuyển.

Thế là sáng sớm tôi đeo một cái balo, kẹp nách một cái túi xách, kéo cái vali đi ra trạm xe buýt để rời khỏi nhà.

Thật sự thì đây là lần đầu tiên tôi đi xe buýt nên tôi không rành lắm về các trạm, lại thêm thói quen cứ lên xe là hay khép mắt nên kết quả là tôi ngủ quên luôn. Khi tôi tỉnh giấc thì tôi đã đi qua trạm mất tiêu rồi, thế là tôi phải bắt thêm một chuyến xe nữa để chạy ngược về. Cảm giác mỗi lần xách đồ xuống xe khiến tôi như muốn quăng hết đống hành lý mà đi taxi về cho rồi, nhưng nghĩ lại thì tôi cần phải tiết kiệm tiền.

Tôi đã lấy thẻ ngân hàng từ Lọ Lem, (là của tôi chứ không phải của Lọ Lem nhé, đó là tiền tôi làm ra từ việc quay quảng cáo), mặc dù tiền trong thẻ đủ để tôi mua một mãnh đất nhỏ ở thành phố này nhưng tôi phải tiết kiệm, ai biết là tôi còn ở trong cái tình trạng này bao lâu nữa nên tôi phải lo nghĩ cho tương lai trước cái đã.

Từ nhỏ tôi đã quen đi ô tô, nhưng đi xe buýt lại là một chuyện khác, mặc kệ là xe buýt cũng có máy lạnh. Cứ mỗi lần đến trạm là xe buýt lại thắng lại, như vậy chạy được vài trăm mét là nó lại thắng một lần, lại còn người không là người, dù tôi có chỗ ngồi nhưng hơi người phả đến, mồ hôi mô kê khiến tôi từ một đứa không biết say xe là gì cũng say sẫm chóng mặt, bụng quặng lên.

Lúc tôi xuống được tới nơi thì trời đã vào gần trưa, căn nhà nằm trong hẻm nên tôi cố lấy sức kéo đống hành lý của tôi đi vào trong. Mặt trời buổi trưa nắng đến tưởng như bỏng da đầu, tôi như một kẻ lữ hành đang băng qua sa mạc đến tìm kiếm ốc đảo của mình vậy. Vừa đi tôi vừa chửi, chửi chó chửi mèo, chửi trời chửi chửi đất, cả cây cột điện cũng bị tôi đem ra chửi cho đỡ tức.

Có lẽ đã sẵn say xe nên việc kéo đồ dưới trời nắng khiến tôi đã buồn nôn lại càng buồn nôn hơn. Lúc đến được căn nhà mà tôi sắp trọ đây, tôi vội đến mức không kịp nhìn ngắm nó, vội lấy chìa khóa mở cổng ra, kéo đồ vào, khóa cổng lại rồi chạy vào nhà luôn.

Nhà vệ sinh ở đâu? Ôi nhà vệ sinh thân yêu ở đâu? Tôi ôm lấy ngực gào thét nhà vệ sinh trong đầu như đứa thất tình gọi tên người yêu. Phải rồi, Lọ Lem bảo trong phòng có nhà vệ sinh, Lọ Lem bảo phòng của tôi ở lầu một.

Thế là quăng đống hành lý ở dưới tầng trệt, tôi lao vụt lên cầu thang. Lên đến tầng một thì có đến hai phòng, trong đó có mỗi một phòng mở cửa. Tôi đã nghe Lọ Lem nói có một người ở đây chung với tôi nên cũng không ngạc nhiên, mà giờ tôi làm gì có thời gian mà ngạc với chả nhiên. Trời ơi nếu không có nhà vệ sinh thì tôi nôn ra luôn quá, tôi không muốn tự nôn rồi tự dọn bãi nôn của mình đâu.

Đến khi tôi bước đến vặn cửa căn phòng của mình thì mới biết là tôi lỡ vứt chùm chìa khóa dưới nhà rồi. Trời ơi bây giờ chạy xuống không kịp đâu, nó còn ghê gớm hơn cả “tào tháo dí” đây nè.

Không được rồi, không được rồi.

Tôi đưa mắt nhìn sang phòng bên, là phòng của hàng xóm. Thôi thì đằng nào cũng sống chung với nhau mà, con gái con đứa với nhau cả nên bay vào nhà vệ sinh của nhỏ ta chắc cũng không sao đâu ha.

Không sao hay có trăng cũng mặc kệ, tôi cần nhà vệ sinh.

Bằng tốc độ chẳng thua gì tốc độ tên lửa, tôi lao vào phòng của bạn cạnh bên, nhanh chóng tìm được phòng vệ sinh và bay thẳng vào đó, ngay lập tức tôi cắm đầu vào bồn cầu còn thành khẩn hơn cắm đầu lạy tổ tiên mình.

- ỌE, ỌE!

Tôi nôn ra, nhưng vì sáng nay chỉ ăn được cái bánh mì nhỏ và uống hộp sữa, có lẽ là tiêu hóa hết rồi nên tôi chẳng nôn bao nhiêu hết nhưng ọe ọe vài tiếng khiến tôi thoải mái hơn. Khẽ thở dài lau miệng, tôi đứng lên, rồi cắm đầu vào bồn rữa mặt để xúc sạch miệng. Mãi cho khi tôi không còn nghe thấy vị đắng trong miệng nữa tôi mới ngẩng đầu lên để soi gương rửa mặt, bất chợt tôi khựng người lại.

Bởi vì một góc trong gương phản chiếu một cái chân trắng bốc đang gác lên thành bồn tắm.

Tôi lại hóa đá tại chỗ, đầu tiên tôi nghĩ là ma, nhưng sau đó tôi bác bỏ ngay, ban ngày ban mặc mà ma cỏ gì, chắc chắn là bạn cùng phòng rồi. Ôi da chân trắng thế nhỉ? Ừm, tôi nên quay lại khen cô ấy có nước da đẹp rồi xin lỗi nhỉ? Không việc gì phải xấu hổ đâu, bây giờ tôi có cái vỏ của Lọ Lem mà.

Nghĩ vậy tôi “ưm ưm” vài tiếng lấy hơi:

- Da cậu đẹp-

Tôi quay đầu sang trái, chỉ nói được tới đó rồi câm bặt luôn, thậm chí miệng tôi đông cứng ở đó không khép lại nổi. Bởi vì trước mặt tôi đây, “cô” bạn cùng phòng của tôi đang ngồi trong bồn tắm, trong bồn đầy bọt xà phòng che mất nửa người dưới của người đó, chỉ để lộ bờ vai rộng với hai bắp tay mạnh mẽ, một cánh tay vắt lên thành bồn, nước từ mái tóc đen nhiểu xuống, chảy theo cánh mũi cao cao xuống đôi môi đỏ, đôi mày đen ướt nhẹp, nước lấm tấm trên vai, trên ngực, trên cánh tay, qua làn hơi nước trong bồn tắm, đôi mắt màu nâu lục của cậu ta nhìn chằm chằm tôi đến mức khiến tim tôi như bị đâm thủng, đủ để tạo ra một hình ảnh khiến người ta ngơ ngẩn tâm hồn.

Cái này có giống như rình tiên tắm trong truyền thuyết không nhỉ? Trường hợp này thì là rình nam thần tắm nhỉ?

Nam thần?

NAM?

Đực rựa?

Đầu óc của tôi cuối cùng cũng thoát ra khỏi tiên cảnh phía trước kia, phản ứng đầu tiên của tôi là thét ầm lên:

- ÁÁAAAAAAAAAAAA!!!!

Hét hết một hơi tôi lại lấy hơi hét tiếp, hét đến mức vách tường vọng lại tiếng tôi nghe chói tai, người đó không hét phụ họa theo mà đưa tay bịt tai lại, cố gắng nói lớn át giọng tôi:

- Đừng có hét nữa.

Nhưng tôi nào có thể bình tĩnh được. Như đã biết, tôi ghét các hoạt động dưới nước, tôi còn không bao giờ nhận chụp hình ở hồ bơi nữa nên có bao giờ tôi ngắm trai khỏa thân đâu. Tôi như con heo bị chọt tiết, tôi cứ hét lên. Có lẽ cậu ta sợ quấy nhiễu hàng xóm, ưu tiên đến mức quên mất mình đang không mặc đồ, nên tính chòm người đứng lên để bịt miệng tôi lại.

Tôi vội che mắt, sau đó thì hoảng hốt bỏ chạy. Nhưng ôi thôi từ lúc tôi rơi xuống hồ bơi tới giờ thì số tôi là “liên hoàn nhọ”, sàn nhà thì ướt, tôi lại nhắm mắt, kết quả tôi giẫm phải ngay chỗ sàn bị dính xà phòng.

Và hệt như ngày tôi ngã xuống hồ bơi, thì bây giờ tôi trượt chân ngã thẳng vào bồn tắm của cậu ta.

Nếu ai đó bảo tôi phát biểu cảm xúc của mình vào lúc này thì tôi nghiêm túc mà rằng:

- Định mệnh, cái số chó mực gì đâu, ăn no suốt ngày cắm đầu vào bồn nước.

Một cái gì đó vừa mềm vừa săn vừa ướt át ôm lấy tôi, bàn tay của người đó đỡ sau gáy tôi ngăn không cho tôi đập đầu vào thành bồn, cả cơ thể người đó như tấm bông ôm trọn lấy cơ thể của tôi, khiến tôi không bị đau chút nào hết.

Ừm, nói sao ta, săn chắc do chơi thể thao nhiều, ướt át trơn trơn….

Ôi định mệnh, tôi mở bừng mắt ra. Từ từ nhìn người tôi, rồi lại nhìn vào cậu ta. Quang cảnh lúc này là trong cái bồn tắm nằm, cậu ta tựa lưng vào thành bồn, còn tôi thì vắt ngang thành bồn, đầu tôi gối lên cánh tay của cậu ta, đôi chân vắt lên thành bồn, mông ngồi lên chân cậu ta.

Tôi nghĩ là bất cứ đứa con gái nào rơi vào hoàn cảnh này mà không phản ứng gì thì chắc là mạnh mẽ lắm. Tiếc là tôi không mạnh mẽ như thế. Tôi như sắp phát hỏa lên đây. Tôi không thể bình tĩnh, bình thường tôi là người hay mất bình tĩnh rồi, bây giờ rơi vào cái trường hợp này thì có trời mới cho tôi bình tĩnh được.

Nhưng trước khi tôi kịp la lên thì cậu ta đã lấy tay bịt miệng tôi lại. Nói lớn vào tai tôi:

- Im dùm tôi đi, hàng xóm qua bây giờ.

Giọng cậu ta hơi trầm, nghe cực kỳ cuốn hút, hơi thở nóng phả vào gáy tôi. Lại còn bảo tôi im, lại còn không cho hàng xóm qua? Trời ơi, tôi nhớ tới mấy bài báo về nữ sinh bị cưỡng bức mà ớn lạnh. Không lẽ tên này đã cưỡng bức và giết cô bạn cùng phòng của tôi rồi giấu xác cô ở đâu rồi? Sau đó hắn đi tắm để tẩy sạch vết máu.

Nghĩ đến đây tôi tích cực quẩy đạp, nước văng tung tóe ra sàn, ướt nhẹp cả người tôi, tôi há miệng cắn phập vào tay cậu ta, khiến cậu ta rụt tay lại, rên lên:

- Sao mấy ngày nay toàn gặp chó vậy hả!

“Cô là chó à?”

Hình như nghe quen quen ta ơi. Nhưng tôi mặc kệ.

Tôi lại giẫy đạp, có lẽ cậu ta không ngờ tôi bướng thế này nên trở tay không kịp, tôi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay cậu ta, nhưng tôi không đứng lên ngay được mà bị thành bồn trơn trượt làm cho ngã ập lưng về phía sau, đầu chôn xuống cả nước. Cậu ta vươn tay kéo tôi dậy, lúc này tôi hai chúng tôi ướt nhẹp, nước chảy ròng xuống, xà phòng trắng bám đầy lên mặt và tóc, chúng tôi ngồi đối diện nhau trong phòng tắm, hai mắt nhìn nhau chăm chăm, thở dốc sau một cuộc vật lộn vật vã. Rồi, thấy tôi có vẻ chưa ngoan, cậu ta chồm người đến, đẩy tôi sát vào thành bồn, hai cánh tay ấy tóm chặt hai cánh tay tôi ép vào thành bồn, kê sát mặt vào tôi:

- Cô không im tôi hôn cô thật đấy!

Đôi mắt ấy thật sự lôi cuốn vô cùng, một màu nâu phớt lục, cực kỳ có hấp lực, đặc biệt là những giọt nước đang nhiễu xuống như khiến cậu ta trở thành thứ khó cưỡng.

Tim tôi đập thình thịch, có lẽ do vận động mạnh quá hoặc do một cái gì đó mà tôi không biết. Tôi nhắm chặt mắt lại, hai tay cũng thôi vung vẫy. Hình như lực tay của cậu ta cũng giãn ra, không còn ấn mạnh tay tôi vào thành bồn nữa, thấy thế ngay lập tức tôi mò mẫn nắm lấy tay cậu ta, qua cái rụt tay tôi thấy cậu ta hình như hơi giật mình, tôi lại càng nắm chặt tay cậu ta, nói như muốn khóc òa lên:

- Tôi nhắm mắt không phải cầu mong cậu hôn tôi đâu, chết tiệt, xà phòng vào mắt tôi rồi. Nếu cậu không phải là người xấu thì mau giúp tôi đi, tôi bị mù rồi, không thấy đường được nữa rồi.

Bàn tay ấy hơi khựng lại, sau đó kiên quyết nắm lấy cánh tay tôi, bàn tay kia của cậu ấy chạm vào vai tôi, dìu tôi đứng dậy. Tôi men theo cảm giác bước ra thành bồn, theo cậu ta dắt đi, tay tôi bấu chặt bắp tay của cậu ta, tin tưởng để cậu ta dẫn dắt.

- Bị mù cái gì chứ - Hình như cậu ta đang cười thì phải.

Có tiếng xả nước, nó không nhỏ nhắn và mềm mại như bàn tay của tôi, mà nó rộng, có phần hơi chai lại một chút, bàn tay đó hất nước lên mặt tôi, giúp tôi rửa đi chỗ xà phòng bám lên mắt.

- Đừng có mở mắt ra.

Nói xong cậu ta lại dìu tôi đi về phía trước, thỉnh thoảng gặp vật gì cản đường cậu ta lại nói khẽ:

- Coi chừng.

Tim tôi đập như đang “quẫy” tưng bừng trong lòng ngực vậy.

Sau khoảng mười mấy bước chân, cậu ta buông tôi ra, bảo tôi đứng im, rồi sau vài giây nhéc vào tay tôi cái khăn bông, nói:

- Đếm tới ba mươi thì mới được mở mắt ra.

Tôi gật đầu, cảm thấy khổ sở quá chừng. Cầm lấy cái khăn lau mặt, sau đó trái tim vốn suýt nữa là im trở lại vì mùi hương trong khăn mà lại đập loạn lên. Chúa ơi, đến cả anh trai tôi cũng chưa bao giờ thân thiết thế này.

Đúng ba mươi giây tôi mở mắt ra, lúc này cậu ta cũng vừa đi ra từ nhà tắm. Cậu ta mặc một cái quần thun rộng và áo thun cũng rộng nốt, tay cầm cái khăn bông lau lau tóc, những giọt nước bắn ra, có giọt nhiễu xuống mặt, vẫn còn giọt nhiễu xuống từ bắp tay.

Ai đó giết tôi ngay đi.

- Sao? Không la nữa đi? Chưa thấy ai xông vào phòng người khác rồi la hét um xùm như cô – Cậu ta ném cái khăn qua một bên, ngồi xuống ghế sofa cạnh đó, trông bộ dạng hoàn toàn không hề vui vẻ gì.

- Đây là phòng của cậu á? Không phải là của một bạn nữ nào đó? – Tôi hỏi lại, có nuốt vào câu “bạn nữ nào đó xấu số bị cậu cưỡng bức rồi giết” vào trong.

- Thưa cô, đây là phòng của tôi, do tôi thuê.

Ôi, thế này thì người có lỗi là tôi rồi.

Lúc này tôi mới để ý lòng bàn tay cậu ta có hai dấu răng, một dấu răng còn mới, đỏ đỏ, một dấu răng cũ hơn, đã chuyển sang sưng lên, hai dấu gần như súy soát vị trí nhau, không những thế trên khuôn mặt có vết sước nhỏ còn khá mới. Lúc này tôi mới nhớ đến chỗ ký ức mập mờ trong cơn say kia, tôi thốt lên:

- Là cậu sao?

Là cái người tôi gặp lúc say nè, tôi nhớ mình đã cắn cậu ta một cái, còn gọi bảo vệ bắt cậu ta.

- Là tôi đây – Cậu ta rõ là tức giận - Cái người đã vớt cô từ bể bơi lên, cấp cứu cho cô, và bây giờ được cô đáp đền bằng cái cắn này đây.

Sau đó cậu ta săm soi bàn tay của mình, lầm bầm:

- Không biết có nên đi tiêm ngừa dại không?

Tôi mắt chữ O miệng chữ A, lấp bấp không kiềm chế được, nói:

- Thì ra đây là cái tên đã sờ mó ngực tôi, là cái tên dám cướp nụ hôn đầu đời của tôi rồi tát liên hoàn cước vào mặt tôi đấy hả trời?

- Gì mà sớ mó? Cup A như cô tôi thèm sao? Nụ hôn cái gì? Tôi không hô hấp nhân tạo cho cô thì giờ này cô còn ngồi đây hả? Tát cô cho cô tỉnh lại chứ tôi thèm vuốt mặt cô chắc? Thật là – cậu ta dường như giận thật, nhưng kể cả như thế thì cậu ta cũng không quát ầm lên với tôi, chỉ hơi lớn tiếng và cau có một chút thôi.

Thấy vậy tôi cũng chột dạ.

- Xin lỗi và cảm ơn, nhưng mà không cần tiêm dại gì đâu – Tôi cuối đầu nói nhí qua, âm thầm xem nét mặt của cậu ta. Cậu ta đang hít thở như cố ép cục tức xuống để không chấp nhất với con gái rồi gật gật đầu, đứng lên, sau đó chỉ tay về phía chỗ nước kéo từ nhà vệ sinh ra tới chỗ tôi:

- Mau lau sạch chỗ này cho tôi.

- Ồ - Tôi đáp lại yểu xiều, sau đó đi ra ngoài kiếm cái giẻ lau, rồi lại đi vào phòng, vừa mới lau được một chút thì cậu ta lên tiếng:

- Bỏ xuống đó rồi đi về phòng dùm tôi đi.

- Sao vậy? Tôi thành tâm lau cho cậu coi như vừa xin lỗi vừa cảm ơn đó – Tôi bất mãn nói.

Cậu ta đưa tay xoa xoa trán như thể đau đầu lắm, cuối cùng cậu ngước mặt lên nhìn tôi, giọng nói có phần bất lực:

- Cô từ hành tinh nào tới vậy?

Tôi cau mày trưng ra bộ mặt không hài lòng trước nhận xét đó của cậu ta, nhưng sau đó theo ánh mắt của cậu ta nhìn quanh phòng thì mới tròn mắt dẹt ra. Phòng của cậu ta không tính là đẹp, có một cái kệ sách treo trên tường, một cái giường ngủ, một cái tủ đồ, một bộ sofa nhỏ đủ kê ở góc phòng, và vài thứ cần thiết, đơn giản và cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, đến chăn cũng được gấp gọn, ấy vậy mà nền phòng nhờ công sức của tôi, giờ ướt nhẹp.

Lúc nãy khi tôi chưa đi lấy khăn chỉ ướt ở từ nhà vệ sinh ra một tí, nhưng sau khi tôi đi lấy khăn thì ướt từ nhà vệ sinh ra tới cửa phòng luôn, sau đó tôi loay hoay lau phòng thì lại ướt thêm vài chỗ nữa.

Bởi vì người tôi ướt nhẹp, đi tới đâu nước nhiễu tới đó.

Tôi bí xị rõ ra mặt, ừ thì trước giờ làm gì có chuyện tôi làm việc nhà nên tôi đâu có biết, có thể tôi thông minh ở những mặt khác, nhưng thật sự trong chuyện nữ công gia chánh, một điều nhỏ tôi cũng ngu ngơ nốt.

- Xin lỗi – Tôi đáp, giọng tôi thành khẩn, mà lòng tôi cũng thành khẩn thật, đó giờ không mấy dịp tôi thành thật xin lỗi ai như thế này đâu.

Cậu ta thở dài sau đó xua xua tay ý bảo tôi đi khỏi phòng. Mặc dù tôi đã cố suy nghĩ xem có cách nào ra khỏi phòng mà không làm ướt phòng của cậu ấy nhưng sau cùng không nghĩ ra được gì nên đành cắn môi bỏ ra.

Nước trên người tôi lại nhiễu tong tong xuống sàn.

Thật là một ngày thảm hại.

Đúng lúc này tôi mới chợt chưa biết tên cậu ta, thế là tôi quay đầu vào, không dám bước vào phòng cậu ta nữa, tôi chỉ đút đầu vào, cố cười tự nhiên nhất:

- Dù sao thì chúng ta cũng ở đây dài hạn mà phải không? Thù địch là không tốt, cho nên tôi thành thật xin lỗi về vụ lúc nãy, tên tôi là Hoàng Nguyệt – Tôi chậc lưỡi, nói to hơn để át cái tên kia – Tên tôi là Phan Nguyễn Nhật Khuynh, từ nay về sau mong được giúp đỡ. Vậy còn cậu, tên cậu là gì?

Tôi còn muốn hỏi cậu ta bao nhiêu tuổi rồi, nhà ở đâu, ba mẹ thế nào, gia cảnh ra sao, tính cách thế nào, học lớp nào, giỏi và dở cái gì, dù sao ở chung với nhau trong căn nhà này thì phải hiểu rõ nhau chứ phải không? Nhưng nhìn cái khuôn mặt nhăn nhó của cậu ta khiến tôi tự biết ngoan ngoãn im lặng.

Lúc này cậu ấy từ từ đứng lên, cái dáng cao cao, nước trên người đã khô hết, làn da trắng mà tôi nghĩ là do cậu ta sống ở xứ lạnh lâu rồi bây giờ mới về đây nên chưa bị ăn nắng, cậu ta nhìn về phía tôi, dù cậu có vẻ không cười hớn hở chào đón tôi nhưng đôi mày đã giãn ra thoải mái hơn (hoặc có lẽ cậu gượng ép mình phải thế), cuối cùng đôi mắt nâu lục ấy hướng về phía tôi, cậu nói:

- Dương Nguyên Khải, bạn cùng nhà, cùng lớp và ngồi cùng bàn với cô.

Lần đầu tiên tôi gặp Dương Nguyên Khải, tôi cắn cậu ta một cái, thụi vào mặt cậu ta một cái. Lần thứ hai gặp lại cậu ta, tôi lại tiếp tục cắn cậu ta một cái nữa, và kèm theo đó vật lộn một trận vật vã với cậu ta trong bồn tắm.

Thật là không biết phải cảm thấy làm sao?

Từ này về sau, không biết tôi và con người này sẽ sống thế nào với nhau nữa?