Vai Diễn Của Nữ Thần

Vở Diễn Thứ Tư: Lời Nguyền Bóng Tối.

Thứ đầu tiên đập vào nhận thức của tôi là sự uể oải và nặng trịch của cơ thể, tiếp đó là đến mùi thuốc hăng khiến tôi nghĩ đến việc mình đã nhập viện và tiếp sau tôi liền tạ ơn trời vì mình còn sống. Cuối cùng tôi cũng mở mắt ra được, bóng đèn trên trần nhà trắng khiến mắt tôi hơi chói, phải chớp mắt liên tục vài cái mới có thể quen dần với ánh sáng. Khẽ thở dài nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa ngồi dậy ngay vì đang được truyền dịch nhưng tôi biết sẽ có người chăm sóc tôi ở gần đây nên liền đó lên tiếng gọi bừa:

- Nii.

Nhưng không có ai đáp trả, điều này khiến tôi hơi bực.

Mà lúc này tôi mới để ý xung quanh mình là những màn che màu xanh. Tại sao tôi lại nằm trong cái giường với cái màn che tạm thời thế này hả? Với thân phận của tôi hiển nhiên là phải nằm trong phòng V.I.P với điều hòa đầy đủ chứ nhỉ? Đang khi tôi còn thắc mắc vì sao mình lại bị vứt trong cái giường tồi tàn này thì có tiếng bước chân vang đến, sau đó tầm rèm được mở ra, một cô gái với mái tóc đen cắt ngang vai bước vào. Cô ta bước tới cạnh giường tôi, rồi ngồi xuống như thể chúng tôi thân nhau lắm, và, cô ta tát vào má tôi một cái, cất giọng bực bội:

- Chưa đời nào vận động viên bơi lội mà bị đuối nước như mày, cũng may là không sao hết, thật là, đúng là cứ dính tới con nhỏ Hoàng Nguyệt Khuynh đó là mày lại xui xẻo thôi.

Cái gì? Cô ta là ai vậy? Trông cô ta quen quen hình như đã thấy ở đâu rồi? Nhưng điều đó đâu có nghĩa là tôi thân với cô ta? Vậy mà dám xông vào đây? Lại còn dám tát tôi? Lại còn dám nói "dính tới con nhỏ Hoàng Nguyệt Khuynh đó là mày lại xui xẻo" là sao?

- Cô là ai vậy? Từ khoa thần kinh lạc qua đây à? - Tôi uể oải đáp lại, mong cô ta đi nhanh nhanh cho rồi.

- Gì? - Cô ta đột nhiên giật mình, sau đó thì chòm người về phía tôi, lần này cô ta tẩn vào mặt tôi đến tận hai cái tát - Mày điên hả? Tao là Thanh bạn mày nè, Trần Thiên Thanh bạn mày chứ khoa thần kinh nào? Dám đùa tao hả? - Cô ta cười hớn hở - Mày đùa thử coi tao cho mày vài cái tát nữa cho mày tỉnh ra.

Lúc này tôi đưa tay lên xoa xoa trán mình, có lẽ tôi chưa tỉnh ngủ hẳn chăng? Đang khi tính đưa tay thử tát mình cho tỉnh lại thì bàn tay rơi vào mắt tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là gần như nén tiếng quát lên, kèm theo đó là máu nóng xông lên khiến tôi như phát điên:

- Ai tháo chiếc nhẫn của tôi rồi? Ai cả gan dám cắt bộ móng tay xinh đẹp của tôi rồi hả? Là ai?

Có vẻ sự tức giận của tôi khiến cô bạn cũng giật mình đến mức sửng sốt mà giật vai, cô nàng mới chau mày, e ấp lại nói:

- Mày bị gì vậy Nhật Khuynh, mày làm gì có chiếc nhẫn nào? Mày chơi thể thao với làm thêm nên có bao giờ để móng tay đâu?

Tôi ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào mặt cô ta, tôi là người dễ tức giận, dù hay cố giữ hình tượng nhưng không phải lúc nào cũng có thể kiềm chế:

- Này cô, tôi không biết cô là ai nhưng đùa thế này là quá lắm rồi đấy. Lại còn gọi tôi là Nhật Khuynh? Tốt nhất cô về trại tâm thần của cô đi, tôi phải đi kiếm Nii của tôi, không dư hơi đâu mà ngồi nghe cô lảm nhảm - Dứt lời, tôi cố cất giọng vọng ra ngoài hi vọng có thể được anh trai đến giúp tôi đá cái thứ phiền phức này đi - Nii, nii, anh đâu rồi?

Lần này thì cô bạn kia nổi cáu thật, sự giận dữ thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt, cô ta đứng dậy, hằn giọng để không quát tháo lên trong bệnh viện:

- Nhật Khuynh mày đùa thế đủ rồi nha, giỡn xíu thì vui chứ cái kiểu dai dẳng như mày là tao giận thật đấy.

Cô ta đang nói gì vậy? Nii của tôi đâu? Phòng bệnh cao cấp của tôi đâu? Nhẫn và móng tay xinh đẹp của tôi đâu? Cái thứ điên loạn gì đang xảy ra vậy? Cô gái kia nổi giận là thật, trông cô ta cũng không giống bệnh nhân vừa trốn trại cho lắm. Nhất thời tôi thấy bối rối hoang mang nên im lặng không biết phải làm gì, tôi định sau khi truyền dịch xong sẽ đi tìm anh trai.

- Chắc mày sốc quá phải không? Hầy, tao nghe tin cũng hết hồn mà. Cũng may lỗi là do con nhỏ Hoàng Nguyệt Khuynh đó nên nhà bên kia trả hết viện phí cho mày rồi, kiểu như bắt mày bịt miệng lỗi lầm của siêu sao đấy - Cô ta thở dài, sẵn rót cho tôi ít nước từ chiếc bình đặt trên tủ inox kế bên giường bệnh - Thôi mày uống nước rồi bình tĩnh lại đi, cả mày lẫn Hoàng Nguyệt Khuynh đều không sao hết, cũng may là được phát hiện kịp thời.

Sao cô ta lại nói như thể Hoàng Nguyệt Khuynh tôi là ngôi thứ ba không có mặt ở đây vậy? Tôi cau chặt mày, song vì cơn khát khô trong cổ họng nên cũng cố quay sang đón lấy ly nước từ tay cô ta. Đúng lúc này, mặt tủ inox sáng bóng dưới ánh đèn điện đập vào mắt tôi, khiến ly nước trên tay tôi rơi xuống, tiếng thủy tinh chạm đất phát ra âm thanh vang vọng cả bệnh viện, hàng chục mãnh thủy tinh vỡ vụn dưới giường bệnh của tôi.

Bên trong mặt inox phản chiếu một mái tóc đen óng.

Tôi đưa tay kéo tóc mình xuống, cảm giác mềm mượt vẫn như thế, nhưng lại mang một màu đen như màn đêm chứ không phải là màu vàng nắng như tóc tôi hằng ngày. Tôi tung chăn ra, chưa bao giờ tôi bàng hoàng và sợ sệt đến mức này, tôi nhìn đến cổ tay, rồi chân, rồi sờ đến vòng eo, cuối cùng tôi quay sang nhìn cô nàng kia, quát lên:

- Gương, đưa ngay cho tôi cái gương, làm ơn, ngay bây giờ, nhanh lên!

Cô ta dường như bị tôi dọa cho xanh cả mặt, lúc này mới lôi trong ngăn tủ inox ra một chiếc gương rồi đưa cho tôi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là chết đứng.

Gương mặt trong gương đang nhìn tôi bằng ánh mắt sững sờ, đôi tròng mắt màu hổ phách vẫn thế, nhưng đôi mày, cánh mũi, đôi môi và xương quai hàm, tất cả đều đã khác đi. Mà nói cho chính xác, thì là như một Phan Nguyễn Nhật Khuynh đang bàng hoàng chết đứng nhìn tôi vậy.

Tôi run rẩy đưa tay lên sờ mặt mình, bờ má và đầu ngón tay mang lại cho tôi cảm giác mềm mềm. Sau đó, tôi đưa tay tự tát mạnh vào má mình, cơn đau nhức khiến tôi thoát khỏi trạng thái chết đứng, mà thay vào đó là phát điên.

Cái gì vậy? Cái gì đang xảy ra với tôi vậy? Rơi xuống nước xong tôi mắc chứng ảo giác luôn rồi hay sao? Sao tôi lại mang khuôn mặt của Lọ Lem? Không được, chắc chắn là cái gương này có vấn đề rồi.

Tôi giật phăng dây truyền dịch ra, cảm giác nhoi nhói thật như đang sống, sau đó tôi bước xuống giường, xỏ dép vào, có lẽ do tôi vội quá nên chân này vấp chân kia, tôi loạng choạng ngã xuống, lòng bàn tay chống xuống nền, vừa hay là chỗ rơi của những mãnh thủy tinh, khiến một mãnh nhỏ cắm vào tay tôi, máu chảy ra, nhiễu giọt xuống sàn, lỏm chỏm vài giọt nhuộm đỏ mãnh thủy tinh và mặt sàn trắng, mang đến cho tôi cảm giác đau điếng người.

Nhưng giờ đây tôi không thể quan tâm gì hơn, mặc kệ tiếng y tá chửi bới vì làm bể ly, mặc kệ tiếng gọi với của cô nàng kia, tôi nhanh chóng dùng tốc độ đi bộ nhanh nhất có thể lao vụt vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang những cửa phòng lồng kính, tôi như phát điên lên khi chúng phản chiếu hình ảnh mà đó không phải là tôi.

Vừa vào đến nhà vệ sinh, tôi một lần nữa như chết lâm sàng trong đó, trước mặt tôi đây, khuôn mặt của Lọ Lem rõ mồn một, mái tóc đen suông dài, đôi mày ngang, khuôn mặt xinh xắn dễ thương. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt hoang mang tột cùng như sắp sửa rơi lệ, tôi đưa tay lên chạm vào khuôn mặt mình, vết máu từ tay bám vào má, đỏ thẫm trên làn da trắng ngần, người trong gương cũng dính máu ngay má. Tôi lại đưa tay lên gương, tôi vuốt, vuốt thật mạnh như muốn xóa đi hình ảnh trước mặt mình, vuốt đến mức vẽ lên mặt gương đầy những vết máu đỏ.

Có tiếng người bước vào, nhìn thấy thế cô gái đó lên tiếng nhắc nhở tôi:

- Này em, em làm gì vậy? Tay em chảy máu quá trời kìa, sao lại bôi máu lên gương vậy?

Đáp lại cô ta, tôi nuốt nước bọt cái ực để kiềm chế mình lại, sau đó, như một cơn bộc phát của hoảng loạn, tôi nói nhỏ:

- Đi ra ngoài.

- Sao? - Có lẽ tôi nói nhỏ quá nên cô ta không nghe rõ.

- CÚT RA NGOÀI - Tôi như một con thú điên dại gào ầm lên khiến cô ta giật mình đến tựa người ra thành bồn, cuối cùng nhẩm chửi "đồ điên" rồi bỏ ra ngoài.

Lúc này tôi mới chạy ra đến cánh cửa nhà vệ sinh bên ngoài, đóng chặt và cái chốt lại. Tôi sợ hãi đến run rẩy chân tay, đổ rạp xuống sàn nhà, dường như tôi bàng hoàng đến mức không thể chớp mắt nổi được một cái nào. Tôi cảm thấy máu trong người tôi như sôi lên, nhưng cơ thể lại lạnh ngắt, tim tôi đập mạnh đến điên loạn, những ngón tay tôi run rẩy, cả người cũng run rẩy. Điên rồi. Cái điều điên rồ gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi lại ở trong thân xác của Lọ Lem? Tôi là Hoàng Nguyệt Khuynh, tôi thật sự là Hoàng Nguyệt Khuynh mà. Hay là tôi bị đa nhân cách và đây là một mặt tính cách nào đó của Lọ Lem? Điên rồ! Tôi vẫn cảm nhận rõ mà, ký ức của tôi, của Hoàng Nguyệt Khuynh vẫn đang chảy trong não tôi mà.

Là hoán đổi thân xác sao?

Điên, điên rồi. Đó là chuyện phi thực tế. Nhưng mà nếu không phải là hoán đổi thân xác thì tại sao tôi lại ở trong cơ thể Lọ Lem?

Nước mắt tôi vì sự sợ hãi mà chảy dài xuống, dẫu cho tôi không hề nhăn mày híp mắt nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra từ đôi mắt mở to nhìn chằm chằm ra vô định.

Lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa và quát tháo:

- Ai ở trong vậy? Mở cửa ra đi!

Tiếng gọi khiến tôi giật mình tỉnh trí lại, tôi lau sạch nước mắt rồi cố chống tường đứng dậy. Hai tay tôi siết lấy hai ống quần, cố giữ cho mình bình tĩnh. Tôi phải tìm lại thân xác của tôi trước đã. Linh hồn của tôi ở đây thì thân xác của tôi ở đâu? Thân xác vô giá của tôi đang ở đâu?

Tôi lấy bàn tay không bị thương hứng nước tạt lên kính để lau chổ máu kia, rồi mở cửa chạy nhanh ra ngoài mà không thèm xin lỗi bất kỳ ai, giờ đây tôi không còn để ý được bất cứ thứ gì nữa. Tôi chỉ biết mọi thứ xung quanh mình đều như một đống tơ vò đang trói tôi đến nghẹt thở phát điên.

Cơ thể tôi chắc chắn phải nằm trong phòng V.I.P, vì đã từng đến bệnh viện này rồi nên không mất mấy thời gian để tôi đi thang máy lên lầu ba khu B của bệnh viên. Đi trên dãy hành lang dành cho các phòng V.I.P, tôi nhìn vào phần kính nhỏ lồng trong cửa ra vào ở từng phòng bất chấp điều đó biến tôi thành một cô gái vô duyên hết sức. Đến khi tôi nhìn thấy mái tóc vàng óng nổi bậc ở đất nước mà toàn là tóc đen này thì chân tôi như treo đá, tôi dừng lại, nhìn kỹ vào đó.

Nơi đó anh trai của tôi, Hoàng Thiên Vũ, đang ngồi cạnh giường của thân xác tôi, đầu anh cuối gục xuống, hai tay ủ ấp cánh tay của "tôi", trông tuyệt vọng như thể anh đang rơi xuống địa ngục và cần bàn tay nhỏ nhắn kia kéo lên vậy. Nước mắt của tôi lại ứa ra, thật ra trước giờ tôi rất hiếm khóc, tôi cho rằng mình quá mạnh mẽ, không mau nước mắt, nhưng không phải, không rơi nước mắt là do chưa gặp phải thứ khiến bản thân tuyệt vọng đến yếu đuối mà thôi. Giờ đây rơi vào tình trạng này, tôi như kẻ tuyệt vọng rơi xuống vực sâu, chẳng biết làm gì ngoài bịt miệng mình cố ngăn những giọt nước mắt cay xè.

"Em ơ đây, Nii, em ở đây mà anh" Tôi cắn chặt môi, thổn thức đến tưởng như muốn gập cả người, tôi gào thét trong đầu, gào đến mức khiến đầu tôi quay mòng mòng tưởng như muốn đứt cả dây thần kinh.

Đang khi tôi còn cố ngăn nước mắt thì cô gái nằm trên giường đã cựa quậy, và rồi đôi mắt màu hổ phách kia mở ra, anh trai tôi lập tức như được cứu rỗi, anh chồm dậy, vừa mừng vừa hối hả vuốt ve bờ má "tôi". Mà tôi vì muốn nghe rõ tiếng hai người hơn nên cố đẩy cửa ra một tí, cũng may cửa không khóa mà do anh trai quá tập trung vào "tôi" nên hoàn toàn không phát hiện ra.

- Nguyệt Khuynh, Nguyệt Khuynh, em tỉnh rồi, tốt quá - Anh nói, đôi mắt cười mà như thể sắp rơi nước mắt vậy. Thật sự nếu anh khóc tôi cũng không lấy làm lạ gì, vì tôi hiểu, cũng như với tôi, thì với anh, tôi là cả thế giới.

- Vũ - Tiếng nói của "tôi" rất yếu ớt, tôi gần như không nghe rõ, nhưng qua khẩu hình miệng, tôi đoán được đó là từ mà "tôi – Lọ Lem" đang gọi.

Tôi nhắm mắt nén cơn điên loạn vào trong, và, tôi đã biết trong khoảnh khắc này, tôi đã chấp nhận cái đồ điên rồ nhất trong thế giới này, rằng, CHÚNG TÔI ĐÃ BỊ HOÁN ĐỔI THÂN XÁC.

Được rồi, về cái vấn đề điên rồ đó tôi sẽ tìm cách giải thích sau. Vấn đề là bây giờ tôi cần phải làm gì để cho Lọ Lem trong thân xác tôi kia có thể bình tĩnh lại. Đến cả tôi còn khó mà bình tĩnh được thì làm sao mà cô gái “bánh bèo” đó có thể bình tĩnh được nữa không biết. E là nếu tôi bước vào thì cô ta sẽ thét đến oanh tạc bệnh viện luôn quá.

Vậy nên tôi tiếp tục im lặng lắng nghe xem họ nói gì.

- Em không sao chứ? Anh đã rất lo cho em, lẽ ra sáng nay anh nên đi cùng em, anh thật xin lỗi em, là lỗi của anh.

Lọ Lem ngơ mặt ra, sau đó khuôn mặt đỏ ựng lên, đôi mắt nhìn anh tôi dạt dào cảm xúc khiến tôi muốn bay vào tát cô ta một cái, trời đất ơi, bây giờ cô ta chính là em gái ruột của Hoàng Thiên Vũ đó, đi dùng cái ánh mắt nhìn người tình để nhìn anh trai ruột như thế người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào đây.

Mà chính lúc đó tôi khựng người lại, bởi vì, hình như Vũ cũng nhìn "tôi" bằng ánh mắt y hệt vậy. Loại ánh mắt cố giấu tịt những tình cảm vào trong, vừa muốn thể hiện cho đối phương thấy vừa không muốn đối phương biết. Đúng là bình thường anh luôn nhìn tôi như vậy, nhưng tôi cho rằng vì tính anh hơi hướng nội, nhưng khi đặt kế bên ánh mắt của Lọ Lem thì thành ra y như trước mặt tôi là đôi tình nhân mới yêu vậy.

- Vũ, cậu nói gì vậy? Tôi, tôi rất cảm ơn vì đã lo cho tôi, nhưng xưng anh em, thì có hơi....

Đúng lúc này thì ngoài cửa vang lên tiếng "Cô kia làm gì vậy" của cô Linh giúp việc nhà tôi, bởi vì không hề chú tâm đến phía sau mình nên tôi giật mình đến mức ngã chúi ngũi xuống nền nhà, chạm phải vết thương lại ứa máu ra, quét một vệt máu trên mặt sàn trắng.

Anh trai giật mình quay sang nhìn tôi, đôi mắt anh thật lạnh, dường như việc tôi ngã ập xuống sàn này chẳng tồn tại, đôi tay anh vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia. Tôi chua xót đến đau lòng, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng một ngày nào đó ánh mắt lạnh lùng này lại hướng về tôi thế này.

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tôi lập tức ngẩng mặt lên nhìn Lọ Lem, quả nhiên biểu hiện của cô ta y như tôi đoán, đôi mắt trố ra như sắp rớt khỏi hốc mắt, bàn tay giật ra khỏi tay Vũ, rồi hai tay đưa lên trước ngực nắm chặt ngực áo, môi toan thốt lên cái gì đó thì bị ánh mắt của tôi liếc cho nên biết điều ngoan ngoãn câm bặt, hai tay buông xuống siết chặt vào tấm chăn.

Dù là trong thân xác nào thì tính cách của tôi vẫn ở đây, thần thái của tôi vẫn ở đây, khí chất của tôi ở đây, và cả bộ não này, kể cả là trong thân xác của Lọ Lem bình thường này thì tôi sẽ không để ai bắt nạt mình đâu.

Đột nhiên lúc này ánh mắt anh trai nhìn về phía tôi, dường như trong ánh mắt chỉ chứa mỗi em gái kia có phần ngạc nhiên, sau đó vẫn quay đi hướng ánh mắt lại về phía “tôi”.

- Cháu làm gì mà lén lút trong này vậy? - Cô Linh mang một bát cháo nóng đến, đặt trên bàn, sai đó quay sang gằn giọng với tôi, rõ ý đuổi khách.

Nếu là Lọ Lem thì tôi nghĩ cô ta sẽ run rẩy xin lỗi rồi, nhưng tiếc quá, tôi là Hoàng Nguyệt Khuynh, là cô chủ khó chiều của cô đấy cô Linh.

- Đến thăm Hội Trưởng nhưng tình cờ thấy nii, à không, thấy Vũ và Hội Trưởng đang nói chuyện nên đứng ngoài một lát - Tôi đáp, đồng thời chống tay đứng dậy (tôi đơ mặt vì anh trai đến mức bây giờ mới giật mình, hoặc có lẽ do tôi đã quen thói chờ người khác dìu dậy), thật không ngờ có ngày Hoàng Nguyệt Khuynh này ngã mà phải tự đứng dậy thế này, cảm giác thật sự nặng nề và bất lực.

Vũ lại quay mắt nhìn sang tôi, lần này vẻ ngạc nhiên lại rõ hơn trong ánh mắt xanh lam của anh, có lẽ anh ngạc nhiên vì từ “nii” mà tôi lỡ miệng theo thói quen gọi ra.

- Cô chủ của tôi khỏe, cảm ơn cháu đã quan tâm, nhưng mong cô về cho, vì

- Nhưng cái gì? Vì cái gì? – Tôi vẫn thói tiểu thư kiêu ngạo ngắt ngang lời cô, tôi biết ngày trước tôi đã huấn luyện cô Linh rằng tôi ghét người khác vô thăm khi mình bị bệnh, nhưng bây giờ tôi phải ở đây, nên tôi khoanh tay lại, nhìn chằm chằm cô, khiến cô cũng giật mình mà chột dạ – Là tại hội trưởng nên tôi mới luyên lụy ngã theo, tôi không bắt cô chủ của các người đích thân đến xin lỗi tôi là đã may lắm rồi. Các người tưởng vứt cho vài đồng tiền thì có thể tùy tiện khinh dễ tôi sao? Lỡ hôm nay tôi chết rồi thì các người có giàu cỡ nào cũng có gọi hồn tôi về được không?

Thấy vậy Thiên Vũ buông tay Lọ Lem ra, anh tiến đến cạnh tôi, khoảnh khắc đó tôi suýt không thể kiềm chế mà treo lên mình cái bộ mặt mạnh mẽ kia, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy anh mà òa khóc, nói cho anh nghe cô em gái bé bỏng của anh đang ở đây. Nhưng, tôi vẫn nuốt chén đắng ấy vào lòng, trừng mắt nhìn anh cuối người xuống đầy trịnh trọng:

- Xin lỗi Nhật Khuynh, là do em gái tôi không tốt, hi vọng bạn có thể bỏ qua cho.

Nhìn thấy anh vì sai lầm ban sáng của tôi mà phải cuối mình xin lỗi như thế tôi thật sự xót xa vô cùng, tôi vội xua tay:

- Thôi cũng không có gì quá đâu, học chung mấy năm rồi, dù sao tiền viện phí bên quý nhà cũng đã trả giúp cho, chỉ cần cho tôi nói chuyện riêng hội trưởng một tí là được, tôi tin rằng cậu ấy cũng sẽ đồng ý đấy – Tôi dứt lời, nhìn về phía Lọ Lem, ánh mắt như muốn đâm thủng cô ta, lên giọng cao vút – PHẢI KHÔNG?

Lọ Lem ngoan ngoãn gật đầu như cún, thế nên Vũ và cô Mai nhanh chóng ra ngoài và đóng cửa lại.

Cánh cửa vừa đóng lại tôi thuận tay kéo rèm lại để không ai nhìn qua ô kính, sau đó tôi bước lại giường, hít một hơi trấn tĩnh mình, trong khi đó Lọ Lem như con rô bốt bị chập mạch múa mấy đủ kiểu:

- Hội trưởng, là hội trưởng phải không? Sao hội trưởng lại giống tôi thế? Sao Vũ lại xưng anh em với tôi, còn nữa, tóc tôi, màu vàng là sao? Còn nữa, tôi

- Im miệng nghe tôi nói – Tôi chỉ tay vào cái miệng đang đọc rap của Lọ Lem, lập tức cô nàng câm bặt, sau đó tôi đẩy đẩy tay ngụ ý kêu cô nàng xích qua rồi ngồi lên mép giường. Việc đầu tiên là tôi ngắm nhìn cái thân xác vô giá của tôi, sau đó sờ soạng khắp nơi khiến Lọ Lem la í óe, sau khi chắc chắn thân xác tôi hoàn toàn ổn, tôi mới thở dài nhìn vào mắt Lọ Lem:

- Nhật Khuynh này, chúng ta bị tráo thân xác rồi.

- CÁI GÌ? – Cô ta hét lên đến mức tôi phải bịt tai lại, đồng thời lườm cô ta một cái thật dữ tợn cô ta mới chịu tự bịt miệng mình lại và khẽ giọng xuống – Làm sao? Làm sao mà thế được? Chuyện đó quá vô lý.

- Dù nó vô lý hay không thì cũng xảy ra rồi.

- Vậy làm sao đây? Hay là nói bác sĩ đi hội trưởng?

- Nói cái gì mà nói! – Nếu không phải cái mặt của tôi làm ra tiền thì tôi chắc đã cốc trán cô ta rồi – Rồi hai đứa mình vào viện tâm thần vì chứng hoang tưởng à?

- Vậy phải làm sao đây? – Lọ Lem run rẩy nói, trông bộ dạng thật sự rất sợ hãi.

- Tạm thời cứ chấp nhận thế này đi, giúp nhau hoàn thành thật tốt bổn phận của mỗi thân xác – Tôi nghiêm túc nói, quả thật ngoài cách đó ra tôi cũng bó tay rồi.

- Nhưng làm sao được? Tôi phải trở thành hội trưởng ư? Trong khi chúng ta trái nhau hoàn toàn, thì làm sao tôi có thể chứ?

- Không được cũng phải được, trước khi trở về như cũ thì cậu phải trở thành tôi, dẹp ngay cái khuôn mặt sợ sệt co rúm đó đi, làm sao lại vẽ lên khuôn mặt quyền quý của tôi cái biểu cảm đó cho được chứ - Tôi quát khẽ, sau đó nhìn đồng hồ rồi đứng lên, đưa tay chỉnh lại khuôn mặt và cái lưng đang vì thiếu tự tin mà cuối xuống kia, tôi dõng dạc nói:

- Tạm thời không có nhiều thời gian nên tôi không thể hướng dẫn cậu kỹ càng được, nhưng thứ đầu tiên làm nên Hoàng Nguyệt Khuynh đó là – Tôi đẩy lưng của Lọ Lem, đồng thời hất cằm cô ta, chắc nịch nói - Thẳng lưng, ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên quyết, không thích cái gì thì mắng ngay cái đó, thích cái gì thì ra lệnh cái đó, hãy nhớ, bây giờ cậu là Hoàng Nguyệt Khuynh, cậu có quyền xoay cả thế giới xung quanh cậu trong bàn tay.

Lọ Lem cũng cố làm theo, nhưng sau đó lại yểu xuống, thở dài:

- Thật sự từ một Lọ Lem thành công chúa là điều may mắn, tôi không phải làm thêm hay cực khổ, nhưng mà làm sao tôi có thể gánh được những danh hiệu mà hội trưởng đang có, cầm thủ, kỳ thủ, thành tích học tập, và nhiều thứ khác nữa.

Tôi cũng thở dài, bỗng dưng tôi lại cảm thấy thích cô ta hơn một chút, rơi vào hoàn cảnh này nếu là ai khác đã tận dụng cái vỏ của tôi để trả thù rồi, nhưng cô ta không những không làm thế mà còn biết cảm thông với những gì tôi có. Lúc này tôi bỗng nhớ đến lúc ngoi ngóp trong hồ nước, tôi đã tự hứa nếu như tôi có thể sống, tôi sẽ chiếu cố Lọ Lem nhiều hơn.

Bước sát lại gần Lọ Lem, tôi hơi cuối người nhìn cô, hỏi:

- Cậu biết truyện “công chúa Lọ Lem” không?

- Ừm biết.

- Nhờ ai mà Lọ Lem đến được với hoàng tử hả?

- Bà tiên, nhờ bà tiên cho Lọ Lem váy, giày và cổ xe.

Tôi búng tay, sau đó đặt tay lên vai cô, nở nụ cười tự tin nhất có thể:

- Tôi không phải bà tiên hiền hậu thích giúp đỡ mấy “bánh bèo” như Lọ Lem, tôi là một nữ thần, một nữ thần không ưa gì Lọ Lem “bánh bèo”, nhưng chuyện đã như thế tôi không thể bỏ được, tôi không thể để cái thân xác vô giá của tôi bị cậu bôi nhọa được, cho nên, Lọ Lem à, tôi sẽ giúp cậu, tôi sẽ giúp cậu trở thành một công chúa thực sự, đủ để cậu xứng đáng với bất kỳ tên hoàng tử đẹp mã nào, nói cho chính xác,

TÔI SẼ TRỞ THÀNH NỮ THẦN CỦA LỌ LEM NHẬT KHUYNH - GIÚP CẬU TRỞ THÀNH MỘT NÀNG CÔNG CHÚA THẬT SỰ - HOÀN THÀNH VAI DIỄN CỦA NỮ THẦN.