Khi trí óc non nớt của tôi nhận thức được mọi thứ xung quanh mình, tôi đã biết mình là một nàng công chúa. Mọi người xung quanh ai cũng nghe lời tôi cả, thứ tôi thích, bất kể là gì ba cũng sẽ mang về cho, thứ tôi muốn, mọi người xung quanh đều đáp ứng, chỉ cần tôi khóc, cả nhà trên dưới sẽ loạn hết lên.
Mọi người nói với tôi rằng tôi không những xinh đẹp như một thiên sứ giáng trần mà còn sinh xuống trong một gia đình giàu có và danh giá lừng lẫy. Từ lúc chào đời tôi đã được định sẵn là một cô công chúa ngồi trên tòa tháp cao để mọi người nhìn ngắm và ganh tị, đến mức ba mẹ đã đặt tên tiếng Anh cho tôi là Helen - tên của người phụ nữ đẹp nhất thế gian trong thần thoại Hy Lạp, còn tên khai sinh là Nguyệt Khuynh - ý nói tôi đẹp khuynh đảo ánh trăng rằm. Cho nên tôi đã không cần phải lo toan suy nghĩ, không cần phải sợ hãi gió mưa vất vả, những gì tôi cần làm là phải học cách cư xử như một công chúa để làm cho ba mẹ vui lòng.
Tôi cũng tự cho rằng mình là một cô công chúa, cũng đã nghĩ một cô công chúa như tôi sẽ được bảo vệ trên tòa tháp cao ấy như thế, sẽ mãi được mọi người ngưỡng mộ ngắm nhìn như thế, cho đến ngày hôm đó.
Đã quá lâu rồi kể từ ngày chuyện đó xảy ra, lâu đến mức khuôn mặt của thằng con trai tồi tệ và mất lịch sự nhất mà tôi từng biết tôi cũng đã quên mất, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ cái tên Harry của cậu ta, càng nhớ rõ hơn cái cách bản thân đã thua cậu ta nhục nhã như thế nào, cũng chưa từng quên cách mà cậu ta nhục mạ tôi trước sân trường ra sao.
Tôi đã thua Harry trong bài kiểm tra tiếng Anh cuối kì. Hoàng Nguyệt Khuynh THUA - một việc trước nay chưa từng có kể từ khi tôi được sinh ra. Harry đã dẫn đầu điểm số trong bài kiểm tra, còn tôi chỉ về nhì, lúc đó cô giáo đã an ủi tôi rằng "Em chỉ thua mỗi Harry thôi mà Helen, em vẫn hơn rất nhiều bạn nên đừng buồn nhé, hơn nữa hôm kiểm tra là do em bị sốt, xem như kết quả này không công bằng lắm".
Nhưng ba tôn kính đã dạy tôi rằng thua chính là thua, chỉ những kẻ yếu đuối nhu nhược mới dùng lí do để biện minh cho sự ngu dốt của mình.
Hẳn nhiên nếu chỉ vì thua điểm kiểm tra mà sinh ra lòng thù ghét Harry thì quả thật tôi mới là người đáng ghét. Lúc đó tôi đối với Harry tuy có chút ganh tị trẻ con thật nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ cậu ta, bởi hơn ai hết tôi hiểu được sự cố gắng của những kẻ đứng đầu. Nếu cậu ta hơn tôi, thì hẳn nhiên là do cậu ta đã cố gắng nhiều hơn tôi. Hôm đó lúc buông những bước chân nặng trĩu vì buồn rầu thất vọng, tôi còn lấy Harry làm động lực để tiến lên.
Nhưng khi những vạt nắng cuối ngày đi ngủ, ánh nắng hoàng hôn nhàn nhạt chiếu xuống, Harry đã xô tôi ngã ập mặt xuống sân trường. Lúc đó tôi chỉ mới tám tuổi, cú ngã ập người xuống đất làm đầu gối cùng lòng bàn tay trầy trụa đau đến mức muốn khóc, nhưng thứ khiến tôi nhục nhã đến ám ảnh mãi về sau này chính là chiếc váy ngang gối do ngã mà hất ngược lên, mọi người xung quanh ai nấy đều cười nhạo khi nhìn thấy cái quần chip màu hồng in hình con gấu mà mẹ khen dễ thương đã mặc cho tôi vào sáng nay.
Những tiếng bật cười vang lên khúc khích dưới ánh trời chiều đỏ ối, tiếng cười của bọn trẻ không to nhưng vẫn nghe rõ cùng cơn gió thổi qua. Tôi nằm sấp mặt dưới sân, bụi theo gió thổi vào mắt cay đến mức làm lệ hoen bờ mi, không sao mở to mắt nổi. Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ lắm khi bóng dáng ấy bước đến trước mặt mình, mặt trời phía sau rực rỡ như bộ áo giáp được ban cho kẻ khải hoàn phủ lấy cậu ta, rồi như một vị thần chiến thắng dương oai tự đắc rủ lòng thương cho kẻ thất bại này, Harry chìa tay đến:
- Công chúa cũng là con người, không phải lúc nào cũng hoàn hảo, cũng sẽ có lúc thua, nên cậu...
Tôi đã cắn chặt lấy môi mình ngăn tiếng nấc nghẹn đang muốn thoát khỏi cổ họng. Công chúa không hoàn hảo ư? Tại sao? Tại sao? Chẳng phải mẹ đã nói tôi là một cô công chúa hoàn hảo sao? Các bác giúp việc cũng nói thế cơ mà, chẳng phải thầy cô giáo đã luôn khen ngợi tôi sao? Chẳng phải những đứa trẻ đang cười tôi lúc này đã từng cố kết thân với tôi sao? Thậm chí tôi chính là tấm gương mà mọi bậc phụ huynh muốn con mình noi theo mà. Tại sao bây giờ tôi lại thành kẻ thất bại nằm bệt dưới đất để mọi người giễu cợt và nhận sự khinh bỉ của kẻ đã chiến thắng tôi?
Trong sự nhục nhã và tủi hờn, tôi đã nghĩ, thật sự tôi không phải là công chúa sao?
Uất ức dâng lên như bóp nghẹt lấy hơi thở, không để Harry nói thêm một câu gây chói tai mình, tôi đưa tay hất phăng cánh tay trắng nõn đó ra khỏi tầm mắt mình trong sự kinh ngạc của mọi người xung quanh. Có lẽ Harry cũng sốc lắm nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm nữa, cắn răng, siết chặt lấy bàn tay nhuốm máu và cát của mình, tôi cố gắng đứng lên. Song, vì hai chân quá đau lại bất lực ngã xuống, mọi người lại cười ồ lên như thể xem một kẻ dở hơi diễn trò hề.
Có thể ai đó sẽ nói rằng tôi còn quá bé để hiểu thế nào là lòng tự tôn, nhưng chưa bao giờ tôi thấy tức giận và căm phẫn đến mức đó.
Lúc đó trong tiếng cười mỉa mai của mọi người, Hoàng Thiên Vũ đã bước đến, anh trai yêu quý của tôi đã xô hết đám đông vây quanh tôi như sợ bọn họ làm bẩn em gái của anh ấy, trông mặt anh giận dữ vô cùng, và rồi, anh đã đấm thẳng vào mặt Harry bất chấp rằng chúng tôi đã được dạy dỗ rất kĩ về việc không được phép sử dụng bạo lực với người khác. Bọn trẻ hoảng sợ tri hô gọi cô giáo đến, nhưng anh vẫn không quan tâm, anh bước về phía tôi, nâng tôi dậy rồi bằng sức lực yếu ớt của một cậu bé chỉ mới lên 9, anh quàng tay đỡ cô em gái bé bỏng của mình bước đi. Lúc đó mặt trời hong đỏ góc trời phía tây, những hạt bụi ở sân trường vẫn bay nhưng chúng không thể chạm vào mắt tôi được nữa, bởi tôi đã gục đầu vào vai anh, giấu đi khuôn mặt tèm nhem nước mắt của mình, tôi không muốn bị bạn học gọi là đồ khóc nhè mít ướt.
Lúc đó tôi đã chẳng thấy gì nữa, chỉ có bên tai vang lên tiếng của anh trai, anh đã dõng dạc nói rất to, đến mức dù có tiếng tri hô cô giáo đến của mấy đứa trẻ vẫn vang lên choe chóe nhưng chẳng thể át nổi tiếng của anh, anh hét lên như muốn cả thế giới này nghe thấy:
- Em lúc nào cũng là cô công chúa hoàn hảo xinh đẹp nhất.
Anh trai đã rất ngầu, siêu ngầu, anh bỏ qua cả cô giáo sắp đến, bước qua lũ trẻ đang đứng trố mắt nhìn, anh đã cõng tôi ra xe, đã dịu dàng lau hết những giọt nước mắt của tôi, đã ôm tôi vào lòng, vỗ về vào lưng:
- Không sao hết, không sao, Nguyệt Khuynh của anh vẫn là cô công chúa hoàn hảo nhất, và anh trai của em sẽ mãi mãi là hiệp sĩ bảo vệ công chúa Nguyệt Khuynh.
Tôi đã không nói được một câu nào, chỉ biết để nỗi tủi hơn dâng lên cùng nước mắt, tôi đã khóc òa lên như một đứa trẻ mất đồ chơi, kể cả khi sát trùng vết thương đau rát tôi cũng không hề khóc nhiều đến mức đó. Mãi về sau lúc không còn sức để khóc nữa tôi mới bám vào tay áo anh trai mà rằng:
- Em ghét bọn con trai, sau này, em sẽ chỉ cần mỗi nii mà thôi.
Ba của chúng tôi vốn là người Việt Nam, gia đình sống ở Nhật nhưng vẫn mang quốc tịch Việt, mọi người trong nhà vẫn giao tiếp với nhau bằng tiếng Việt, nhưng tôi thích gọi Thiên Vũ là nii, trong tiếng Nhật nghĩa là anh trai - gọi cộc lốc không cần thêm kính ngữ, bởi tôi cảm thấy gọi như thế nghe thật là dễ thương.
Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ba, ba không mắng tôi, càng không đánh. Đối với ông ấy đánh đập luôn là cách giáo dục con cái man rợ và thô thiển chỉ những kẻ không dùng nổi đầu óc mới dùng đến. Nhưng sự lạnh lùng cùng thái độ thất vọng ngự trong đôi mắt ông khiến tôi sợ đến run người như thể nhiệt độ trong phòng lạnh lắm. Còn tôi, bất chấp cả vết thương vừa được băng ở gối, tôi đã quỳ xuống trước bàn làm việc của ông, một cách xin lỗi trịnh trọng mà tôi đã học được khi lớn lên ở đất nước Nhật Bản này. Kiềm lại cơn lạnh lẽo từ sự sợ hãi mang đến, tôi nói khẽ khàng:
- Thưa ba, con rất xin lỗi vì đã không đứng nhất, xin lỗi đã để nii vì con mà đánh nhau, con rất xin lỗi, sẽ không bao giờ có lần sau nữa.
Ba vẫn không tức giận hay quát tháo gì, ông ấy vẫn thế bất kể là tôi thành công hay thất bại, như thể tôi là thứ chẳng đáng để ông ấy phải tức giận, lúc nào cũng vậy, tôi chưa bao giờ có thể thay đổi được cảm xúc của ông, dường như giữa tôi và ba luôn có một khoảng cách nào đó mà vĩnh viễn tôi không thể chạm đến dù cho có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa.
Đêm đó ba chỉ thở dài, để lại một câu, chẳng biết nói với ai, dường như là nói với chính mình:
- Có phải tôi đã giáo dục nó sai cách rồi không?
Khi tôi bước vào thư viện ở lầu hai trong ngôi biệt thự đã nuôi dưỡng mình suốt 8 năm cuộc đời, Thiên Vũ đã ở đó, anh ấy ngồi ngay ngắn trên bàn học, kế bên là cuốn sách dày cộm, hẳn là một quyển sách kỹ năng nào đó mà theo ba là nó sẽ dạy cho Thiên Vũ cách cư xử hơn.
Thiên Vũ bị ba bắt chép phạt sách, còn tôi thì không bị gì, chỉ được "ban" một câu chẳng biết phải ngẫm thế nào để ra được đáp án, thật sự điều đó làm tôi thấy tổn thương rất nhiều mặc dù tôi đã cố dặn lòng ba chỉ là không nỡ phạt con gái.
Nhìn thấy tôi, Thiên Vũ buông bút, bất chấp rằng nếu anh dừng lại có thể sẽ phải ngủ muộn, anh vẫn chạy đến trước cô em gái mà mình yêu thương nhất, đôi mắt dường như rất muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói thế nào, thành ra bối rối:
- Em...em không làm gì sai hết, là do lỗi của anh, nếu không phải trước ngày thi anh rủ em đi chơi, hại em bị sốt thì em đã không thua tên đó, em không làm sai gì hết, là do anh không tốt, anh không bảo vệ được em.
Lúc này đây tôi bỗng nhớ lại ánh mắt sùng bái của những cô giúp việc trong nhà khi họ nhìn tôi, ánh mắt kì vọng của mẹ, lại nhớ đến ánh mắt thất vọng của ba và giọng cười của bọn trẻ chiều hôm nay. Bất giác tôi cảm thấy như có cái gì đó lạnh ngắt bọc lấy tim mình, nhưng đó không phải là cái lạnh từ sự sợ hãi như lúc tôi đối mặt với ba, mà là cái lạnh của một con người mạnh mẽ, cái lạnh đủ để đóng băng trái tim tôi lại - thành trì bất diệt của nữ thần sau này.
Bước đến trước mặt anh trai, tôi khẽ đặt tay lên bờ má đang đỏ bừng lên vì bối rối của anh, ngẩng cao đầu dứt khoát nói:
- Cậu ta nói đúng, công chúa cũng chẳng có gì hoàn hảo, cũng chỉ là một cô gái yếu đuối được hiệp sĩ và hoàng tử bảo vệ thôi, từ giờ trở đi, em, Hoàng Nguyệt Khuynh này sẽ không còn là cô công chúa vô dụng kia nữa, em sẽ trở thành một nữ thần, một nữ thần bất bại, một nữ thần mãi mãi đứng trên đỉnh của vinh quang, và rồi, em sẽ ngạo nghễ nhìn xuống những kẻ về nhì thất bại kia, như cách Harry đã nhìn em hôm nay vậy.
Nhưng tôi đã không thể thực hiện lời hứa đánh bại Harry được nữa bởi vì sáng hôm sau cô giáo thông báo rằng mẹ Harry vừa qua đời nên cậu ấy đã về Mỹ, và từ đó tới tận bây giờ, đã tám năm trời rồi tôi vẫn chưa hề gặp lại Harry lần nào nữa.
Nhưng tôi chắc chắn rằng dù có bao nhiêu năm nữa trôi qua thì món nợ này tôi cũng sẽ trả đủ cho Harry.
- Chờ mà xem, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cậu phải gục dưới chân của nữ thần Hoàng Nguyệt Khuynh này.