Vẫn chờ anh đến nói lời yêu

Chương 24 : Thật ghen tị với cô gái có được sự dịu dàng của anh

Hạ ngồi ở hàng ghế phía sau. Nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt về phía ghế bên cạnh đằng trước.

Bởi vì chỗ đó vẫn luôn trống trải như vậy. Giống như bất kì ai đều không thể chạm vào nó. Chưa bao giờ Thiên cho phép cô ngồi ở ghế cạnh anh cả. Có một lần, cô bướng bỉnh ngồi đó với ý muốn chọc tức anh. Lại không ngờ, người lúc nào cũng đối xử dịu dàng với cô lại đóng mạnh một cái rầm cửa xe lại, giống như đang bộc lộ sự tức giận của mình. Đó là lần đầu tiên Hạ thấy anh hút thuốc, ngồi bên vệ đường nhả khói trắng. Đêm tối bao vây khiến anh chìm trong sự tĩnh mịch và cô đơn. Anh hút từ điếu này sang điếu khác. Đến khi gói thuốc cạn, cuối cùng anh cũng đứng dậy, bình tĩnh nói :

- Cô ấy ghét người khác chạm vào đồ của mình.

Từ đó Hạ không bao giờ có ý nghĩ ngồi ở đó nữa. Cô ghét nhìn thấy anh hút thuốc, ghét cách anh khóc trong lòng, ghét cách anh nói hai chữ “cô ấy”, ghét việc mình gợi lại một mảnh quá khứ nào đó trong anh.

Hạ nhìn bóng lưng anh chăm chú. Quá quen thuộc với tính cô, Thiên vẫn bình tĩnh lái xe, nhưng cô vẫn chỉ ngồi đó yên lặng, không hề phát ra âm thanh nào, thật khác với cô gái nói không ngừng bình thường anh biết. Không hiểu sao anh thấy không quen, đành mở miệng trước

- Có bị thương chỗ nào không ?

- Không.

- Em đã ăn gì chưa ? Muốn về nhà hay đến chỗ bà Xu ăn bánh đúc trước đã ?

- Về nhà đi.

Cô thỉnh thoảng ậm ừ thay cho câu trả lời, rồi khi cuộc trò chuyện trở nên tẻ nhạt thì dứt khoát nhắm mắt lại như muốn ngủ, Thiên giảm tốc độ

- Ông anh nhớ em, cứ nhắc mãi, khi nào rảnh thì về thăm ông đi.

Rõ ràng lần trước cô gặp, ông Tôn nào có chút biểu hiện nào là nhớ nhung cô đâu, lúc cô chuyển đi thậm chí còn giục cô đi mau mau một chút, giống như hận không duổi cổ cô đi từ sớm ấy chứ.

Lần này Hạ không đáp, mắt nhắm chặt, mi mắt run rẩy, hỏi khẽ :

- Vậy… anh có nhớ em không ?

Gặp đèn đỏ, Thiên dừng xe lại, qua gương, anh nhìn thấy cô đã mở to hai mắt long lanh mong chờ anh trả lời, anh thở dài

- Không.

Anh không nhớ em, thực sự không nhớ em chút nào.

Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt.

Đến khi ra khỏi xe, Hạ liền tiến đến thùng rác trước cửa, tháo dép ra, ném đôi dép thỏ bông mà tuần trước cô phải xếp hàng để mua vào đó, tức giận ca cẩm

- Em cũng ghét đồ của mình bị người khác chạm vào.

Chỉ riêng anh là ngoại lệ.