Vẫn chờ anh đến nói lời yêu

Chương 27 : Trở về nơi làm trái tim con thương tổn

Hạ nhận được điện thoại của bác sỹ khi cô đang điên cuồng mua sắm trên kênh mua sắm quen thuộc. Giọng bác sỹ lạnh đến nỗi trong buổi chiều mùa hè gió thổi, cô khoác thêm cái áo khoác mỏng rồi mà vẫn rùng mình

- Ông cháu ngất xỉu, vẫn còn đang kiểm tra sức khỏe.

Nghe xong Hạ cũng chẳng có phản ứng gì, tiếp tục ấn “mua” mặc cho ngón tay đã tê tê không còn cảm giác

- Ông nội lại giở trò rồi, chú cũng đừng có thuận theo ý ông cháu nữa…

Cái lí do cũ rích này ông ấy đã xài đi xài lại biết bao nhiêu lần rồi, thế mà không biết chán chứ ! Đem sức khỏe của mình ra dụ cô về chắc chỉ có ông cụ nhà cô thôi

- Bác sỹ không lấy sức khỏe của bệnh nhân ra đùa. Nếu không về sau này đừng hối hận.

Bác sỹ còn nói thêm gì đó, Hạ cũng không để vào tai nữa, cô vội vàng lao ra khỏi nhà.

Ông Huy nằm trên giường, nghe bác sỹ nói chuyện với Hạ, ngán ngẩm lên tiếng

- Cậu dọa cháu gái tôi rồi. Lát nữa con bé mà biết ông già này chỉ bị thiếu ngủ thì chắc nó không chỉ đánh gãy tay cậu mà còn phá luôn cái nhà này mất.

Vậy ai vừa nãy còn dỏng tai lên xem cậu nói gì hả ?

Cậu bác sỹ kia đẩy đẩy gọng kính, kiểm tra các thông số xét nghiệm, lắc đầu nhìn ông

- Không chỉ thiếu ngủ, ông còn thường xuyên bị kích động, dẫn đến tình trạng căng thẳng, mệt mỏi, chán ăn, lại có một thời gian dài lạm dụng thuốc an thần. Tâm bệnh không phải là bệnh mà bác sỹ cho liều thuốc là có thể chữa được. Cháu cần trực tiếp nói chuyện với người nhà để tìm biện…

Ông Huy ngắt lời

- Được rồi. Được rồi. Tam, đưa cậu bác sĩ này về nhà đi !

Đúng là con của thằng bạn ông, từ gương mặt đến nghề nghiệp, thói quen, cả cách nói chuyện cũng y như bố nó. Khiếp, nhà này đẻ con hay đẻ giọt nước giống cha thế không biết.

Lúc Hạ vào phòng, thấy ông nội nằm trên giường, hai mắt chăm chú xem chương trình hài trên màn hình lớn gắn trên tường, tay còn cắm một cái kim chuyền chai nước gì đó, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Ông Huy ngứa mũi quá, mà tay phải thì không được di chuyển, tay trái do lúc ngất xỉu vấp ở mép bàn, bị xước có một chút mà ông đòi băng bó thành một cục thật to cốt để Hạ thấy. Thế nên ông quay đầu, có ý định ma sát mũi với gối cho đỡ, nhưng lại thấy cháu gái đang lẳng lặng nhìn ông, ông quên cả ngứa

- Cháu về nhà lúc nào vậy, sao không nói gì ?

Hạ lại gần ông, nói :

- Cháu mới đến thôi.

Ông muốn tắt cái thứ ồn ào này đi mà cánh tay bị băng đã đè bẹp cái điều khiển, không làm cách gì được. Hạ giúp ông tắt ti-vi, khẽ hỏi :

- Ông có thấy mệt nữa không ? Bác sĩ cũng thật có tâm, ông có biết để băng được dày như thế mỏi tay lắm đấy !

Câu đầu tiên là lo lắng, câu sau là vạch trần ông.

Ông Huy xấu hổ muốn đưa tay sờ mũi, nhưng phát hiện hai tay đều không dùng được, đành thôi vậy

- Ông không sao, ngồi xuống đây, kể chuyện cho ông đỡ buồn đi.

Hạ ngoan ngoãn nghe theo ông, cô ngồi nói chuyện với ông, trên trời dưới đất chuyện nào cũng kể, từ chuyện ở cửa hàng đến tất cả những người dạo này cô có duyên gặp gỡ, kể cả chú bảo vệ lưu manh, không sót chút nào. Không khí ấm áp hài hòa và thư thái vô cùng, có lúc ông Huy cười đến đau cả bụng. Đúng là chỉ có đứa cháu gái này mới hợp ý ông, không uổng công ông nâng niu như “con gái rượu”.

Ông nhìn cô cháu gái còn văng nước miếng tứ tung, đột nhiên cười đến hả hê. Nhưng khi Hạ ném chiếc áo khoác mỏng ra, bắt gặp vết sẹo dài mờ mờ ở cánh tay cô, ông thở dài. Ông hỏi Hạ :

- Động trời vẫn còn mỏi à ?

Hạ lắc đầu. Vết thương ở tay là do năm đó cô gặp tai nạn, là do một người phụ nữ say rượu tông vào khi đi học về. Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, Hạ đã tưởng mình ngỏm củ tỏi ngay ấy, thật may là chỉ gãy tay và xây xát nhẹ. Sau đó thỉnh thoảng động trời, những hôm thời tiết biến đổi thất thường thì cánh tay mỏi nhừ thôi rồi, có lần chỉ muốn một đao chém xuống, nhưng từ đợt thím Dư mua lá thuốc gia truyền từ một thầy thuốc có tiếng tăm ở quê thím sắc cho cô uống thì không còn nữa.

- Không đau nữa đâu ông, may mà có thím Dư đó.

Vì muốn ông thôi lo lắng, Hạ giơ cánh tay lên làm trò hề chọc ông

- Ông xem. Đây là mầm non này, mầm non lớn thành cây cao này. Cây cao rồi cao mãi luôn… Ơ, gió từ đâu đến vậy, càng ngày càng mạnh rồi, cây sẽ ngã mất thôi, không thể chống đỡ nổi. Rầm, cây ngã xuống rồi.

Theo câu chuyện, cái cây cao lớn là cánh tay Hạ đã ụp phát lên bàn tay băng kín của ông Huy.

- Bắt tay ông này. Thật thần kì, cây mọc ra lại rồi này ông.

Thế là câu chuyện lại cứ thế tiếp tục. Bắt đầu bằng mầm non, kết thúc cũng là mầm non, một câu chuyện tuần hoàn dài lê thê kể mãi không hết.

Ông Huy thôi trầm mặt, bởi vì khuôn mặt lại có xu hướng nở hoa rồi, bây giờ ông thấy vui quá. Câu chuyện Hạ vừa diễn tả, là câu chuyện hồi bé ông tự sáng tác ra để dỗ dành cháu gái khi ngồi buồn rầu ngồi ở xích đu gỗ trước nhà. Có khi ông còn làm trò nuốt cà chua rồi nhả ra nữa. Những lúc đó Hạ sẽ bắt ông hả miệng thật to, lè lưỡi ra để tìm quả cà chua vừa biến mất. Rồi không tìm được, cô sẽ bĩu môi nói ông chơi gian… và ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên khi ông lấy quả cà chua từ trong miệng ra. Mà vừa lúc nãy, những lời Hạ nói ra, đều không sai một chữ nào, y như những gì ông từng kể cô nghe.

Lúc vô tình liếc qua đồng hồ treo tường thì Hạ đột nhiên đứng bật dậy, bỏ dở câu chuyện đang kể

- Con về đây !

Cô vội vàng đến mức không xỏ dép nữa, chân trần chạm nền nhà lạnh, đi ra ngoài, giống như chỉ cần ở thêm vài giây nữa là sẽ bắt gặp thứ gì đó thật đáng sợ.

- Ở lại ăn cơm tối đã con.

- Không, lần sau con sẽ đến nữa.

Còn lần sau là lúc nào chính Hạ cũng không biết.

Ông Huy bất lực gọi :

- Hạ.

Ông nói : Hạ. Ngoài ra không có nói thêm gì nữa. Nhưng ông biết mình đã thắng. Bởi vì chưa bao giờ Hạ nghe ông gọi tên cô yếu ớt như vậy mà không ở lại. Quả nhiên là ông già đến lẩm cẩm rồi, còn dùng cả chiêu này để ép buộc con bé.

Hạ đúng thật dừng bước, dựa vào cửa gỗ, cúi đầu không đáp.

- Ở lại đây với ông thêm vài ngày nữa hẵng về con.

Sau đó thật lâu ông mới nghe một tiếng khẽ đáp lại

- Vâng.

Ông Huy đã yên lòng, cũng không sợ cô bỏ về giữa chừng, bảo cô đi dạo đâu đó cho vui. Hạ không định đi một mình, cô đẩy ông nội ngồi trên xe lăn. Hồi bé cô rất ít khi đến đây, nhưng giờ lại muốn đứng mãi trên cầu nhân tạo ngắm hoàng hôn, Hạ có thể nhìn thấy cả một bức tranh màu mang sắc buồn mà đẹp đến nao lòng, thấp thoáng hương vị của ngày xưa.

Hồi bé cô chỉ thích những thứ sáng lấp lánh. Lớn lên rồi chỉ thích hoài niệm.

Ông kể :

- Mấy bụi hoa hồng con trồng lần trước nở hoa rồi, rất đẹp. Bà Vân lấy cánh hoa ép khô làm trà. Khi nào về nhớ đem về mà pha.

- Mùi vị như thế nào ạ ?

- Thơm lắm !

Hạ cúi đầu, nhìn ông trìu mến, hỏi :

- Ông thích chứ ạ ?

Ông Huy gật đầu. Bụi hoa hồng ấy giống như làm sáng bừng cả căn nhà, ông không thích sao được

- Ngày mai con sẽ trồng thêm vài loại hoa khác nữa… được không ông ?

- Cứ thoải mái như hồi con ở đây ấy, không cần phải hỏi ý ông làm gì. Chúng ta là người một nhà mà.

Hạ mỉm cười, gật đầu. Tất nhiên rồi, ông nội chính là người thân của cô, đâu cần phải khách sáo.