Vẫn chờ anh đến nói lời yêu

Chương 31 : Phẫn nộ của chúng ta

Buổi chiều, Dì Hoa kéo cô và Hiểu Đông đi chơi. Nói là đi chơi cũng không đúng, vì chủ yếu là tập trung quét sạch đồ đạc ở cửa hàng cho cô

- Cái này đẹp thật ! Của con này !

- Kiểu chân váy này hợp với con quá !

- Hạ, mau, mau lại đây thử, đứng đực ra đó làm gì ?

Ngay cả Hiểu Đông không có mắt thẩm mỹ cũng ném cho cô một đống đồ

- Chị, mấy cái này thật đẹp !

Ánh mắt long lanh chờ mong Hạ khen thằng nhóc một câu. Vì thế mà cả một buổi càn quét, Hạ quay như chong chóng, hết cái này rồi cái kia, mặc xong lại cởi, cởi rồi lại mặc, cô thử đồ đến sái cả tay luôn đây. Hạ mệt mỏi nằm trườn trên ghế dài của cửa hàng

- Không thử nữa. Mệt chết đi được.

Cô đầu hàng, nhưng đột nhiên cười gian một cái thoạt trông rất giống phường gian xảo, nói :

- Giờ đến lượt hai người !!

Đến khi ba người với ba núi đồ quay về là chập tối, nhà đã có biến.

Hạ nghe thấy giọng chú Tuấn lạnh lẽo không chút hơi ấm, vang khắp căn nhà

- Chỉ có con là con trai bố thôi, anh ta đâu phải con trai bố.

Dì Hoa vội vàng kéo Hiểu Đông và cô vào phòng, tỏ vẻ không xen vào. Đây là chuyện giữa những người đàn ông, họ cần giải quyết vấn đề để có tiếng nói chung, bà không muốn nhiều chuyện. Hạ cũng không muốn nhiều chuyện. Hiểu Đông thì vui vẻ vì có thời gian bên chị gái và mẹ, đương nhiên càng không muốn ra ngoài làm gì. Vì vậy khung cảnh hài hòa ấm áp ở trong phòng trái ngược với những gì đang diễn ra ngoài kia.

Một tiếng “bốp” thật to như xé tan bầu không khí ngột ngạt.

- Mày câm miệng cho bố !

- Con nói gì sai mà phải im lặng. Bao nhiêu năm qua, bố chỉ thiên vị anh ta, còn con trai thì lại vứt bỏ như thứ gì đó ghê tởm. Không phải sao ?

Tuấn lau máu bên khóe miệng. Nhếch mép, nói :

- Con nhắc nhở bố lần cuối cùng. Tiền mình làm ra, không thể cho không người ngoài.

Ông Huy tức đến hộc máu, thở phì phò

- Đó là anh trai mày, là người có cùng dòng máu của mẹ với mày. Vậy mà mày có thể dễ dàng vứt bỏ máu mủ ruột rà vì mấy mẩu giấy đó sao ? Mày đúng là bị điên.

- Đúng, con sắp bị bố biến thành thằng điên rồi. Nếu bố không muốn con điên hơn nữa thì nhanh chóng đem hết tài sản bố có chuyển sang cho con đi.

Ông Huy nói không nên lời, tay siết chặt nắm đấm

- Mày… mày…

Tuấn cười ha hả, chỉ vào Kiên vẫn yên lặng nãy giờ

- Anh ta không có chung dòng máu với bố. Bố có thể coi anh ta là con, nhưng tuyệt đối không phải là anh trai con.

Lần này Tuấn lại nhận thêm một cái tát giáng trời, nhưng không phải từ ông Huy, mà là từ Kiên. Tuấn khạc một bãi đờm xuống sàn nhà. Đột nhiên như bị cái gì đó thôi thúc, hắn gào lên

- Anh có quyền gì đánh tôi ? Anh trai á ? Ha ha. Đừng có mơ.

Kiên túm lấy cổ áo Tuấn, gằn giọng trách mắng

- Chú còn muốn sống thảm hại như thế đến bao giờ ?

Kiên tuyệt vọng. Đúng vậy, tôi là đứa con riêng của chồng trước, tôi không có quan hệ máu mủ với bố của cậu. Nhưng tôi vẫn là anh trai chú, tôi không thể trơ mắt đứng nhin chú bị hủy hoại bởi lòng tham, sự ích kỉ, ngu ngốc và tuyệt vọng.

Kiên nhìn ông Huy. Đó là ánh mắt toát lên sự kính trọng, mến yêu, gần gũi nhưng vẫn xen lẫn sự ngăn cách bởi bức tường vô hình nào đó. Vì không cùng huyết thống nên không thể thân cận hay sao ? Vì tôi và bố cậu không có chung dòng máu, nên bao nhiêu năm qua cậu dám phủ nhận mối quan hệ người cùng một nhà của chúng tôi sao ?

Đúng vậy, tôi thừa nhận ông ấy không phải là bố tôi, nhưng chính là người tôi kính yêu nhất trong cuộc đời. So với người bố năm đó rượu chè cờ bạc đánh đập mẹ tôi tàn bạo, cũng là khiến mẹ của chúng ta rơi lệ bỏ trốn trong đêm, tôi càng xem ông ấy là bố tôi hơn. Đó là bố cậu, chồng mẹ cậu, cũng là chồng của mẹ tôi. Chồng của mẹ chúng ta. Vậy tại sao không thể là bố của tôi ? Vậy tại sao tôi không thể là anh trai cậu ?

Ông Huy lấy bà của Hạ khi bà ấy đã từng trải qua một cuộc hôn nhân đỗ vỡ. Ngày kết hôn, bà cùng cậu con trai đã mười mấy tuổi bước vào cửa lớn, nơi từ đó về sau họ gọi là nhà, là gia đình, là mái ấm. Ông Hạ chấp nhận tất cả, bao dung, yêu thương người vợ và ngay cả đứa con trai không cùng huyết thống. Khi chào đón thêm một thành viên mới của gia đình, một bé trai kháu khỉnh, ông Huy đã nói với Kiên, lời nói ấy giống như lúc Kiên ôm Hiểu Đông mà nói với Hạ

- Kiên, đây là em trai con. Từ nay về sau nhất định con phải bảo vệ, yêu thương và giúp đỡ nó trưởng thành. Hai anh em nhất định phải nương tựa vào nhau.

Lúc đó, ông Huy đã nhận được một cái gật đầu chắc nịch. Nhưng kết quả là trải qua bao nhiêu năm, Kiên vẫn chưa thực hiện được lời hứa ấy. Lời hứa với bố anh, lời hứa nhất định sẽ bảo vệ cậu em trai. Bao bọc nó. Giúp nó trưởng thành, nên người. Biến nó thành cậu em trai được cưng chiều nhất.

- Tôi cứ thích sống như vậy đấy, anh quản được chắc ?

Kiên nhìn theo bóng lưng của em trai, thở dài. Dường như khi đối mặt với tính cách ngoan cố của Tuấn, anh chỉ biết thở dài lại thở dài, không có cách nào khuyên nhủ nổi.

Ngược lại, ông Huy không thể nào cho qua mọi chuyện dễ dàng, cũng không đành lòng nhìn đứa con trai lầm đường lạc lối

- Đứng lại cho bố, mày có giỏi bước ra khỏi đây một bước, sau này đừng bao giờ quay về đây nữa.

Đáp lại ông là tiếng bước chân ngày càng xa dần.

- Tuấn, mày có nghe bố nói không hả ?

Ông ôm ngực đau đớn, thét lên lần cuối rồi ngã gục xuống sàn, tuyệt vọng như cái khoảnh khắc vợ mình rời khỏi thế gian vậy.

- Đó là anh trai mày !! Anh trai mày đấy !!

Vậy mà bao nhiêu năm qua, cho dù ông có hàn gắn như thế nào, ông chẳng thể để hai đứa con trai mình thân cận như những lời dặn dò trước lúc ra đi của bà được. Nếu cứ như thế này, có khi nào đến khi ông chết cũng không thể chứng kiến được cảnh gia đình đoàn viên, yêu thương lẫn nhau hay không đây ?

Kiên ôm lấy ông. Ông gục đầu xuống vai anh run rẩy. Những giọt nước mắt lành lạnh, mặn chát rơi xuống, ướt đẫm áo ông, lại không biết là từ ai mà ra.

Đêm đó, một vụ tai nạn giao thông xảy ra. Nguyên nhân được cho là uống rượu say không làm chủ được xe máy, may mắn là không làm bị thương người khác. Đồng thời, nạn nhân bị gãy xương đùi, cộng thêm xây xát nhẹ ngoài da, nhưng lại không thương tổn đến não bộ. Người đó là chú Hạ.