Bàn phím gọi đi vẫn chưa ấn xuống, tiếng bước chân của người sau lưng đột nhiên tăng nhanh hơn, pháng phất như sắp tới gần cô rồi.
An Lộc bị dọa tay run cầm cập, điện thoại trực tiếp rơi trên mặt đất.
Trong một lúc đầu như nứt ra, cô hoảng sợ xoay người, chỉ thấy một cái bóng như ma quỷ dừng bên cạnh, thuận theo đó cúi người cầm lấy điện thoại của cô.
Điện thoại không hề chia năm xẻ bảy như trong tưởng tưởng, hoàn toàn chửng tổn hao gì nằm gọn trong lòng bàn tay dày rộng, lại lên trên thêm chút là một ống tay áo sơ mi trắng.
An Lộc khiếp đảm ngẩng đầu lên, trong bóng đêm nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc kia, suýt chút nữa thì khóc ngay tại chỗ.
Đôi mắt đỏ hồng, hốc mũi chua sót, sụt sịt gọi: “Anh làm cái gì thế? Dọa chết em rồi!”
Người đàn ông khua khua điện thoại, sắc mặt còn khá bình thường, chỉ có giọng nói buồn bực: “Sợ em giữa đường bị yêu quái tha đi.”
An Lộc nhận lấy điện thoại, vì lúc trước bị lạnh nhạt mà có hơi ấm ức, lầm bầm nói: “Ai cần anh lo.”
“Em cho rằng anh muốn lo cho em lắm à.”Trình Dập nhét điện thoại vào túi cô, bước vượt qua cô đi về phía trước. “Cô nhóc không có lương tâm.”
An Lộc hậm hực đi đằng sau anh, hai người cả đoạn đường không nói chuyện.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đến ngã rẽ vào ký túc xá, An Lộc đi nhanh hơn, chốc lát đã vượt qua anh chạy vào cổng.
Trình Dập dừng bên bồn hoa ảm đạm, hô lên với cô: “Quay lại.”
Nội tâm An Lộc không thèm để ý đến anh, nhưng mà đôi chân không nghe lời gì hết, lại ngoan ngoãn quay lại.
Cách khoảng một mét nhìn anh, đôi mắt ngân hạnh màu hổ phách sáng lên ánh sáng quật cường: “Còn có việc gì nữa?”
Trình Dập nhìn cằm cô nhóc phồng lên như trái bòng, có chút buồn cười.
Anh lấy một thứ trong túi ra, đồng thời kéo tay cô, lấy thứ lạnh lẽo kia đeo lên cổ tay cô.
Bàn tay ấm nóng của người đàn ông nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, đầu ngón tay hơi thôi ấn lên mặt đồng hồ.
“Quà năm mới.” Anh buông tay cô ra, khóe miệng chứa nụ cười nhàn nhạt, “Tuy có muộn một chút, nhưng mà em không được tức giận. Vì em chọc anh tức giận trước đó.”
“….” Hừ.
“Em muốn anh phải làm thế nào? Hửm?”Anh thở dài, lòng bàn tay khẽ xoa đỉnh đầu cô, “Đào tim móc phối đối tốt với em, chỉ một câu nói mà muốn đẩy anh ra, em thực sự không có lương tâm à?”
Quãng thời gian này anh thực sự cảm thấy mình bị điên rồi.
Môi lần nghĩ đến cô nhóc này bình tĩnh hòa nhã nói với anh phải duy trì khoảng cách, cả người như đạp phải mìn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Anh chỉ có thể dùng lạnh lùng đè phẫn nộ trong lòng mình xuống.
Nhưng tức giận thì tức giận, cô là bảo bối anh hận không thể hòa vào trong xương máu của mình, làm sao có thể nhẫn tâm không lo cho cô đây?
“Không phải đâu.” An Lộc cắn môi, “Xin lỗi, nhưng mà em không muốn đẩy anh ra, chỉ là cảm thấy, ở trường phải chú ý một chút, dù sao….”
“Anh biết.” Trình Dập nghiêm túc nhìn cô, “Anh sẽ không để bọn họ nói linh tinh trên diễn đàn nữa, còn những cái miệng nhạt nhẽo kia anh chẳng thể chặn lại được, sau này anh sẽ chú ý, em không cần phải quá áp lực trong lòng.”
“Vâng.” An Lộc gật đầu, giơ cổ tay trái lên, sờ sờ mặt đồng hồ nhẵn nhụi, “Cái này bao nhiều tiền vậy ạ?”
“Tám mươi triệu.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc:!!!!
“Trêu em thôi, không cần tiêu tiền, là đồ anh sư tầm.” Trình Dập cười cười, “Anh thấy nó rất hợp với em, nên tặng cho em.”
“….” Đồ sư tầm, vậy thì vô giá rồi.
An Lộc chỉ cảm thấy cổ tay nóng như lửa đốt.
“Được rồi, đi vào đi.” Trình Dập vỗ vai cô, nhìn nhìn phía trước lầu ký túc xa, “Nghỉ ngơi sớm chút.”
An Lộc cười gật đầu: “Vâng.”
Lúc cô định xoay người chạy đi, bước chân so với ban nãy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Giống như cục tức nhịn trong lòng rất lâu rồi, cuối cùng cũng tan biến.
-
Khu vực phía đông B đại có một mảnh đất lớn, ban đầu là đất ruộng. Từ sau khi bị quy hoạch cho trường học, bỏ hoang rất lâu.
Vừa đúng lúc bị dùng cho hoạt động tiết trồng cây.
An Lộc học lớp ba hình như có trồng cây trong tiết trồng cây, sau đó thì ngày lễ này hình như chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
Hoạt động do hội sinh viên tổ chức, An Lộc và một đàn chị khác phụ trách quản lý kinh phí, cũng xem như một công việc nhàn rỗi.
Tiền đều ở trong tài khoản của đàn chị, cô chỉ phụ trách ghi chép các khoản, cũng đồng thời chỉ là một vị trí bày ra cho đẹp.
Chẳng qua là vì bày ra cho đẹp, nên thường xuyên bị những phòng ban khác chiếm dụng.
Buổi tối ngày 11 tháng 3, An Lộc đang chuẩn bị đi tắm, thì nhận được điện thoại của đàn chị.
“An Lộc, bây giờ em không có việc gì chứ? Bên thu mua mua cây về rồi, bây giờ ở trung tâm hoạt động không có người, em đi tìm Thôi Hạo lấy chìa khóa, sau đấy thì đến kho đợi nhận hàng.”
An Lộc mặc lại chiếc áo khoác vừa cởi: “Đàn anh Thôi Hạo ở đâu ạ?”
“Tối nay cậu ta có tiết, em cứ ra ngoài trước đi, chị hỏi cậu ra rõ ràng ở giảng đường nào rồi nói cho em sau.”
“Vâng.”
An Lộc đi tới dưới lầu ký túc xá, thì nhận được tin nhắn đàn chị gửi đến: [Phòng 802 tòa 15]
Tòa 15? Đó chẳng phải lầu dạy học của viện pháp luật sao?
An Lộc ở trường được hơn nửa học kỳ rồi, đối với mười mấy tòa nhà dạy học vẫn ở trạng thái mù tịt, bị người ta hỏi đường, thì trừ địa chỉ của học viện mình thì những nơi khác không trả lời nổi.
Nhưng mà viện luật dễ tìm, chính là tòa nhà bên cạnh tòa mà cuối kỳ cô ở đó ôn tập.
Cô dễ dàng tìm được phòng 802, bên trong yên tĩnh, chỉ có thầy giáo đang giảng bài.
Chỉ có điều giọng nói của thấy giáo này có chút quen thuộc.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc sờ sờ tai, không nghĩ nhiều, khe khẽ ló đầu vào nhìn xem.
Nhìn một cái đã thấy người đàn ông đang giảng bài trên bục.
Anh đứng trước màn hình, bị ánh sáng của máy chiếu tới lúc sáng lúc tối, từ dưới mũi đổ xuống đều chìm trong bóng tối, nhưng không che được khí chất cao quý nhã nhặn của anh.
Chiếc áo dạ màu ca phê tôn lên dáng người cao lớn đĩnh đạc của anh, cổ áo được kéo lên khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng trẻo có lực.
Cánh tay anh chống lên mặt bàn, hơi khom người, lúc giáng bài, vẻ mặt lạnh lùng mà chăm chú.
Đợi ánh mắt lạnh lùng của anh quét tới, An Lộc hít một hơi thật sâu, trốn ra ngoài phòng dạy học.
Cô vừa gửi tin nhắn cho Thôi Hạo: “Đàn anh, em đến cửa phòng 802 rồi.]
Qua hơn một phút Thôi Hạo mới nhắn lại: [Em đợi một lát đi, vào đây ngồi, hôm nay đàn anh dạy thay, anh ấy rất nghiêm túc còn khủng bố hơn cả thầy giáo cơ.]
An Lộc: [Vậy phải đợi đến bao giờ ạ? Người ta giao hàng đến rồi thì phải làm sao?]
Thôi Hạo: [chút nữa có bài thi trắc nghiệm nhỏ, anh sẽ làm xong nhanh nhất có thể TAT sẽ không lâu đâu.]
An Lộc: [….Vâng.]
Không phải rất tán thưởng biểu tượng cảm xúc của đàn anh.
An Lộc không dám đi vào, sợ bị Trình Dập bắt được,cho nên đứng ngoài phòng học đợi, mệt thì dựa vào tường ngồi xổm chút, chân tê thì đứng lên đi vài bước.
Không biết qua bao lâu, buồn ngủ đến mức sắp ngủ gật đến nơi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền tới.
Cả người cô linh hoạt hẳn lên, ngẩng đầu nhìn qua,, liền nghe thấy giọng cười trầm thấp: “Em chắc là không phải đến tìm anh chứ?”
An Lộc sờ gáy, gật đầu: “Vâng.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ánh mắt Trình Dập lạnh lùng quét một vòng trong phòng học: “Tìm ai?”
An Lộc thành thực đáp: “Đàn anh Thôi Hạo.”
“….”
Trình Dập không nói chuyện, An Lộc liền có chút hoảng, cắn môi, dùng ánh mắt chăm chú đáng yêu mà cô vẫn thường dùng nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của anh.
Trình Dập bỗng nhiên không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm ngưng trọng dần dần tản ra, nhưng dường như ánh sáng trong mắt trở nên u ám.
“Ồ.” Anh gật đầu, không nhìn cô: “Làm xong bài thi là có thể được nghỉ, nhưng giờ nghỉ chỉ có mười phút, bọn em tranh thủ thời gian.”
“Tiết sau tôi sẽ điểm danh.” nói xong, anh xoay người đi vào phòng học.
An Lộc nhìn bóng lưng tiêu sái như gió của người đàn ông, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng mà không biết nói sao.
Cô âm thầm đi từ cửa sau vào, va chạm với ánh sáng từ trên bục giảng, nhưng anh lại rất bình đàm dời đi, giống như cái nhìn ban nãy chỉ là ảo giác.
Quả nhiên Thôi Hạo hoàn thành rất nhanh, không tới mười phút đã làm xong rồi, đi ra đem chìa khóa kho đưa cho An Lộc.
Có lúc thì tên của mình được dùng làm tên nguyên cáo trong vụ án, đương nhiên không phải là loại chính diện.
Có lúc lại bị gọi lên trả lời vấn đề vô cùng xảo quyệt. Anh ta không trả lời được đỏ cả mặt, ngời trên bục sử dụng khiến thức chuyên môn của mình để nghiền ép IQ của anh ta.
Cứ cảm thấy đây giống như đang…..phát tiết?Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ngay cả điểm danh cũng đẩy tên anh ta về phía cuối cùng.
Thôi Hạo lắc đầu, cảm thấy bản thân mình chắc chắn nghĩ nhiều rồi.
Đàn anh là người đàn ông có tấm lòng rộng mở cỡ nào.
*Min: he he nhầm rồi cưng ơi.
-
Ngày diễn ra tiết trồng cây, tất cả thành viên của hội sinh viên và các bạn sinh viên báo danh cùng nhau tham gia tiết trồng cây.
Hai người một tổ, rút thăm quyết định.
An Lộc rút thăm cùng nhóm với Thôi Hạo.
An Lộc cái gì cũng không rành, hoàn thoàn kỳ vọng vào thành viên trong nhóm, mà sau đó cô phát hiện, Thôi Hạo ở nhà cũng chính là tiểu hoàng đế cơm đến há miệng áo quần đến giơ tay, ngay cả cái xẻng cũng không biết dùng.
Cuối cùng nhóm của cô thất bại, bị phạt hàng ngày tới tưới nước cho những cây này.
Starlight Nightclub đều sẽ có phòng vip bạch kim, mấy người đàn ông ngồi trên sô pha đều ôm một tiếp viên bồi rượu, lời nói tục tĩu.
Trình Dập cũng uống không ít rượu, nhưng mà bên cạnh anh không có phụ nữ, chỉ có một mình Trình Hạo Hiên.
“Hôm nay đều là những tài nguyên không dễ gì có được, tùy tiện một người nào cũng có thể giúp mày chống một mảnh trời, mày phải nắm chắc lấy.” Trình Hạo Hiên giữ lấy bả vai anh, lời nói thành khẩn: “Anh chỉ có thể giúp mày đến đây thôi, nếu mà để ông nội biết được, chắc chắn lột da của anh mày.”
Trình Dập cười một cái, chạm cốc với anh ta: “Cảm ơn.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trình Hạo Hiên uống cạn rượu trong ly, nhìn anh khẽ thở dài: “Mày nói xem công ty tốt như vậy buông tay không làm, cứ nhất quyết đòi tự mở văn phòng luật sư gì đó, thứ đồ chơi đến tiền này có gì vui?”
Trình Dập lắc đầu, một ngụm uống hết.
“Anh biết, gập ghềnh của chú nhỏ trong lòng mày không vượt qua được, nhưng mà con người vẫn phải nhìn về phía trước chứ. Bây giờ ba mẹ mày dù sao cũng không còn nữa, bà nội cũng không còn, mày không nghe lời ông nội, không phải là vội đi tìm chết sao?”
Trình Hạo Hiên vỗ vai anh: “Mày cẩn thận ông nội mà tức giận cũng thu hồi cổ phần của mày về, xem lúc đó mày đi đâu mà khóc.”
“Việc của tôi, trong lòng tôi từ biết.” Trình Dập rũ đầu, lại rót thêm một ly.
Điện thoại trong túi vang lên, anh cầm lên nhìn, là tin nhắn của Bạch Cảnh Nghiêu:
[Hoạt động tiết trồng cây của hội học sinh cậu xem chưa?”
Trình Dập híp mắt, gõ chữ: [Sao vậy?]
Bạch Cảnh Nghiêu: [Bạn gái cũ của cậu hình như lại có hoa đào rồi.]
Tiếp đó, Bạch Cảnh Nghiêu gửi mấy tấm ảnh sang.
Có tấm là An Lộc và Thôi Hạo đứng cùng nhau ở bên hố cây cười cười, có tấm hai người vui vẻ tưới nước cho cây giống, còn có Thôi Hạo giúp An Lộc khoác áo ngoài….
Trình Dập lật xem từng tấm một, càng xem sắc mặt càng lạnh, điện thoại bị ah nắm rất chặt, thậm chí, mơ hồ nghe thấy tiếng lộc cộc.
Đột nhiên, Trình Hạo Hiên ở bên cạnh vỗ vai anh: “Aiz.”
Trình Dập nhắm mắt lại, ném điện thoại vào trong túi, cực lực đè ép lửa giận xuống, trầm thấp hỏi: “Sao vậy?”
“Cái kia,” Trình Hạo Hiên chỉ người phụ nữ bên cạnh một ông chủ nọ, “Chính là cô nàng mực váy màu hồng phấn kia có chút giống vị hôn thê cũ của mày?”
“….” Mi tâm Trình Dập càng nhăn hơn, khí lạnh trên mặt âm u.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Tao nói cho mày biết, con nhóc đó,”Trình Hạo Hiên cười khà khà một tiếng, “Cô ta chê tao già, cũng chê mày già, nói là thích đàn ông bằng tuổi.”
“Mày nói xem cô ta chê tao già thì thôi đi, làm tròn thì t cũng sắp ba mươi rồi, cũng không oan.” Trình Hạo Hiên vẻ mặt vui khi người gặp họa: “Nhưng mày mới 23 tuổi, còn là xử nam.”
“….” Trình Dập hơi rũ mắt xuống, rơi vào trầm tư.
Nghĩ tới những namsinh gần đây lượn qua lượn lại bên cạnh cô, đột nhiên, trong tim dường như có thứ gì đó nổ tung.
Trong đầu kêu ông ông, những hình ảnh trước mắt như bộ phim điện ảnh không nhừng tiếp diễn, toàn bộ đều là cảnh cô cười đùa cùng từng người từng người đàn ông một.
Lưu Nhất Minh năm nhất, Thôi Hạo năm hai, còn có mấy tên nhãi non choẹt ở hội học sinh nữa, anh gặp qua mấy lần, đối xử với An Lộc cực kỳ ân cần.
Chai Whisky trước mặt vẫn còn một nửa, Trình Dập giơ tay ra cầm đến, dốc thẳng vào cổ họng không sót giọt nào.
Trình Hạo Hiên bị bộ dạng này của anh dọa đến không nhẹ, mặt trắng bệch: “Mày làm gì đấy? Điên rồi à?”
Trình Dập ném chai rỗng đi, trong ánh mắt ngạc nhiên của đám người trong phòng, lắc lư đi ra khỏi phòng bao.
Hôm này là ngày cuối cùng trong thời gian trừng phạt.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc tưới nước xong, trả hết đồ, tạm biệt với Thôi Hạo ở cửa trung tâm hoạt động.
Sắc đêm trầm xuống, con đường chính ở trường sáng đèn. Nhân lúc không tính là quá tối, cô nhanh chóng đi con đường gần nhất về ký túc xá.
Trong không khí dày đặc hơi thở của ngày xuân, giống như mùi cỏ với lá cây, theo từng cơn gió thổi tới.
Tâm trạng của An Lộc rất tốt, hừ hừ một bài hát mới, đột nhiên phát hiện có thứ gì đó ở phía xa đang lại gần.
Cô nheo mắt lại, là một người.
Bước chân của người đó hỗn loạn vội vàng, hình như là uống rượu say. Hơi rượu theo con gió phả vào mặt, mất đi tươi mới vốn có.
An Lộc cau mày, đi sát vào tường, đang định rời đi, nhưng lại không ngờ tới đối phương trực tiếp nhào vào cố.
Cơ thể mong manh dễ dàng bị kìm chặt, hơi rượu nồng nặc bay vào mũi, cô ngay cả mặt người ta cũng chưa nhìn rõ thì đã bị che mất mắt.
Bản năng muốn kêu cứng mạng, nhưng chưa kịp hé miệng nói một chứ, đã bị người trước mặt nuốt hết vào bụng.
Đôi môi nóng rực, má đạo đoạt lấy hơi thở của cô.