Vạn Phần Mê Luyến

Chương 20: anh trai còn rất trẻ, em không thử thì làm sao biết được?

An Lộc dùng sức phản kháng, trong miệng phát ra tiếng ư ư kháng cự, mà sức lực của người đàn ông kia thực sự quá lớn, lại mạnh mẽ ghì chặt cô vào lòng, hai đùi kẹp chặt lấy cô, không thể nào động đậy nổi.

Bờ môi bị chà đạp không hề lưu tình, cô hơi hé mắt ra nhìn, thì thấy một gương mặt quen thuộc.

Hàng mi dài, che kín đôi mắt đang nhắm chặt, khóe mắt hẹp dài đó run rẩy không quá rõ ràng, anh hôn cực kì bá đạo nhưng rất đỗi nghiêm túc, theo đó là hơi thở gấp gáp, dường như đang đè nén gì đó, nhưng lại không cách nào khắc chế mà thả từng chút từng chút ra ngoài.

Dán lên khiến hai má cô nóng rát, nhiễm lên màu diễm hồng khi say rượu, trông rất mê hoặc câu người.

Trái tim run rẩy dữ dội, tinh thần cô hoảng hốt, động tác kháng cự không tự giác mà yếu đi.

Trong lúc cô thất thần, bị nhân lúc đó mà thâm nhập vào sâu hơn càng đòi lấy điên cuồng hơn.

An Lộc cảm thấy bản thân sắp tắt thở rồi, thiếu ô xy khiến não bộ dường như không cách nào suy nghĩ được nữa, chỉ có thể dùng một chút sức lực cuối cùng, theo bản năng, cắn lên môi anh một cái.

Vì nguyên nhân do cồn, qua vài giây người đàn ông mới cảm thấy đau, vội vã buông môi cô ra.

Đôi mắt sáng như sao mở ra, mờ mịt mấy phần say, một chút triền miên, còn có vài phần đau đớn âm ỉ.

Ánh mắt ảm đạm, nhưng lại có ánh nước hiếm hoi.

An Lộc chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Trình Dập trong ấn tượng, hoặc là lạnh nhạt, hoặc là dịu dàng, nhưng trước giờ đều là cao quý nhã nhặn, kiêu ngạo hơn người.

Mà giờ phút này đứng trước mặt cô, không hiểu ra sao mà hôn cô một trận, người đàn ông đỡ lấy bờ vai đang run rẩy của cô, nhìn có vẻ vô cùng…..yếu đuối.

“Anh Dập.” Cô lên tiếng, giọng nói khàn khàn. “Anh làm sao vậy?”

So với việc bỗng nhiên bị đoạt mất nụ hôn đầu, cô lại càng đau lòng vì dáng vẻ này của anh hơn.

Trình Dập đột nhiên ôm cô vào trong ngực, đầu vùi sâu xuống dưới, áp sát vào bờ tường lạnh lẽo, nói: “Anh trai bị ốm rồi.”

An Lộc ngây người, “hả” một tiếng. Cũng không biết là kinh ngạc hay là chất vấn.

“Quá nhớ em, nhớ đến nỗi trái tim cũng bị ốm luôn rồi.”

Trình Dập hôn lên đỉnh đầu cô, tham lam dừng lại trên mái tóc mượt mà của cô, dùng gò má khẽ cọ nhẹ lên trên, giọng nói vừa như uống quá chén nhưng vô cùng nghiêm túc.

“Mấy ngày nay em cũng không thèm để ý đến anh, còn ở cùng tên nhóc kia nữa, có phải em thích cậu ta không?”

Đột ngột thế này, là trạng thái khiến người ta không thể nào đỡ nổi, cả người An Lộc cương cứng trong lòng anh, một chữ không thể nói ra miệng được.

“Nhưng mà anh thích em, làm sao bây giờ?” Trong câu nói của anh mang theo chút nghẹn ngào, “Chúng ta quay lại được không?”

An Lộc ngây ngốc im lặng, anh vẫn tự mình tiếp tục, giống như đang nói với chính mình: “Quay trở về như trước khi chia tay, nếu thực sự không được, thì chính là ngày hôm đó. Anh sẽ không đồng ý chia tay, anh nhất định đối xử với em thật tốt.”

“Em nói em thích nam sinh cùng tuổi, vậy anh cũng không tính là già chứ?” Anh khẽ cười một tiếng, “Anh trai còn rất trẻ, em không thử thì làm sao biết được?”

Cô nhìn anh, trong đầu vô số ý nghĩ vụt qua, nhưng không bắt được một cái nào.

“An Lộc.” Anh nâng cằm cô lên gọi tên cô, vành mắt đỏ ửng.

Trong đầu An Lộc vẫn còn rối tung không ngừng, cuối cùng từ cổ họng cũng nặn ra được một tiếng như muỗi kêu: “Vâng.”

“Thực ra anh căn bản chẳng muốn làm anh trai của em, trừ nguyên nhân lần trước, còn có, “Anh hơi dừng lại, ngón tay sờ lên núm đồng tiền trên mặt cô, “Anh thích em, anh không muốn triệt để mất đi tư cách này.”

Anh hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi cô: “Em còn bằng lòng bên cạnh anh không?”

Thời gian trôi qua vô cùng chậm, mỗi một giây đối với anh mà nói đều vô cùng gian nan.

Dáng vẻ ngập ngừng của cô gái trước mặt lộ ra kinh hoảng và khẩn trương, anh biết bản thân mình đã dọa cô rồi, nhưng tới lúc này, anh không cảm thấy hối hận chút nào.

Tình cảm đè nén lâu như vậy cuối cùng cũng có lối ra, có thể đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời. 

Cho dù bị cô bỏ rơi, cũng còn tốt hơn nội tâm nát rữa, trở thành chất độc ăn mòn xương tủy.

Mãi lâu sau, ánh mắt An Lộc lóe lên, bờ môi cứng ngắc cuối cùng cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Xin lỗi.” Cô không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, An Lộc rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói, “Thực ra trước kia, không hoàn toàn do anh sai, bản thân em cũng có vấn đề, chính là….không quá hiểu làm sao để yêu đương. Thực ra đến bây giờ em cũng chưa hiểu, cảm thấy đó là một thứ rất xa vời, cho nên, tạm thời em không muốn nói chuyện yêu đương.”

“Anh Dập.” Cô nghiêm túc gọi anh một tiếng, “Em xin lỗi.”

Trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông dường như có thứ gì đó đang tiêu tán.

Cho dù không đạt tới dự kiến, cũng không đến nỗi hỏng bét như trong tưởng tượng.

Ít nhất, cô không hề thực sự thích tên nhóc nào.

Anh dịu dàng xoa đầu cô, giọng nói thoải mái: “Không sao cả.”

Trình Dập đưa An Lộc về dưới lầu kí túc xá, trong góc khuất cạnh thang máy chào tạm biệt.

An Lộc đi tới ngã rẽ thang máy, đột nhiên điện thoại vang lên.

Trình Dập: [Vậy anh có thể theo đuổi em không?]

  -

Trước kia An Lộc chưa từng nghĩ tới, Trình Dập nói thích một cô gái sẽ là dáng vẻ như thế nào, càng đừng nhắc tới cô gái kia hiện nay lại là bản thân cô.

Tất cả mọi thứ cứ như nằm mơ vậy.

Kì học này An Lộc và Trầm Tư Tư cùng nhau đăng kí lớp bắn cung. Tên sách học vô cùng cao cấp, gọi là nghệ thuật bắn cung Trung Hoa.

Trước kia đều là lý luận và luyện tập với dây thun, tiết học này cuối cùng có thể thực chiến rồi.

Địa điểm học là khu bắc sân vận động, rất nhiều người đã tới trước rồi, tốp năm tốp ba tụm lại thành một nhóm tám chuyện, An Lộc vừa vào sân vận động, Trầm Tư Tư vẫy tay với cô: “Lộc Lộc, bên này!”

An Lộc nhanh chóng uống hết trà sữa, ném cốc rỗng vào trong thùng rác, chạy chậm qua bên kia.

“Đi đầu vậy? Sao cả người toàn là mùi thuốc sát trùng thế?” An Lộc cau mày, giơ tay sờ mũi.

“Dẫn Đa Đa đi tiêm phòng đó.” Trầm Tư Tư lấy điện thoại ra, biểu cảm kích động vô cùng, “Nhìn con trai nuôi của cậu này, càng lớn càng đáng yêu.”

Đa Đa chính là tiểu Bạch, dưới tranh thủ om sòm của Bạch Cảnh Nghiêu, Trầm Tư Tư cuối cùng cũng đồng ý không kêu nó là tiểu Bạch nữa.

Trong điện thoại của Trầm Tư Tư lưu hơn một trăm tấm ảnh của Đa Đa, không hơn không kém mà coi là con trai nuôi dưỡng. Giống như con ruột thất lạc đã nhiều năm vậy, tim phổi đều bằng lòng móc ra cho nó.

Có một nói một, An Lộc cũng khá thích Đa Đa.

Hai người đang xem tới quên hết mọi thứ, xung quanh có người bắt đầu xôn xao.

“Trời! Sao anh ấy lại tới vậy?”

“Không biết, chẳng nhẽ anh ấy cũng chọn lớp bắn cung?”

“Vậy cũng không thể làm giáo viên chứ…..Lẽ nào tới dự thính?”

“Ha ha ha vật cát tường tớ có thể!”

”Nói ai vậy?” Trầm Tư Tư nghi hoặc ngẩng đầu lên.

An Lộc cũng ngẩng đầu lên theo, nhìn theo tầm mắt của mọi người qua.

Chỉ thấy một người đàn ông dáng dấp thẳng tắp đang từ cửa hông sân vận động đi tới, mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, khóa kéo của áo khoác được kéo mở, lộ ra áo T-shirt có họa tiết chữ màu xám nhạt bên trong, và xương quai xanh như lấp ló trên cổ áo tròn.

Cho dù ăn mặc như vậy, vẫn nhìn ra đôi chân dài vô tận, thậm chí tỉ lệ cơ thể có thể nói là hoàn mĩ.

Đây là lần đầu tiên An Lộc thấy anh đeo giày thể thao màu trắng, luôn thấy lo lắng bụi bẩn dưới đất dính lên sẽ nhuốm bẩn khí chất thần tiên của người đàn ông đó.

“Trời ơi, quá đẹp trai rồi.” Ngay cả Trầm Tư Tư cũng không nhịn được bật thốt một câu mê mẩn, “Rốt cuộc cậu làm sao mà nhẫn tâm chia tay với anh ấy vậy? Nếu đổi thành tớ, trực tiếp lôi tới cục dân chính lãnh giấy rồi.”

An Lộc: “….”

”Sao tớ lại cảm thấy anh ấy đang nhìn mình nhỉ?” Trầm Tư Tư ôm má suy tư, “Chẳng lẽ cuối cùng anh ấy cũng phát hiện ra vẻ đẹp tuyệt thế của tớ rồi? Aiz, cậu sẽ không để ý chứ?”

An Lộc: “…..”

“Nhưng mà tớ để ý đó.” Trầm Tư Tư thở dài, “Gần đây tớ cảm thấy Bạch Cảnh Nghiêu hình như đẹp trai hơn một chút, cậu nói có phải mắt tớ mù rồi không?”

“…..Cậu có khả năng, đúng là nên tới khoa mắt kiểm tra.” An Lộc nghiêm túc đưa ra kết luận.

Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng vỗ tay, lúc này đột nhiên yên tĩnh lại.

Trình Dập đứng trước mặt mọi người, một tay đặt lên thùng dụng cụ, đứng thẳng như cây tùng, dùng âm lượng to hơn bình thường để nói: “Hôm này huấn luyện viên Hứa có việc, tôi sẽ lên lớp thay thầy ấy một tiết.”

An Lộc mím môi, không nhịn được trợn ngược mắt lên.

Người này chuyên môn dạy thay sao?

Từ pháp luật hình sự trực tiếp nhảy sang lớp bắn cung, nghĩ thế nào cũng có chút hư ảo?

Vì tiết này là tiết thực hành, mọi người xếp hàng xong, từng người một câm cung lên.

Tới lượt An Lộc, cô cẩn thận khẽ nhìn Trình Dập một cái, muốn cố gắng giả vờ như không quen.

Lúc nhận lấy cung tên trong tay anh, còn giống như những bạn học trước, cung kính nói một câu: “Cảm ơn đàn anh.”

Cô không dám nhìn vẻ mặt của Trình Dập nữa, thu tay về, kết quả thấy đối phương chưa buông tay, còn nắm lấy một đầu.

An Lộc ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy khóe môi người đàn ông nhếch lên cười như không cười, giọng nói lạnh lẽo, nhưng lại nghe ra âm cuối có chút đau đớn hiếm thấy: “Đừng khách sáo.”

Nói xong liền buông tay.

An Lộc cầm cung tên chạy trốn khỏi nơi đó.

Nhận xong cung tên, mọi người đều đứng dàn thành hình vuông.

Trầm Tư Tư liều mạng nháy mắt, cũng không thể nào khiến An Lộc rời khỏi góc khuất nhất trong đội ngũ, cuối cùng chỉ đành hận sắt không thành thép mà nhìn cô một cái.

An Lộc cao một mét sáu, xung quanh đều là nam sinh cao lớn cường tráng, ẩn núp vô cùng hoàn mĩ. Ánh mắt lướt qua một vòng hoàn toàn không nhìn thấy giáo viên dạy thay.

Trình Dập giảng lại động tác kĩ thuật cho mọi người một lần, sau đó chỉnh đốn lại từng hàng một.

An Lộc nghĩ nhất định anh sẽ không nhìn thấy mình, có chút mệt mỏi rồi, bả vai buông lỏng xuống.

“Hóp bụng, không được ưỡn bụng.”

“Giơ tay cao lên.”

An Lộc lắc cái cổ nhức mỏi.

“Nói em đó, nữ sinh đứng hàng cuối cùng kia.”

An Lộc tiếp tục coi như không có gì, thu hai chân tách rời với nhau ra.

“An Lộc.” Anh trực tiếp gọi tên cô.

An Lộc bỗng bị giật mình, cơ thể hơi run rẩy, các bạn học khác đều đồng loạt nhìn qua, các loại ánh mắt giống như chọc vô số lỗ thủng trên người.

Không biết lúc nào Trình Dập đã vòng tới sau lưng cô, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy, chỉ có giọng nói đột nhiên vang lên, âm thanh lạnh lẽo: “Em qua đây.”

“….”

An Lộc ngoan ngoãn đi theo anh tới hàng đầu, đổi vị trí với một bạn nam khác.

“Dạng chân ra, cánh tay nâng lên, nắm chặt.”

Lòng bàn tay anh nắm chặt lấy vai cô, ngữ khí đang hoàng mà nghiêm túc. Lúc sửa lại động tác của cô, môt chút dịu dàng cũng không có, còn nghiêm khắc hơn cả huấn luyện viên.

Sau đó An Lộc thử bắn mấy mũi tên, nếu không bị trượt ra ngoài thì chính là bấn vào vòng điểm bên ngoài nhất, ngay cả bản thân nhìn đến cũng thấy đỏ mặt.

Lúc sắp tan học, mọi người tập hợp đội ngũ.

“Tôi biết rất nhiều bạn chọn lớp học này chỉ bởi vì cảm thấy nó thú vị, nhưng nếu đã chọn rồi, thì phải dụng tâm đi học, đừng khiến chín mươi phút này không đáng một xu. Lãng phí thời gian ở đây, còn không bằng về kí túc đánh một giấc.”

Trình Dập đứng trước đội ngũ, trong đôi mắt htâm trầm là ánh mắt lạnh lùng vô tình, “An Lộc ở lại, những người khác có thể tan học.”

Mọi người đều nhìn An Lộc với ánh mắt đồng tình, năm ba người thành một nhóm rời khỏi sân vận động.

Đợi khi nơi này chỉ còn lại hai người, Trình Dập lấy một cây cung từ trong thùng dụng cụ ra, đứng ở vị trí ban đầu mà An Lộc đứng, kéo dây cung bắn tên ra.

Một mũi trúng hồng tâm.

Tiếp theo đó, anh lại lấy ra ba mũi tên, cùng lúc bắn ra, xếp thành hàng ngang trên tấm bia.

An Lộc nhìn tới trợn mắt há mồm. 

Cùng lúc này, lại cảm thấy người đàn ông trước mắt cô chưa từng thực sự hiểu hết anh. Anh có bao nhiêu bí mật, trong lòng anh còn nghĩ những gì, còn có anh tột cùng là người như thế nào? Bao gồm yêu thích của anh đối với mình, là từ đâu tới? Lại có thể duy trì được bao lâu?

Anh lúc này khiến cô cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên xa lạ.

Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên trán bị gõ một cái.

An Lộc bị đau tỉnh táo lại, chỉ thấy Trình Dập đứng trước mặt cô cười cười: “Làm sao? Bị dọa rồi?”

“…..Không có.” Cô lắc đầu, nhìn anh một cái rồi lại rũ đầu xuống.

“Anh trai biết còn nhiều lắm, sau này em có thể chậm rãi phát hiện ra.” Anh hơi cúi người xuống, “Ban nãy làm để cho những người khác xem thôi, em sẽ không giận anh chứ?”

An Lộc rầu rĩ đáp: “Không có.”

Thực ra, có một chút.

Chẳng qua cô không muốn thừa nhận thôi, cảm giác giống như mình quá nhỏ mọn vậy.

Trình Dập làm sao có thể không biết cô khó chịu cái gì, giống như trước kia khẽ xoa xoa đỉnh đầu cô, “Là em sợ có liên quan tới anh, anh phải phối hợp với em chứ.”

“…..” Lý do còn rất chính đáng nữa cơ đấy.

“Như này rất tốt, đợi tới khi bọn họ phản ứng lại đố kị với em, em đã trở thành bạn gái anh rồi.”

Anh cúi sát bên tai cô nói: “Anh trai sẽ bảo vệ em.”