Văn Võ Song Toàn

Chương 41

Chấn Văn chăm chú nhìn vào mắt Chấn Võ, lời Chấn Võ vừa nói có thật không? Vui vẻ trong mắt Chấn Võ lúc này có phải là thật không?

Chuyện mà chỉ trong lúc ngủ cậu mới dám mơ đến vừa thật sự xảy ra, tảng băng tích tụ trong ngực nháy mắt tan chảy, Chấn Văn thở ra một hơi, hình dáng Chấn Võ trước mặt bị một màn nước chặn mất. Cậu đưa tay định lau, Chấn Võ đã nhanh hơn cậu một giây mà lau đi nước mắt của cậu.

Mặc kệ nước mắt tiếp tục chảy, Chấn Văn nở nụ cười, nhào vào trong ngực Chấn Võ. Chấn Võ ôm lấy cậu, bốn cánh tay quấn quýt vây chặt hai thân thể thanh niên một chỗ, chặt chẽ không rời.

Nếu như không phải mẹ gọi điện thoại hỏi bao giờ hai người về nhà, chắc bọn họ sẽ ôm nhau đến khi trời tối mất.

Lúc hai người đóng cửa rời đi, Chấn Văn dường như có chút tiếc nuối.

“Qua đêm ở đây, em muốn bị muỗi đốt sao?” Chấn Võ buồn cười nhìn dáng vẻ bĩu môi của Chấn Văn.

“Không phải anh cũng rất thích sao? Huống chi chúng ta đều có túi ngủ, cũng không đến mức thảm như vậy. Em chỉ muốn ngủ với anh thôi. Hôm nay em có thể sang phòng anh không?”

“Không được!”

Chấn Văn kêu thảm: “Tại sao?”

“Bởi vì em ở bên cạnh, anh sẽ không ngủ được.”

“…” Xem như chấp nhận đáp án này, Chấn Văn cười, cúi đầu cầm tay Chấn Võ, cùng nhau về nhà.

Trên đường về nhà, tay hai người vẫn luôn nắm chặt, mấy phút lại quay đầu nhìn nhau một lần, tựa như không ngừng lặng lẽ mà nói: Anh/em thích em/anh.

Khi gần về đến nhà, Chấn Võ kéo Chấn Văn vào một góc ít người chú ý.

Dù biết nơi này rất vắng vẻ, Chấn Võ vẫn cẩn thận quan sát chung quanh, thấy không có người qua lại, vừa quay đầu sang phía Chấn Văn, Chấn Văn đã quay sang, mút lấy cánh môi Chấn Võ trước.

Chấn Võ bất ngờ nhưng vẫn dịu dàng đáp lại, sau đó mới đẩy Chấn Văn ra.

“Sao thế?” Chấn Văn nghi hoặc nhìn Chấn Võ.

“Anh nghĩ ở nhà chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách một chút. Trước khi nói chuyện này cho ba mẹ biết, tốt nhất chúng ta không nên quá thân mật.”

“Vậy thì nói cho ba mẹ biết đi!”

“Em nghĩ thật đơn giản. Em có chắc sau khi nói, ba mẹ sẽ đồng ý?”

“Tại sao lại không, bây giờ không phải pháp luật đã công nhận rồi sao?”

Chấn Võ lắc đầu: “Pháp luật công nhận không có nghĩa là tất cả mọi người đều tán thành.”

“Em nghĩ ít nhất thì mẹ sẽ không phản đối. Mẹ thích em như vậy, vốn dĩ em cũng là con trai của mẹ rồi, anh nói có đúng không?” Chấn Văn quả thật không dám chắc ba mình có đồng ý hay không, ba cậu lúc nào cũng rất nghiêm khắc với cậu.

Chấn Võ cau mày, nhớ tới ánh mắt của mẹ trong ngày anh cõng Chấn Văn về nhà, anh thật sự không lạc quan về chuyện này.

“Tóm lại, lúc ở nhà chúng ta chú ý một chút, nên từ từ khiến ba mẹ hiểu ra, rồi tìm cách nói cho ba mẹ biết, như vậy có phải là có nắm chắc hơn không?”

Chấn Văn còn muốn cãi, nhưng thấy ánh mắt khẩn thiết của Chấn Võ lại thu lời về.

“Được, nghe lời anh. Phải mất bao lâu đây?”

“Anh cũng không biết. Nhưng bao lâu thì sao chứ? Bây giờ chúng ta còn chưa trưởng thành, không thể kết hôn, chỉ cần em thích anh, anh thích em là được rồi.”

Chấn Văn lập tức lạc quan, có lẽ mọi việc sẽ đến đúng thời điểm của nó thôi.

Tối hôm đó, không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ hòa thuận. Chấn Văn không ngừng phấn khích kể về biểu hiện của Chấn Võ lúc thi đấu, thậm chí còn thêm mắm thêm muối, nói có chút khoa trương. Chấn Võ nhắc cậu chớ khoa trương như vậy, nhưng Chấn Văn hưng phấn lắm, càng nói càng tâng bốc.

Hiếm khi về nhà ăn cơm tối, Vương Tuần Dương nhìn dáng vẻ trầm ổn của Chấn Võ, cảm thán: “Con cũng biết Chấn Võ giỏi, còn con thì sao? Có cái gì để tự hào không hả?”

“Con ấy hả? Con có Chấn Võ, rất đáng tự hào mà!”

Vương Tuần Dương cười đến suýt chút nữa bị sặc, Trần Cẩn cũng cười ha hả.

“Xem con kìa, Chấn Võ giỏi giang như vậy, rất nhiều bạn gái thích, đến lúc đó chỉ có con là không tìm được bạn gái thôi.”

“Con không thèm, con còn lâu mới thích các bạn ấy.”

Chân Chấn Võ nhẹ đụng Chấn Văn một cái, Chấn Văn quyệt miệng không nói tiếp nữa.

“Được, chờ đến khi Chấn Võ hẹn hò, xem con có sốt ruột không.”

Chấn Võ đỏ mặt nói: “Ba, ba đừng nói giỡn nữa. Chúng con mới học cấp ba, trước khi tốt nghiệp đại học, con không nghĩ đến chuyện này đâu ạ.”

Chấn Văn ở bên cạnh sốt ruột: “Lâu như vậy á?”

Vương Tuần Dương lại bật cười: “Sao con còn gấp hơn cả anh trai thế? Xem như ba đã được chứng kiến thế nào gọi là hoàng đế chưa vội thái giám lại gấp rồi.”

Vương Chấn Võ nghiêm mặt nhìn Chấn Văn nói: “Em cũng không nên quá mải chơi, dạo này học tập giảm sút rồi, anh sẽ bổ túc thêm cho em. Nếu thành tích cuối kỳ quá thấp sẽ bị phạt.”

“Ôi, vâng, em biết rồi.” Nghe Chấn Võ nói sẽ bổ túc cho mình, đúng hơn là bọn cậu sẽ được ở chung trong một không gian rồi, Chấn Văn lập tức vui vẻ, sảng khoái đồng ý, giống như thật sự vui thích việc học vậy.

Vương Tuần Dương cười ha hả nhìn Chấn Võ: “Chấn Võ, có con ở bên cạnh là phúc của Chấn Văn đó, cũng giúp ba bớt lo lắng.”

Chấn Võ đỏ mặt cúi đầu không nói.

Trần Cẩn nhìn vẻ mặt của con trai, lại nhìn Chấn Văn bên kia cười đến ngọt ngào, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng.

Ăn xong, sau khi cùng Chấn Võ dọn dẹp phòng bếp, Chấn Văn ngoan ngoãn cầm cặp sách của mình chạy sang phòng Chấn Võ.

Thấy Chấn Võ đang ngồi thất thần, Chấn Văn lén lút bước tới, bất ngờ ghé xuống cắn tai Chấn Võ.

Chấn Võ chẳng những không tránh đi mà còn vòng tay ra sau ôm lấy cổ Chấn Văn khiến cậu không thể động đậy.

Tư thế cúi người chẳng dễ chịu chút nào, không lâu sau Chấn Văn vội xin tha. Lúc này Chấn Võ mới buông cậu ra, đứng dậy đóng cửa lại, ngón tay dừng trên khóa cửa một lúc, cuối cùng quay về chỗ ngồi, không khóa trái cửa.

“Anh không đau hả? Vừa rồi em cắn rất mạnh đấy.” Chấn Văn xoa cổ tò mò nhìn dấu đỏ trên tai Chấn Võ.

“Đau chứ, nhưng mà anh quen rồi. Đây có phải là lần đầu em cắn tai anh đâu. Vì muốn trừng phạt em nên anh chịu đựng đó. Mà em biết anh đau, lần sau nhớ cắn nhẹ chút!” Chấn Võ xoa lỗ tai của mình, cười trách cứ Chấn Văn.

Chấn Văn ghé người tới, thổi hơi lên tai Chấn Võ, lần này Chấn Võ lại vội tránh đi, còn tránh rất xa.

“Em thổi giúp anh, anh tránh gì chứ?”

“Không nói với em nữa, mau lấy sách toán ra học.” Chấn Võ trốn tránh ánh mắt của Chấn Văn, cúi đầu mở sách trên bàn ra. Anh không thể để Chấn Văn biết lỗ tai bị cậu thổi sẽ kích thích thần kinh của anh, ít nhất bây giờ không thể nói cho cậu biết.

“Hả? Học bài thật ạ?” Chấn Văn nhìn dáng vẻ không giống như đang nói đùa của Chấn Võ: “Em còn tưởng anh bảo em tới là để gần gũi chứ.”

Chấn Võ nhẹ giọng nói: “Em đã quên lời anh nói trước khi về nhà rồi sao?”

“Nhưng bây giờ không có ai, chúng ta khóa cửa lại là được mà.” Nói xong cậu định đứng lên khóa cửa.

Chấn Võ vội kéo cậu lại: “Như vậy không phải là giấu đầu lòi đuôi sao, sẽ khiến ba mẹ nghi ngờ.”

Chấn Văn nhìn mặt Chấn Võ, ánh mắt rơi xuống môi Chấn Võ.

“Nhưng mà em muốn hôn anh thì phải làm sao?”

“Còn làm sao nữa, nhịn chứ sao!” Chấn Võ giả vờ nghiêm mặt, nhưng nụ cười lại nhanh chóng hiện lên.

“Không nhịn được! Anh thật độc ác.” Chấn Văn kêu.

Chấn Võ ghé tới gần, lấy tay chặn miệng Chấn Văn lại: “Nói nhỏ thôi!”

Chấn Văn bắt lấy tay Chấn Võ, hôn lên lòng bàn tay anh, Chấn Võ lập tức rút tay về, trong lúc anh đang rút tay, Chấn Văn đã bưng lấy mặt anh hôn một cái. Sau đó, lui ra phía sau vài bước: “Được rồi, tối nay đủ rồi. Chúng ta học bài đi.”

Chấn Võ ngạc nhiên nhìn Chấn Văn, nhịn không được mà bật cười, Chấn Văn chính là Chấn Văn, lúc nào cũng đáng yêu như vậy.

Sau đó, Chấn Văn thật sự nghiêm túc học bài. Chấn Võ không khỏi nảy sinh hi vọng Chấn Văn sẽ như vừa rồi mà bất ngờ trêu chọc anh, nhưng Chấn Văn lại chỉ nghiêm túc làm bài tập anh giao cho.

Làm xong một đề kiểm tra toán, Trần Cẩn đột nhiên đẩy cửa đi vào, chiếc khay trên tay có hai cốc sữa tươi và một ít bánh.

Chấn Võ nhìn mẹ, trước kia mỗi khi vào mẹ đều gõ cửa.

Thấy hai người đang nghiêm túc học bài, Trần Cẩn cười đặt khay xuống, dặn bọn họ đừng ngủ muộn rồi rời đi.

Chấn Văn le lưỡi nhìn Chấn Võ, vẻ mặt bội phục: “May mà anh cẩn thận. Sao anh lại biết có thể mẹ sẽ bất ngờ đi vào?”

Chấn Võ cúi đầu trầm mặc một chút, mới nhìn Chấn Văn đáp: “Ngày đó anh cõng em về nhà rồi giúp em thay đồ, anh có ôm em một cái, đúng lúc mẹ nhìn thấy. Lúc ấy mẹ không nói gì, nhưng anh biết mẹ đã nhận ra bất thường của chúng ta.”

Chấn Văn không nghe hết những lời phía sau, chỉ ghé tới gần, chăm chú nhìn mặt Chấn Võ, cười xấu xa: “Thì ra anh lợi dụng lúc em ngủ mà đánh lén.”

“Ai nói anh đánh lén? Ai bảo lúc em ngủ lại như chú cún con quấn lấy anh. Anh thấy đáng yêu nên mới ôm một cái.” May mà vừa rồi không kể chi tiết, nếu không nhất định Chấn Văn sẽ không bỏ qua.

“Anh nói em là cún con, vậy thì em sẽ làm cún con cho anh xem.” Nói xong, Chấn Văn ngả đầu vào trong ngực Chấn Võ, bắt đầu cọ cọ.

Chấn Võ không nhịn được cười nói: “Đừng gây sự nữa, rất ngứa!”

Chấn Văn đột nhiên dừng lại, nhìn Chấn Võ, khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa. Chấn Võ đột nhiên cảm thấy nổi da gà, nhưng lại thấy Chấn Văn lập tức cúi đầu xuống tiếp xúc làm bài.

Chấn Võ xoa xoa cánh tay, chắc là tại anh quá nhạy cảm.

Nửa đêm, khi Chấn Văn vụng trộm bò vào trong chăn của mình, Chấn Võ mới biết được nụ cười của Chấn Văn có ý gì.

Chấn Văn ôm Chấn Võ, gác chân lên đùi anh, đầu ghé lên cổ anh, không ngừng cọ sát.

Chấn Võ bất đắc dĩ hỏi: “Em làm gì thế? Không ngủ sao?”

Chấn Văn cười hì hì: “Bây giờ em là cún con.” Nói xong tiếp tục cọ lên ngực Chấn Võ.

Chấn Võ ôm chặt lấy Chấn Văn: “Được rồi, anh sai rồi, em đừng gây sự nữa.”

“Vậy anh bù đắp sai lầm bằng cách nào đây?”

Chấn Võ nương theo ánh trăng mông lung mà nhìn khuôn mặt của Chấn Văn, nhẹ nhàng hôn lên mắt cậu một cái, rồi hôn mũi, sau đó hôn lên khóe miệng đang hé mở, Chấn Văn hài lòng đáp lại.

Làm cún con cũng không tệ nha!