Vị Chanh Bạc Hà

Chương 130

Trở lại Nhất Trung, Mễ Tiểu Nhàn và Giản Hân Bồi chào tạm biệt nhau, sau đó đều tự về nhà mình.

Cầm chìa khoá mở cửa vào, chỉ thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, thấy Mễ Tiểu Nhàn về, Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ đồng thời đứng lên, khẩn trương hỏi: "Có tin tức của Hàm Lạc không?"

Mễ Tiểu Nhàn lắc lắc đầu, cũng không thèm liếc nhìn Tần Trọng một cái, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói với Mễ Tuyết Tuệ: "Mẹ, bây giờ mẹ không giống mọi khi, phải chú ý nghỉ ngơi mới phải, chờ khuya như thế làm gì."

"Mẹ...mẹ sốt ruột."

"Sốt ruột cũng vô ích, nếu là con, con đã chẳng ngồi mãi đó làm gì." Mễ Tiểu Nhàn lạnh lùng liếc Tần Trọng một chút, sau đó nói: "Hàm Lạc để lại một bức thư cho Tử Toàn, nói vĩnh viễn chị ấy cũng sẽ không trở về thành phố A nữa, bảo mọi người đừng tìm chị ấy."

"Cái gì?!" Tần Trọng ngây người ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Vĩnh viễn cũng không trở về?"

"Thế giờ nó rốt cuộc ở đâu?" Mễ Tuyết Tuệ sốt ruột nói.

"Chị ấy cũng không nói đang ở đâu, nhưng ít nhất như thế cũng khiến người ta có chút an tâm, cho nên mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi." Trên mặt Mễ Tiểu Nhàn tràn đầy mệt mỏi, đang chuẩn bị về phòng thì bỗng nhiên nghiêng đầu, bổ sung thêm một câu: "Phải rồi, thuận tiện con nói một tiếng, bắt đầu từ ngày mai con sẽ dọn ra ngoài ở."

"Cái gì? Dọn ra ngoài? Sao phải dọn?" Mễ Tuyết Tuệ kinh ngạc, tiến lại ngăn em: "Con muốn dọn đi đâu?"

"Con muốn dọn đến căn hộ của Hàm Lạc, con không muốn ở chung nhà với một kẻ có khuynh hướng bạo lực!" Mễ Tiểu Nhàn tránh qua bà, tiếp tục đi: "Mẹ, bà ngoại và dì nhỏ đến lúc đó sẽ tới chăm sóc mẹ, thỉnh thoảng con cũng sẽ về, mẹ đừng lo lắng."

Mễ Tuyết Tuệ nhìn em, lại nhìn Tần Trọng đang cúi gằm, kêu lên: "Tiểu Nhàn!" Rồi lại đuổi theo.

Mễ Tiểu Nhàn trở lại phòng, lấy một chiếc vali đặt trên sàn, bắt đầu thu dọn đồ đạc bỏ vào trong, Mễ Tuyết Tuệ vội vội vàng vàng đi vào, giữ chặt em, gần như cầu xin nói: "Tiểu Nhàn, con đừng như vậy, con muốn bỏ mẹ lại sao?"

"Mẹ!" Hai mắt Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên đỏ bừng, em ngừng động tác trên tay, lắc đầu rơi lệ nói: "Con hận ông ta! Ông ta dựa vào cái gì mà đối xử với Hàm Lạc như thế?! Vì sao ông ta phải ép Hàm Lạc đi!? Sao ông ta có thể đánh chị ấy ra bộ dạng như thế?! Con không có cách nào...con không có cách nào chung sống dùng loại người đó dưới một mái nhà!"

"Tiểu Nhàn!" Mễ Tuyết Tuệ bỗng nhiên một tay ôm em vào lòng, khóc nói: "Mẹ cũng rất lo lắng cho Hàm Lạc, giờ không biết con bé đi đâu, con lại cũng muốn đi nốt, cái nhà này còn giống cái nhà sao?"

Mễ Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên hai má: "Mẹ, con xin lỗi, con yêu Hàm Lạc, chị ấy đã nói với mẹ rồi, chúng con không chỉ là chị em, mà còn là người yêu...Nhưng chị ấy lại nói không yêu ai nữa, mẹ, lòng con rất rối bời..." Em nghẹn ngào, ôm mẹ, khóc nức nở: "Mẹ, con xin lỗi, con biết khiến mẹ kinh ngạc hoảng sợ, nhưng con thật sự yêu chị ấy, tình cảm như vậy con không xa cầu mẹ hiểu được, nhưng xin mẹ hãy khoan dung..."

Trong trí nhớ của Mễ Tuyết Tuệ, từ nhỏ đến lớn, Mễ Tiểu Nhàn vẫn là một đứa trẻ lạnh lùng khép kín, con gái khóc lóc đau lòng thế này là chuyện bà chưa từng thấy, bà vừa thấy ngạc nhiên sợ hãi, lại đau lòng thương con nhiều hơn. Nước mắt của con gái dễ dàng làm lòng bà mềm lại, giờ khắc này, Mễ Tuyết Tuệ cảm thấy làm một người mẹ, bà nguyện làm bất cứ chuyện gì để đổi lấy nụ cười trên mặt con. Bà ôm Mễ Tiểu Nhàn càng chặt hơn, không ngừng nói: "Không sao cả, mặc kệ con làm gì, mẹ đều thông cảm cho con, mẹ không trách con, mẹ không trách con..."

"Mẹ, lòng con rất loạn..."

"Không sao cả, không có việc gì, đừng khóc, đừng khóc..." Mễ Tuyết Tuệ vỗ vai em, nhẹ giọng an ủi.

Trong phòng rốt cuộc dần dần an tĩnh lại.

***

Căn phòng rộng như thế, lại trống trải vô cùng.

Đèn trong phòng vẫn sáng, Giản Hân Bồi nằm trên giường, cầm một bức ảnh trên tay, đó chính là tấm ảnh chụp lúc nàng và Tần Hàm Lạc khi đang yêu nhau cuồng nhiệt. Tần Hàm Lạc trong ảnh ôm eo nàng từ phía sau, cằm gác lên vai nàng, đầu hơi nghiêng nghiêng, như muốn hôn lên má nàng, mà tay nàng đặt trên tay Tần Hàm Lạc, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, các nàng thoạt nhìn xứng đôi là thế, hạnh phúc đến vậy.

Ngón cái của Giản Hân Bồi cẩn thận vuốt ve sườn mặt của Tần Hàm Lạc, lòng dâng trào hối hận, nếu sớm biết trong lòng Hàm Lạc vẫn có nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tuyệt vọng rồi kích động đi kết hôn. Vì sao các nàng luôn để lỡ mất nhau? Vì cái gì tình yêu lại khiến nàng mù quáng đến vậy, hết lần này đến lần khác tự đẩy mình xuống vực sâu của đau khổ? Bất tri bất giác, đôi mắt nàng phủ đầy sương mù, từng giọt nhỏ lên tấm ảnh, nàng vươn tay, nhẹ nhàng lau đi, sau đó đem tấm ảnh áp sát vào vị trí trái tim.

Hàm Lạc, trái tim dành cho mình đừng chết, mình không thật sự muốn kết hôn, chỉ là, cậu lúc đó khiến mình rất đau lòng...Hàm Lạc, đừng không yêu mình nữa, đừng bỏ lại mình. Nếu cậu vĩnh viễn không trở lại thì mình phải làm sao bây giờ? Mình sẽ không bao giờ giấu diếm cậu điều gì nữa, sẽ chẳng tuỳ hứng như ngày trước, mình chỉ cầu xin cậu trở lại bên mình...

Nàng nghẹn ngào lặng yên khóc, nước mắt không ngừng trào ra, làm ướt một mảng chiếc chăn đang đắp trên người, di động trên đầu giường vang lên lần thứ năm hay sáu, nàng rút mấy tờ giấy ăn lau nước mắt, cuối cùng cũng chịu nghe máy.

"A lô? Bồi Bồi à, con đang ở đâu? Sao không chịu nghe máy? Văn Bác và mọi người đều đang tìm con đó." Từ đầu bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của Giản Mặc Thanh.

"Con đang ở nhà ở Nhất Trung."

"Bồi Bồi, con đang khóc à? Con ở đó, chúng ta sẽ lập tức chạy tới."

Giản Hân Bồi khụt khịt mũi, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta?"

"Ba và mẹ con, cả Văn Bác nữa."

"Ba, ba nói với Văn Bác, bảo anh ấy đừng tới đây, mai con sẽ tìm anh ấy." Thanh âm Giản Hân Bồi có phần yếu ớt vô lực, thái độ lại thập phần kiên định.

"Thế...được rồi."

Giản Hân Bồi cúp máy, đặt điện thoại qua một bên, lại cầm bức ảnh kia lên, nàng nhìn chăm chú vào gương mặt Tần Hàm Lạc trong ảnh, khẽ nói: "Hàm Lạc, nhất định mình sẽ tìm được cậu, dù cậu yêu mình hay...đã yêu người khác rồi, đời này mình cũng sẽ không để cậu ra khỏi tầm mắt của mình." Nói xong nàng xuống giường, sau đó vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.

Nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến thanh âm tra chìa khoá mở cửa, sau đó Giản Mặc Thanh và Chu Vân Tố một trước một sau đi vào, sắc mặt hai người đều lo lắng vô cùng, vừa vào phòng khách, thấy Giản Hân Bồi lẳng lặng ngồi đó, không khỏi đều ngẩn người.

"Bồi Bồi, sao con lại mặc áo ngủ mỏng manh ngồi ngoài này như thế, không lạnh à?" Giản Mặc Thanh nhìn khuôn mặt tiều tuỵ thương tâm của con gái, nhịn không được đến gần ngồi xuống cạnh nàng, đau lòng vuốt ve tóc nàng.

"Bồi Bồi, mẹ..." Lúc này Chu Vân Tố đã qua lời Giản Mặc Thanh mà biết được chuyện xảy ra với Tần Hàm Lạc, cảm thấy hơi áy náy với nhà họ Tần, không biết phải nói gì mới được.

"Bác gần không đánh chết Hàm Lạc, mẹ thất vọng lắm phải không? Giờ Hàm Lạc không biết ở nơi nào, mẹ vui lắm nhỉ?" Giản Hân Bôi hai mắt rưng rưng lệ, thanh âm tràn đầy phẫn nộ.

Giản Mặc Thanh vỗ vỗ vai Giản Hân Bồi trấn an, nhẹ giọng khuyên: "Bồi Bồi..."

"Mẹ...mẹ cũng không ngờ sự tình sẽ thành như vậy." Chu Vân Tố run giọng nói, vì chuyện này mà Giản Mặc Thanh đã dữ dằn mắng bà một trận, giờ Giản Hân Bồi lại đối xử với bà như thế, bà càng thêm khó chịu trong lòng.

Giản Hân Bồi quay lại, vừa khóc vừa lắc đầu: "Con không muốn nhìn thấy mẹ, trên danh nghĩ mẹ muốn tốt cho con, nhưng lại huỷ diệt hạnh phúc của con từng chút một, mẹ phá hỏng tình cảm giữa con và Hàm Lạc, dùng đủ thủ đoạn vô liêm sỉ, con đã hoàn toàn thất vọng vì mẹ rồi, nếu từ nay về sau Hàm Lạc không trở lại, con vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mẹ!"

"Bồi Bồi..." Chu Vân Tố tiến lại, giữ chặt tay nàng: "Con không thể đối xử với mẹ như thế, mẹ chỉ là..."

Giản Hân Bồi hất tay bà ra, đứng lên, lau đôi mắt đẫm lệ, hơi hất cằm lên, nói: "Ngày mai con sẽ làm thủ tục ly hôn."

"Bồi Bồi, con mới kết hôn được bao lâu chứ, con coi hôn nhân là trò đùa chắc?" Chu Vân Tố không thể tin kêu lên.

"Kết hôn vốn là sai lầm, giờ chấm dứt chính là vì không muốn để sai lầm tiếp tục! Chuyện này con chỉ báo với hai người một tiếng, không phải trưng cầu ý kiến bất kỳ ai cả, từ nay về sau, những chuyện của con sẽ do con tự mình làm chủ!" Giản Hân Bồi hơi nhăn mày, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương: "Nếu ai cho rằng thà mất một đứa con gái còn hơn có một đứa con gái đồng tính thì con cũng hết cách." Nói xong nàng cắn cắn môi, đi thẳng về phòng mình.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng sầm lại, Chu Vân Tố nhìn cánh cửa phòng Giản Hân Bồi đóng chặt, ánh mắt chuyển qua Giản Mặc Thanh: "Anh, anh...có nghe thấy không? Bồi Bồi lại dám uy hiếp em như thế, nó dĩ nhiên lại..." Bà khựng lại, bỗng nhiên đau lòng khóc oà.

Giản Mặc Thanh vung tay: "Đối với việc này anh không có ý kiến gì, ngược lại em đó, có một số việc hẳn phải hiểu rõ rồi chứ, cứ cố chấp mãi thì sẽ thật sự mất đứa con gái này. Em phải biết rằng hiện giờ con đã độc lập về kinh tế, độc lập về chuyện tình cảm, rất nhiều chuyện em đều không thể nắm trong tay, mặc kệ thế nào thì đối với người làm cha làm mẹ, con cái hạnh phúc và vui vẻ mới quan trọng nhất, không phải sao?"

Chu Vân Tố không nói gì, lại càng khóc thương tâm.

***

Trong phòng khách nhà họ Triệu, Triệu Văn Bác nhìn cô gái trước mặt, run giọng hỏi: "Em...em muốn ly hôn?"

Giản Hân Bồi đứng đó, thân mặc một chiếc áo liền váy tím nhạt in hoa trắng càng làm nổi bật dáng vẻ yểu điệu mê người, chỉ thấy nàng mấp máy môi, đôi mắt sáng ngời loé lên áy náy: "Văn Bác, em xin lỗi, em biết mình ích kỷ lại bốc đồng, khiến anh tổn thương sâu sắc, nhưng mà, ly hôn là việc đúng đắn, nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ càng tổn thương sâu sắc hơn."

"Em...em vẫn yêu Hàm Lạc?" Triệu Văn Bác cảm giác được ngay cả răng mình cũng ê ẩm.

Giản Hân Bồi cúi đầu: "Em vẫn luôn yêu cậu ấy, từ trước đến nay vẫn yêu cậu ấy. Xin lỗi, em không có cách nào yêu người khác được."

Triệu Văn Bác bỗng nhiên hét lên: "Nó có gì tốt? Em lại một lòng đối với nó như vậy! Em chịu biết bao thiệt thòi vì nó, mà nó...nó dĩ nhiên lại còn thay lòng đổi dạ..."

"Em không biết, em không biết rốt cuộc cậu ấy có điểm gì tốt...trên thế giới này, cậu ấy không phải người đối xử với em tốt nhất." Giản Hân Bồi lắc đầu, rơi lệ nói: "Có đôi khi cậu ấy đối xử với em tốt lắm, có đôi khi lại đối xử rất tệ, em yêu cậu ấy, cũng từng hận cậu ấy, nhưng mà, người em không thể buông được nhất cũng là cậu ấy, chỉ có cậu ấy mới là chúa tể của mọi nỗi buồn vui giận hờn của em, cảm giác này em nói không rõ được...nhưng lúc này em càng hiểu hơn bất cứ lúc nào rằng trừ cậu ấy ra, ai cũng không thể mang đến cho em cảm giác hạnh phúc."

Triệu Văn Bác đứng đó, giờ khắc này như thể nuốt phải trái khổ qua đắng nhất trần đời, trong lòng, trong miệng, trong mắt, chỗ nào cũng đều vừa đắng vừa chát, thật lâu sau đôi môi hắn run rẩy, tay chỉ ra ngoài: "Nhưng mà...nhưng mà Hàm Lạc đã mất tích rồi."

"Em sẽ đi tìm cậu ấy, sẽ chờ cậu ấy về."

"Vậy nếu cả đời này nó cũng không về thì sao?!" Trong mắt Triệu Văn Bác loé lên lửa giận, bỗng nhiên đề cao âm thanh.

Giản Hân Bồi nhìn hắn, vẻ mặt kiên định dị thường: "Em sẽ tìm cả đời, chờ cả đời!"

"Nếu nó không còn yêu em, lại yêu Mễ Tiểu Nhàn hay người khác thì sao!"

"Vậy em sẽ yêu cậu ấy từ trong đáy lòng, nhưng sẽ không lấy hôn nhân ra để giận dỗi cậu ấy nữa, đời này em đã làm sai quá nhiều việc, từ hôm nay trở đi, em sẽ không bao giờ tuỳ hứng làm bậy nữa." Giản Hân Bồi nhẹ giọng nói.

"Được, tốt lắm..." Lồng ngực Triệu Văn Bác như bị đấm một cú thật mạnh, hắn lui lại một bước, vẻ mặt sầu thảm nói không nên lời: "Em thành công ép tôi vào đường cùng trong tình cảm dành cho em rồi đó. Em thật thẳng thắn, thật tàn nhẫn, chỉ mong có một ngày tôi sẽ cảm ơn em vì sự thẳng thắn và tàn nhẫn này của em."

"Văn Bác, anh là người đối xử tốt nhất với em trên thế giới này, nhưng cũng là người em có lỗi nhất." Thần sắc Giản Hân Bồi tràn ngập thống khổ, run giọng nói: "Em đã từng thử thích anh, nhưng chuyện tình cảm, em thật sự không có cách nào...Lúc em chuẩn bị kết hôn với anh, Hàm Lạc đã nói với em, phải chịu trách nhiệm với việc mình làm, nhưng em chẳng hề nghe lọt tai, em không chịu trách nhiệm việc kết hôn, lại muốn ly hôn, anh hận em thế nào cũng đều xứng đáng. Văn Bác, từ nhỏ đến lớn, em được rất nhiều người che chở và nuông chiều, thế cho nên chưa bao giờ quan tâm đến cảm thụ của người khác, một đứa con gái ích kỷ như thế, vốn không đáng để anh yêu như vậy. Hiện tại điều em hy vọng nhất chính là sau này anh có thể tìm được người thực sự yêu anh, hy vọng anh có thể có được hạnh phúc...Nếu thế, em mới có thể an tâm một chút."

"Đừng nói nữa, anh đồng ý ly hôn." Triệu Văn Bác cười khổ, tự giễu nói: "Chuyện kết hôn anh không thể trách em, anh biết rõ em không thương anh, chỉ có thể trách anh tự cho mình là đúng, cứ nghĩ chỉ cần dâng trọn trái tim cho em thì ngày nào đó sẽ có được trái tim em. Nhưng mà, anh sai rồi, tình yêu phải nảy mầm tự nhiên, là hai trái tim va chạm đến nảy lửa, là linh hồn cùng linh hồn tương thông, chỉ dựa vào sự cố gắng đơn phương thì dù làm thế nào cũng phí công. Thật ra ngày đó ở trong phòng bệnh anh đã hiểu được điều này sâu sắc. Ánh mắt em nhìn Hàm Lạc, nước mắt của em, những lời khóc lóc dãi bày ấy, anh biết, anh xong rồi, anh đã hoàn toàn thất bại, chỉ là...chỉ là anh vẫn luyến tiếc..."

Giản Hân Bồi nhìn hắn, mắt đỏ bừng: "Văn Bác..."

Triệu Văn Bác phất phất tay: "Anh không trách em, thật đó, nếu muốn anh sống cùng một người anh không yêu, anh cũng sẽ rất khó chịu, rất khổ sở, nếu như thế, anh cần gì phải khiến em khổ đây, mà anh đã biết em yêu Hàm Lạc thế rồi, anh cần gì phải khiến bản thân mình khổ nữa?"

"Văn Bác, xin lỗi! Cho tới nay, em vẫn luôn cảm kích anh, trừ chuyện tình cảm em bất lực ra, em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì anh."

"Anh không cần em làm gì cho anh cả, anh chỉ muốn hỏi, về sau chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"

Giản Hân Bồi nghẹn ngào gật đầu: "Đương nhiên là thế."

"Vậy thì tốt." Triệu Văn Bác cũng hai mắt đỏ hồng, hắn vươn tay, miễn cưỡng cười: "Anh chỉ là...chỉ là không ngờ Hàm Lạc lại là tình địch suốt mười mấy năm của mình. Em yên tâm, anh sẽ giúp em tóm được nó về đây, nó còn nợ anh một lời xin lỗi chính thức mà! Không ngờ lại giấu diếm anh lâu như thế, nếu sớm biết thì anh cũng đã đi tìm một thân cây khác để treo cổ rồi!"

Khuôn mặt Giản Hân Bồi tràn đầy nước mắt, cũng lộ vẻ tươi cười, nàng vươn tay, nắm chặt tay Triệu Văn Bác, nụ cười bỗng nhiên thu lại trong nháy mắt, nhào tới trước, ôm chặt Triệu Văn Bác oà khóc: "Văn Bác, đừng đối xử với em tốt thế, đừng đối xử với em tốt đến vậy..."

"Em yên tâm, chúng ta đều sẽ hạnh phúc mà, đừng khổ sở nữa, Bồi Bồi đừng buồn nữa..." Triệu Văn Bác ôm chặt nàng, nhẹ giọng an ủi, mà nước mắt của chính mình cũng theo hai gò má cuồn cuộn tuôn rơi.

Hết chương 130

————————————

Bách Linh: Văn Bác, thực sự rất đáng để phong cho anh danh hiệu "nam phụ tình thánh bách hợp đáng thương" của năm :SS